Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đáng tiếc chính là ngoại trừ Tô Lạc, không có bất luận kẻ nào biết được tốc độ tu luyện nhanh chóng của nàng.
Lão cha già rẻ mạt của nàng càng không biết.
Nhưng câu nói của Tô Tử An thật ra lại liên lụy đến Tô Lạc, Thái tử quay lại chủ đề chính, chỉ thấy hắn cười nhạt: “Tô Đại Tướng Quân, quý phủ hình như thực náo nhiệt?”
Có Thái tử ở đây, Tô Tử An đã không muốn thẩm vấn tiếp nữa.
Bởi vì việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Nếu Thái tử biết chuyện củaTô Vãn, vậy… Nói không chừng sẽ liên lụy chuyện của hắn và Tô Khê.
Suy cho cùng thì tuy rằng hai bên có ý với nhau, nhưng còn vẫn chưa chính thức hạ chỉ ban hôn.
Chỉ thấy Tô Tử An khụ hai tiếng để che dấu xấu hổ, cười gượng nói: “Khiến Thái Tử điện hạ chê cười, kỳ thật cũng không có gì lớn, chỉ là nữ hài tử trong nhà cãi nhau mà thôi, chê cười chê cười.”
Tô Tử An ám chỉ rất rõ ràng, hắn không hy vọng việc này tiếp tục phát triển, ít nhất, khi đám người Thái Tử vẫn còn ở đây, hắn hy vọng mọi chuyện nên dừng lại.
Nhưng Thái tử dường như không hiểu ám chỉ của hắn, chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn trên ghế cao, cười như không cười nhướng mày nhìn Tô Lạc: “À? Lại là quý phủ tứ tiểu thư sao? Xem ra Tô Đại Tướng Quân giáo dục có chút khiếm khuyết.”
“Đúng vậy, đúng vậy, khiến Thái Tử điện hạ chê cười.” Tô Tử An vội tiếp nhận câu chuyện, hắn đang muốn nói sang chuyện khác.
Nhưng ai ngờ Thái tử lại sớm hắn một bước mở miệng trước hắn: “Mới vừa rồi bổn cung ở cửa, nghe thấy Mạc tiên sinh hình như muốn buộc tội người nào? Bổn cung không nghe lầm chứ?”
Thái Tử điện hạ đương nhiên không muốn bỏ qua chuyện này.
Tô Tử An tính sai.
Hắn không ngờ lòng dạ Thái tử lại hẹp hòi như vậy.
Bởi vì lúc trước Tô Lạc nói một câu “Thái tử không lên được”, nên vị Thái Tử điện hạ này của chúng ta ghi hận Tô Lạc đến tận bây giờ.
Ngày thường không thấy thì thôi, hiện tại vừa vặn gặp phải, không thừa dịp bỏ đá xuống giếng thì không phải Thái Tử điện hạ.
Tô Tử An chảy đầy mồ hôi lạnh, hắn âm trầm nhìn Mạc tiên sinh, hy vọng Mạc tiên sinh lảng tránh cho qua chuyện mới tốt.
Nhưng Mạc tiên sinh là người nào?
Là thành phần rất giỏi xem mặt đoán ý.
Uy nghiêm của Tô Đại Tướng Quân ban đầu còn có thể hù hắn, nhưng hiện tại so sánh với Thái Tử điện hạ, Tô Đại Tướng Quân đã thấp xuống một bậc rồi.
Hơn nữa Tô phu nhân không biết xuất phát từ tâm lý gì, cũng không ngăn cản Mạc tiên sinh.
Vì thế, Mạc tiên sinh giả bộ không nhận được ám chỉ của Tô Đại Tướng Quân, khom người nói với Thái Tử điện hạ: “Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, người mà tiểu nhân muốn chỉ chứng chính là… Chính là người điện hạ vừa nhắc đến, tứ tiểu thư!”
Tô Lạc? Quả nhiên chính là nàng!
Cặp mắt phượng kia của Thái tử cao cao nhướng lên, đáy mắt tràn ngập sát khí âm u, chỉ thấy hắn thong thả ung dung nói: “À? Ngươi muốn chỉ chứng tứ tiểu thư này? Chỉ chứng nàng cái gì?”
Lòng Tô Tử An thật buồn bực nha. Hắn biết, bây giờ mặc kệ hắn làm cái gì cũng không giấu được.
Nếu giấu không được, vậy cũng tốt, thừa dịp này thanh lý môn hộ.
Dù sao hắn lại không thiếu con gái, cũng không thiếu con gái có thiên phú dị bẩm khiến hắn kiêu ngạo.
Cho nên Tô Tử An chỉ giữ im lặng.
Mạc tiên sinh thấy mọi tầm mắt đều tập trung đến trên người mình, hắn nâng đôi mắt lên, trong mắt tràn đầy kiên nghị, rõ ràng nghiêm mặt nói: “Thái Tử điện hạ có điều không biết, lúc trước có người tới Hiệp Hội Lính Đánh Thuê tuyên bố nhiệm vụ làm bẩn Tô tam tiểu thư, mà người tuyên bố nhiệm vụ kia, chính là Tô Tứ tiểu thư!”
Mạc tiên sinh vừa dứt lời.
Chỉ nghe thấy bốn phía đều là tiếng hít không khí.