Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Lạc có chút nghiền ngẫm liếc Bắc Thần Ảnh một cái, nàng có thể cảm giác được, Bắc Thần Ảnh hình như luôn cười tủm tỉm với tất cả mọi người, nhưng tươi cười không thật, có đôi khi cao thâm khó đoán như cáo già.
Nhưng hắn hình như không có ác ý với mình, ngược lại còn có ý muốn giúp đỡ? Tại sao?
Nhưng có lợi không chiếm là thằng ngu, Tô Lạc mới sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Chỉ thấy Tô Lạc hướng về phía Bắc Thần Ảnh gật đầu một cái, nhợt nhạt cười nói: “Bắc Thần đại nhân ngài cảm thấy, xét bộ dáng hiện giờ của ta, có thể là người tuyên bố nhiệm vụ sao?”
Bắc Thần Ảnh rất có ăn ý phối hợp, chỉ thấy hắn vuốt cằm, đánh giá Tô Lạc từ trên xuống dưới vài lần, lắc đầu nói: “Nhiệm vụ kia ta đã xem, tiêu phí ba ngàn đồng vàng, hiện tại có đem ngươi đi bán cũng không đủ.”
Đương nhiên, cũng phải xem ai dám mua chứ… Bắc Thần Ảnh dám vỗ ngực cam đoan, nếu ai dám mua Tô Lạc, cam đoan không đến mười lăm phút sẽ có tai ương diệt tộc.
Ai cũng không chú ý đến, chỉ có ở trước mặt Tô Lạc, Bắc Thần Ảnh mới tự xưng ta, ở trước mặt người khác vẫn luôn cao ngạo mà tự xưng bản đại nhân.
Hai người kẻ xướng người hoạ, nhìn dáng vẻ như muốn rửa sạch tội danh của Tô Lạc.
Lúc này, Tô Tĩnh Vũ lại chen vào nói: “Hừ, ai biết nàng có giả nghèo trước mặt người khác hay không? Theo ta thấy, vẫn nên đi đến thiền viện của nàng để kiểm tra, nói không chừng trong phòng còn cất giấu một đống vàng!”
Thì ra mục đích của đống vàng không rõ lai lịch ngày đó chính là để dành cho chuyện này. Tô Lạc cười lạnh liên tục trong lòng.
Nhưng Tô Lạc lại bất động thanh sắc nhìn hắn, đáy mắt hiện lên kinh hoảng không dễ phát hiện: “Vô duyên vô cớ lại điều tra sân của ta? Hừ! Đây là đạo lý gì!”
Thực hiển nhiên, vẻ kinh hoảng thất thố trong đáy mắt Tô Lạc và bộ dạng giả vờ trấn định đó đã bị Tô Tĩnh Vũ nhìn thấy, chỉ thấy hắn cười dữ tợn nói: “Nếu ngươi tự nhận trong sạch, sao lại sợ mọi người lục soát? Hừ, cái sân kia của ngươi chắc chắn có cất dấu tiền bẩn!”
“Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!” Tô Lạc cố gắng cãi lại, nhưng nàng hình như bởi vì sợ hãi mà run nhè nhẹ.
Tô Tĩnh Vũ càng đắc ý, hắn trịnh trọng hành lễ với Tô Tử An, ngẩng đầu nghiêm mặt nói: “Phụ thân đại nhân, nếu Tô Lạc chết cũng không chịu thừa nhận, như vậy biện pháp duy nhất chính là điều tra sân của nàng! Có đi lục soát hay không, vẫn do phụ thân định đoạt!”
Thái tử bỗng nhiên đứng dậy, lười biếng nói: “Ngồi lâu rồi, đi ra ngoài dạo một chút cũng không tồi.”
Đây là tỏ vẻ đồng ý.
Tô Tử An lại nhìn về phía Bắc Thần Ảnh, ai ngờ kẻ luôn luôn cùng Thái tử đối nghịch, Bắc Thần đại nhân thế nhưng cũng duỗi người: “Nếu Thái tử phải đi, vậy bản quan sẽ bồi ngươi đi một chút.”
Hai vị đại nhân vật đều lên tiếng, Tô Tử An sao có thể cự tuyệt được?
Đôi mắt âm ngoan của hắn trừng Tô Lạc, giọng nói lạnh lùng: “Tốt, đi điều tra ngay! Chờ sau khi điều tra xong, xem ngươi giảo biện như thế nào!”
“Khoan đã!” Tô Lạc gọi lại một đám quý nhân chuẩn bị dời bước, cười lạnh nói: “Nếu tìm thấy thì sao? Còn không tìm thấy thì sao?”
Muốn đi tìm vàng? Ai da, thật là ngượng ngùng, bổn cô nương quả thực đã đào đống vàng đó đi rồi, nhưng bây giờ nó đang nằm trong không gian của bổn cô nương cơ, các ngươi muốn lục soát? Nằm mơ đi.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều tập trung đến chỗ Tô Tử An.
Tô Tử An trầm tư một lát, khuôn mặt đông lạnh, nghiêm mặt nói: “Nếu tìm được, như vậy từ nay về sau, ngươi Tô Lạc sẽ bị xoá tên khỏi Tô phủ! Nếu tìm không được…”