Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vận may của Liễu Thừa Phong hình như không tốt lắm, hắn liên tiếp cắt chín khối nguyên thạch, nhưng bên trong đừng nói là tinh thạch quý giá, ngay cả tinh thạch màu đỏ cũng không lấy ra được.
Lúc này, đặt trước mặt Liễu Thừa Phong là một khối nguyên thạch ước chừng to như quả bóng đá, nếu chỉ xem bề ngoài, biểu hiện của nó xác thật tốt vô cùng, đốm hoa vân đá đều có, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng, nếu không cũng sẽ không bị Liễu Thừa Phong chọn trúng.
Chỉ không biết bên trong như thế nào mà thôi.
Suy cho cùng, đối với nhân loại mà nói, dù cường giả có mạnh đến mức nào, cũng không thể thông qua vỏ ngoài của đa thô để nhìn được thứ ở bên trong.
Đây là khối nguyên thạch cuối cùng.
Liễu Thừa Phong có chút do dự mang máy cắt thạch ra, vẽ trái vẽ phải không ngừng, do dự không biết nên cắt ở đâu.
Hôm nay hắn tiêu hết một ngàn đồng vàng, chọn lựa kỹ càng mười khối nguyên thạch, nhưng chín khối nguyên thạch cắt lúc trước đều là phế liệu. Nếu khối cuối cùng này vẫn không thể cắt ra, vậy một ngàn đồng vàng kia của hắn cũng chỉ có thể múc nước dã tràng.
Một ngàn đồng vàng là mười ngàn đồng bạc, Liễu Thừa Phong hắn tuy rằng là nhị công tử của phủ Thừa Tướng, nhưng cũng không phải cứ vung tay là có thể lấy ra được.
Cho nên, lúc này Liễu Thừa Phong vô cùng lo lắng thấp thỏm, hắn buông đao cắt đá, lấy đao mài đá từ bên cạnh ra, thật cẩn thận mài theo mãng mang bên trái chậm rãi hướng vào bên trong.
Mài ước chừng mười phút, Liễu Thừa Phong hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, hắn trực tiếp đổi đao cắt đá, cũng không đo đạc gì, trực tiếp cắt vào ngay chính giữa.
Tiếng răng rắc vang lên, nguyên thạch vỡ ra hai bên, vết đao chỉnh tề trơn nhẵn như cắt đậu hủ, chỉ tiếc… Bên trong chỉ là một màu xám trắng, một chút bóng dáng tinh thạch cũng không thấy.
“Keng!” Liễu Thừa Phong tức giận đến mức ném đao cắt đá xuống, giương mắt lên lại thấy Tô Lạc đang cười như không cười nhìn hắn.
Oan gia ngõ hẹp.
Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt.
Huống chi là trong tình huống như bây giờ.
“Là ngươi!” Liễu Thừa Phong liếc mắt một cái đã nhận ra Tô Lạc, đôi mắt âm trầm tràn đầy khói mù, lạnh lẽo tàn nhẫn trừng Tô Lạc.
Tô Lạc nở nụ cười lạnh đạm mạc, hơi nhướng mày, không chút để ý nói: “Đúng vậy, là bổn cô nương, ngươi muốn làm gì?”
Liễu Thừa Phong còn chưa nói chuyện, cẩu nô tài bên cạnh hắn cũng đã xông tới, vênh váo tự đắc nói với Tô Lạc: “Ngươi biết thân phận của công tử nhà chúng ta là gì không? Lại dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với công tử nhà ta sao?”
Chỉ là một hạ nhân nho nhỏ mà thôi, Tô Lạc lười vô nghĩa với hắn, trực tiếp làm lơ, chỉ khinh thường lắc đầu nhìn Liễu Thừa Phong: “Liễu nhị công tử có vận may thật là… chậc chậc chậc…”
“Câm miệng!” Tâm trạng Liễu Thừa Phong không tốt, lại bị Tô Lạc chế nhạo trêu chọc, trong lòng như có một ngọn lừa nóng đang cháy hừng hực vậy.
“Nơi này là Trần phủ, cũng không phải là Liễu phủ nhà các ngươi, thu hồi diễn xuất công tử phủ Thừa tướng của ngươi đi, cũng đỡ sợ mất mặt.” Tô Lạc nhàn nhã ngồi trên ghế mây, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Liễu Thừa Phong, không thèm để ý.
Liễu phủ, công tử phủ Thừa tướng… Thì ra nàng biết mình là nhị công tử của phủ Thừa Tướng, vậy mà nàng còn dám đối xử với mình như vậy? Nàng rốt cuộc có lai lịch gì?
Nàng lấy tự tin ở đâu ra mà dám làm lơ mình? Liễu Thừa Phong hơi nheo đôi mắt lại, đáy mắt hiện lên ánh sáng.
Lúc này, Tô Lạc đang lúc có lúc không vuốt ve Tiểu Thần Long đang ngủ ngây thơ chất phác trong lòng ngực.
Tiểu Thần Long một chút cũng không có tự giác cao quý của hoàng kim thần long, nó nằm thành hình chữ X trong lòng ngực Tô Lạc, bụng nhỏ thở đều lên xuống, khóe miệng chảy đầy nước miếng, hiển nhiên là ngủ rất ngon.