Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn đôi mắt đó, Tô Lạc mềm lòng ngay.
“Được rồi được, viên đó xem như là tiền công của ngươi, nhưng không được ăn vụng mấy viên còn lại này.”
Tô Lạc nhìn một đống nguyên thạch đang rơi rớt lung tung, trong lòng thật đau đớn, nàng trực tiếp gõ Tiểu Manh Long một cái: “Thằng nhóc bại gia tử nhà ngươi!”
Đó không phải là hạt dưa cây đậu mà là tinh thạch màu xanh lá biết không? Lăng Phong bỏ ra tới mười vạn đồng vàng để đổi một viên đó!
Tiểu Manh Long hoàn toàn không hiểu vì sao chủ nhân nhà mình lại có vẻ mặt đau lòng như vậy, nó đang nhai rồm rộp đồ ăn ngon đây, nhảy nhót thực vui sướng.
Tô Lạc xách nó bỏ vào trong ngực, kêu nó ngồi xếp bằng trước ngực mình.
Nhìn một đống nguyên thạch trước mặt, Tô Lạc muốn thử vận may của mình, vì thế nàng chọn đi chọn lại đưa một viên cho Tiểu Manh Long. Thằng nhóc này động thủ nhanh hơn máy cắt nhiều, không sử dụng sức lao động miễn phí nghĩa là lãng phí tài nguyên đó, đáng xấu hổ lắm nha.
Tiểu Manh Long rất có tự giác của nguồn lao động miễn phí, nó nhận khối nguyên thạch to bằng quả dưa gang kia, bỗng nhiên, nó quay đầu tò mò nhìn Tô Lạc với cặp mặt to trong sáng, dường như có chút không rõ vì sao Tô Lạc sẽ chọn khối đá này.
Tô Lạc sờ đầu nó, thúc giục nói: “Khối này nhất định có thể cắt ra tinh thạch màu xanh lá. Được rồi, đừng mò nữa, bẻ nó ra giống như ngươi bẻ trái quýt là được.”
Được rồi. Tiểu Manh Long tuy rằng vẫn khó hiểu, nhưng đối với mệnh lệnh của chủ nhân, nó kiên quyết chấp hành.
Tô Lạc nghiêm túc nín thở, trợn tròn mắt, nàng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nguyên thạch trong tay Tiểu Manh Long.
Chỉ thấy khối nguyên thạch màu nâu kia bị gỡ ra từng mảng từng mảng, dần dần, tinh thạch ở bên trong lộ ra.
Màu vàng?
Tô Lạc không tin, nàng đoạt lấy tỉ mỉ nhìn một lần, phát hiện nó thật sự là tinh thạch màu vàng!
Màu vàng tuy rằng không tồi, nhưng lại không có tác dụng với Nam Cung Lưu Vân.
Tô Lạc có chút buồn bực mà ném tinh thạch màu vàng sang một bên, lại lựa chọn nửa ngày, chọn trúng một khối nguyên thạch màu xám loang lổ, trịnh trọng đưa cho Tiểu Manh Long.
“Nè, ngoan nha, móng vuốt nhỏ lột tốt một chút, lột ra một viên tinh thạch màu xanh lá nào.” Tô Lạc dỗ Tiểu Manh Manh, tựa hồ có ra được màu xanh hay không còn phải xem vận may của móng vuốt nhỏ này.
Tiểu Manh Manh đáng thương trong lúc vô thức đã phải mang gánh nặng trên vai.
Tiểu Manh Manh nhận nguyên thạch, bỗng nhiên lại nâng cặp mắt to đẫm nước của nó lên, đáy mắt trong đến mức có thể phản chiếu được cái bóng của Tô Lạc, nó khó hiểu nhìn nguyên thạch, lại nhìn Tô Lạc.
“Đứa nhỏ này đang bối rối cái gì vậy? Mau lột ra đi.” Tô Lạc vỗ vỗ đầu nhỏ của nó.
Tiểu Manh Long nhìn Tô Lạc như đang nhìn đồ ngu, cúi đầu dứt khoát bắt đầu lột khối nguyên thạch mà Tô Lạc chọn trúng.
Sau khi lột ra, vừa thấy màu sắc đó, Tô Lạc lập tức suy sụp.
Vận may của nàng quả nhiên không tốt! Lần này còn không bằng lần đầu tiên.
Lần đầu tiên còn có thể lột ra một viên màu vàng, thế mà lần này ngay cả tinh thạch màu vàng cũng không có, chỉ có màu cam.
Tô Lạc cảm thấy não nề xoa huyệt Thái Dương, cố gắng lấy lại tinh thần: “Ta thật không tin vận khí của mình sẽ càng ngày càng kém! Nào, lột khối này ra!”
Lần này Tô Lạc không ngàn chọn vạn tuyển nữa, nàng trực tiếp nhặt viên nguyện thạch to bằng trái dưa hấu gần nàng nhất lên, khí thế mười phần đưa cho Tiểu Manh Long.
Nếu là so may mắn, vậy thì không cần chọn lựa. May mắn tới thì dù có nhắm mắt cũng có thể chọn đúng, không có may mắn, dù trong tay có nắm một khối nguyên thạch màu tím cũng có thể bị người khác lừa đi mất.