Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Lạc ngước mắt nhìn thấy bọn họ, bút trong tay gác xuống, yểu điệu đứng dậy.
Sắc mặt Tô Tử An trong nháy mắt trở nên rất khó coi, hắn âm trầm lạnh lẽo nhìn Tô Vãn một cái, quay đầu nhíu mày nhìn Tô Lạc, mở miệng nói: “Đã nhiều ngày rồi, ngươi chưa từng đi ra ngoài sao?”
Tô Lạc rất tự nhiên, không tức giận, sắc mặt rất là khó hiểu: “Cha hạ lệnh cấm túc nữ nhi mà? Nữ nhi lại có thể đi chỗ nào chứ?”
Một câu vô cùng đơn giản lại làm Tô Tử An nghẹn đến mức biến sắc.
Đứa con gái này, lời nói tuy rằng bình thường, nhưng sao lại có cảm giác sắc bén như lưỡi đao, hơn nữa lại nhiều lần đâm ngay điểm mấu chốt, làm hắn nghẹn đến mức không nói gì được chứ?
Tô Tử An cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc này Tô Vãn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Trong lòng, nàng tin tưởng Liễu Nhược Hoa, bởi vì nàng ta không cần phải lừa gạt mình. Hơn nữa nàng ta cũng không biết Tô Lạc bị cấm túc, cho nên lời nói của nàng ta vẫn có tính chân thật nhất định.
Nhưng là trên thực tế, nàng không thể không hoài nghi, lúc trước ở trong sân nàng không tìm thấy Tô Lạc, có phải là vì Tô Lạc và Liễu Nhược Hoa thiết kế hãm hại nàng, khiến chính nàng nhảy vào bẫy rập hay không?
Cho nên lúc này sắc mặt của Tô Vãn thay đổi không ngừng, lúc sáng lúc tối, nhất thời khó có thể hạ quyết tâm.
Tô Tử An còn tưởng nữ nhi sẽ chạy ra đỡ lời cho hắn, nhưng không ngờ Tô Vãn lại vô dụng như vậy. Hắn khụ một tiếng, cố ý nhíu mày, trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Ngươi thật sự không đi ra ngoài hả?”
“Nữ nhi mấy ngày nay vẫn luôn sao chép Kinh Kim Cương, mỗi một tờ đều tiêu phí vô số tâm huyết, dù có thể ra cửa, nữ nhi cũng không có thời gian.” Tô Lạc tỏ vẻ thực vô tội, tròng mắt đen thui của nàng xuất hiện một lớp hơi nước, uất ức nhìn cha của nàng.
Quả nhiên, Tô Tử An vẫn dễ bị cái này dụ nhất, vẻ mặt của hắn hòa hoãn hẳn, lại hỏi một câu: “ Dao Trì tiên tử thì sao, ngươi thật sự chưa từng đắc tội nàng?”
Tô Lạc ra vẻ khờ dại hỏi: “Dao Trì tiên tử? Nàng đến đế đô sao? Thật đáng tiếc, nữ nhi vẫn luôn bị nhốt trong viện, một bước cũng không được bước ra ngoài, bằng không còn có thể trộm chạy tới gặp một lần, nghe nói Dao Trì tiên tử rất đẹp!”
“Khụ khụ khụ.” Tô Tử An cảm thấy sắc mặt có chút đỏ lên.
Tô Lạc rõ ràng ngay cả mặt của Dao Trì tiên tử cũng chưa gặp qua, nói gì đến đắc tội với nàng?
Lại nói, Dao Trì tiên tử ở tận Lạc Hà Phong, cách xa nơi này vạn dặm. Tô Lạc sao có thể trong thời gian ngắn như vậy chạy tới trước mặt nàng, còn đắc tội nàng chứ?
Thật là vớ vẩn!
Xem một chồng Kinh Kim Cương này, không tốn một hai tháng thì sao có thể chép ra được? Nhìn nha đầu này, có chút gầy rồi nè.
Chính mình cũng thật là hồ đồ, thế nhưng tin vào lời nói một phía của Tô Vãn, nổi giận đùng đùng tìm tới ép hỏi Tô Lạc.
Nghĩ đến điều này, Tô Tử An cảm thấy thật áy náy với Tô Lạc, còn đối với Tô Vãn lại có sự chán ghét xưa giờ chưa từng có. Tô Vãn này, mấy ngày gần nay càng ngày càng kỳ cục, xem ra quyết định cho nàng ra khỏi cửa trước thời hạn là một quyết định sai lầm.
“Nếu như thế…” Tô Tử An đang muốn dập tắt chuyện lần này, coi như việc này chưa từng xảy ra.
Nhưng Tô Vãn sao có thể bỏ qua Tô Lạc được: “Phụ thân, tin đồn vô căn cứ chưa chắc là không có! Nữ nhi ăn ngay nói thật, người đem tin tức này nói cho nữ nhi không phải người khác, mà là tam tiểu thư Liễu Nhược Hoa của phủ Thừa tướng, là nàng chính miệng nói cho nữ nhi, nàng gặp Tứ muội muội tại sơn mạch Lạc Nhật!”