Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tam tiểu thư! Tam tiểu thư, ngài ở đâu?” Lý đội trưởng cùng và thủ hạ đều phân tán, bắt đầu tìm kiếm trong căn phòng không lớn này.
Nhưng điều khiến bọn họ tuyệt vọng chính là trong căn phòng nhỏ này, Tô Vãn lại biến mất rồi!
Nhưng bọn họ rất chắc chắn là Tô Vãn đang ở trong phòng, bởi vì bọn họ đã nghe được tiếng thét chói tai của nàng.
“Chủ tử, ngài xem, này…” Lý đội trưởng chỉ vào tình trạng hỗn độn trên giường, sắc mặt nghiêm túc, nghi hoặc khó hiểu.
Tô Tử An theo tầm mắt của hắn nhìn lại, tức khắc, đáy mắt hiện lên lửa giận!
Trên giường nệm kia, máu tươi đỏ đậm, vết nhăn bừa bộn…
Rõ ràng rối tinh rối mù, người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.
Cơ bắp trên mặt Tô Tử An ức chế không được mà nhảy lên, hai mắt rực lửa, đôi tay nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay thình thịch nhảy lên.
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Vãn Nhi tuyệt đối sẽ không làm ra việc bại hoại nề nếp gia phong này!
Lúc này, Tô Vãn đang trốn trong tủ quần áo cũng không chịu nổi.
Lửa trong phòng càng lúc càng lớn, khói đen cũng càng ngày càng dày đặc, không khí trở nên vô cùng khó thở.
Hơn nữa bọn họ còn bị nhốt trong tủ quần áo, không khí càng ít đến đáng thương.
Không khí loãng thì thôi, đáng sợ nhất chính là khói đặc theo khe hở tràn vào bên trong, toàn bộ tủ quần áo đều là khói lửa mịt mù, khiến nàng dường như sắp ngạt thờ tới nơi.
Càng làm cho Tô Vãn buồn bực là bên ngoài tủ quần áo đang cháy, nhiệt độ bên trong càng lúc càng cao.
Bên ngoài tủ quần áo đều là lửa, mà hai người bọn họ bị nhốt trong tủ quần áo như hai con lợn sữa nướng, bị nướng đến mức muốn ngất đi rồi.
Tô Vãn nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng ho khan.
Tiếng ho khan kịch liệt này vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đánh vỡ sự im lặng vốn có.
Tô Tử An còn chưa kịp phân phó, Lý đội trưởng đã mang theo thủ hạ chạy như bay tới nơi phát ra tiếng ho. Bọn họ nhanh tay vác xà nhà đã ngã sang một bên, nhanh chóng mở tủ quần áo ra.
Tủ quần áo mới vừa mở ra, bọn họ đã lăn ra ngoài.
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Tô Vãn nằm ngay đơ trên mặt đất được tiếp xúc với không khí sạch, nàng liều mạng hít sâu vào, kết quả khói sộc vào phổi, ho khan càng kịch liệt hơn.
Hắc y nhân cũng nằm ngửa trên mặt đất, hút khí từng ngụm từng ngụm, lúc này hơi thở của hắn mong manh, hoàn toàn không có khí phái của một cao thủ.
Một đám người đang đứng ở đó và Tô Tử An đều ngây ra như phỗng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hình ảnh quỷ dị trước không có, sau này cũng không có.
Lý đội trưởng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra người không một miếng vải che thân kia chính là tam tiểu thư Tô Vãn, tuyệt đối không sai!
Lửa cháy hừng hực, giường chiếu hỗn loạn…
Tất cả những chi tiết này kết hợp với nhau cũng đủ làm cho người ta tưởng tượng sâu xa…
“A!” Tô Vãn ngẩng đầu nhìn thấy phụ thân và một đám người khác, nàng luống cuống rất nhiều, theo bản năng khoanh tay trước ngực, lớn tiếng hét lên!
Sao, sao sẽ có nhiều người như vậy? Hơn nữa còn có phụ thân?
Thân thể của nàng… Trời ạ!
Lúc này, Tô Vãn hận không thể lập tức chết ngất, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Nhưng bây giờ nàng mới kêu, thực hiển nhiên đã quá muộn.
Tô Tử An tức giận trợn tròn hai mắt, cả người run rẩy, nắm chặt tay, hận không thể đánh chết đứa con gái không biết liêm sỉ bại hoại nề nếp gia đình này.