Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng hơn.
Trần Nhã Linh bước tới gần Thư Yến.
"Cô còn gì để nói nữa không? Cô tưởng anh Diệp Hàn che dấu cho cô thì sẽ êm chuyện sao?"
Thư Yến cảm thấy Vân Hạ này quả là diễn xuất chẳng khác gì một diễn viên hollywood, chuyện do cô ta gây ra mà cũng có thể đưa ra một vẻ mặt bình thản đến như vậy rồi đổ tội cho cô.
Cô quay sang Vân Hạ đang đứng ở giữa cầu thang, khẽ cười hỏi:
"Cậu nói đã nhìn thấy tôi đi ra ngoài sao? Nhưng sao tôi lại nhìn thấy cậu cũng ra ngoài mà nhỉ? Cậu ra ngoài để làm chuyện gì mờ ám sao?"
Vân Hạ có hơi bị dọa sợ trong lòng khi nghe Thư Yến hỏi, bởi vì cô ta mới là hung thủ, nhưng vẫn bình thản đáp:
"Tôi đi mua một ít đồ ăn vặt thì có gì mà mờ ám chứ?"
Thư Yến xoa xoa chiếc cằm nhỏ của mình:
"Nhưng sao tôi lại không thấy cậu đi đến cửa hàng tiện lợi mà lại đi đến nhà họ Trần nhỉ?"
Vân Hạ định đáp lời thì Trần Nhã Linh nói chen vào:
"Ngân Tuyết, cô đang cố tình đùn đẩy tội trạng cho người khác đúng không?"
Thư Yến nhìn thấy nữ chính cố tình nghi ngờ mình, đi đến chỗ cây kim châm hung khi đã giết chết nữ hầu kia, chỉ vào:
"Sao tôi phải đùn đẩy tội trang cho người khác trong khi tôi không hề làm chứ? Và có ai ngu ngốc giết người bằng thứ mình thường dùng để người khác nghi ngờ không?"
Trần Nhã Linh nhếch miệng:
"Bởi vì nó là cách đơn giản nhất để cô có thể giết chết tôi, thật xui xẻo là người cô giết lại là một người khác."
Diệp Hàn lúc này mới lên tiếng:
"Không có chứng cứ chính xác thì cô ấy không phải là hung thủ, đừng ăn nói bừa bãi nữa, và Ngân Tuyết cũng không có bất kì một động cơ nào để giết người cả."
Lời nói của Diệp Hàn đối với những người đang có mặt đương nhiên có trọng lượng.
Trần Nhã Linh không chấp nhận nhưng vẫn chưa bộc phát cả ra, cô nhỏ giọng:
"Anh Diệp Hàn, trước nay anh luôn đối xử rất tốt với em, sao đột nhiên anh lại bênh cô ta chầm chập vậy chứ? Cô ta định giết em đó."
Diệp Hàn giọng lạnh lẽo:
"Tôi đã nói cô ấy không phải kẻ giết người."
Thư Yến ngước nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt trở nên vô cùng cảm kích, có lẽ bởi vì Diệp Hàn đã thật sự lựa chọn không giết cô như nguyên tác, ngược lại còn đứng về phía cô mà hề do dự.
Lúc này, Thư Yến đi đến trước mặt chỗ Nhã Linh đang đứng, ánh mắt nghiêm nghị:
"Nếu cô khăng khăng nói tôi là kẻ giết người, vậy nếu tôi không làm chuyện gì cả thì cô sẽ phạm tội vu không tôi có biết không hả?"
Ngọc Hân nhìn thấy Diệp Hàn bênh Thư Yến chầm chập nên từ nãy đến giờ không ngừng nhìn cô một cách căm ghét, lớn tiếng:
"Vu khống gì chứ, rõ ràng Nhã Linh chỉ nói sự thật."
Thư Yến gật đầu:
"Được thôi, nếu các người cứ khăng khăng cho rằng tôi là hung thủ, vậy nếu tôi chứng minh được bản thân trong sạch, hai người phải quỳ gối xin lỗi tôi, sao hả?"
Ngọc Hân nhanh mồm đáp trả:
"Được thôi, vốn dĩ cô là kẻ giết người thì sao tôi phải sợ điều gì chứ."
Đột nhiên cánh cửa mở ra, bên ngoài là nhà họ Trần bao gồm ông nội, mẹ và dì của Trần Nhã Linh đi vào.
Cô của Trần Nhã Linh vừa vào đã lên tiếng:
"Diệp Hàn, bọn ta nãy giờ ở bên ngoài đã nghe cả rồi, sao con lại dám bênh vực người độc acd như cô ta chứ."
Trần Nhã Linh chưa gì đã chạy về phía của mẹ cô ta khóc sướt mướt kể lể.
Thư Yến cau mày:
"Diệp Hàn không bênh tôi, anh ấy chỉ nói sự thật."
Bà Dì của Nhã Linh còn chưa đợi nói lí lẽ gì đã xông đến đưa tay ra định tát vào mặt Thư Yến thì bị Diệp Hàn chặn lại, giọng anh có chút tức giận:
"Dì không có quyền làm xằng bậy ở nhà tôi, nếu không tôi sẽ sai người đuổi cổ dì ra khỏi đây."
Bà ta không hề cam chịu, trừng mắt:
"Cái gì... Cậu... Cậu vì con nhỏ giết người này mà đòi tống cổ tôi ra khỏi nhà cậu sao? Cậu tưởng cậu là ai? Cũng chỉ là đứa con bị cha và mẹ ghét bỏ, cái danh hoàng tử Diệp gia cũng chỉ khiến người ta cười vào mặt cậu mà thôi!"
Bà ta tuôn một rào những lời xúc phạm Diệp Hàn, cũng may ông nội của Trần Nhã Linh kịp trách khứ bảo bà ta im miệng.
Thư Yến lấy điện thoại trong túi ra, chạm nhẹ màn hình mở khóa, ngước nhìn tất cả mọi người có mặt ở sảnh.
"Hãy nhớ những lời các người đã hứa với tôi, nếu tôi chứng minh được bản thân trong sạch thì các người phải quỳ gối xin lỗi tôi."
Nói rồi cô mở một video trong bộ sưu tập lên, trên màn hình tuy hơi tối nhưng tất cả mọi người có thể nhận ra, kẻ dùng kim châm giết chết nữ hầu kia không ai khác chính là Vân Hạ, người đang đứng ở phía trên cầu thang."
Trần Nhã Linh hơi sửng sốt:
"Cái này..."
Lúc này, cảnh sát ngay lập tức xông đến định bắt giữ Vân Hạ thì cô ta nhanh chóng dùng chân đá hai tên ngã ra sau đó chạy ra ngoài.
Phải công nhận một điều, Vân Hạ không hổ danh là kẻ ưu tú nhất trong đám sát thủ, cô ta nhanh như một cơn gió chạy thoát ra khỏi biệt thự Diệp gia ngay cả khi có rất nhiều vệ sĩ canh gác ở bên ngoài.
Trước khi đi cô ta còn không quên ngước nhìn Thư Yến, như một ám hiệu nói rằng cô ta nhất định sẽ quay lại để báo thù cô.
Ông nội của Trần Nhã Linh lúc này mới giãn mày ra, nói:
"Đã tìm ra hung thủ rồi, xin lỗi đã làm phiền mọi người, chúng ta về thôi."
Bà dì của Trần Nhã Linh ban nãy hành xử vô cùng thô lỗ giờ đây có chút xấu hổ, bẽn lẽn đi phía sau ông nội.
"Đứng lại!"
Thư Yến cất giọng.
"Mấy người vu oan cho tôi xong rồi định rời đi thong thả như vậy sao? Ban nãy mấy người đã hứa với tôi điều gì rồi không nhớ sao?"
Ông nội của Nhã Linh vội lên tiếng:
"Xin lỗi vì chúng tôi đã không điều tra rõ mà đổ tội cho cô, bây giờ tôi sẽ bảo hai đứa nó phải giữ đúng những gì đã hứa với cô."
Nói rồi ông quay sang Trần Nhã Linh và Ngọc Hân:
"Hai đứa mau nhận hình phạt vì đã hấp tấp kết tội người khác đi."
Trần Nhã Linh không phục:
"Ông nội... Cứ đền bù cho cô ta một số tiền là được rồi."
Thư Yến lắc đầu:
"Tôi không cần tiền của các người, nếu lúc đó tôi không bám theo Vân Hạ, không quay video cảnh cô ta giết người thì chẳng phải các người sẽ bắt tôi bỏ vào tù sao?"
Ngọc Hân cắn răng:
"Cô!"
Mẹ của Trần Nhã Linh lúc này mới đến gần Thư Yến.
"Bác xin lỗi vì đã để Nhã Linh vu khống cho con, nhưng con bé còn nhỏ, nó vẫn không biết gì, hãy để ta quỳ xuống xin lỗi con thay nó."
Thư Yến vội ngăn bà Trần lại, nói:
"Không được!"
Nói gì thì nói, bà ấy cũng là mẹ ruột của nguyên chủ, để bà ấy quỳ trước mặt nguyên chủ thì chẳng phải cô phạm tội tày trời rồi sao.
Thư Yến khổ não gãi gãi đầu:
"Không được quỳ, bởi vì dì là mẹ ruột của tôi."
Thư Yến đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, cô quyết định sẽ nói sự thật cho mọi người, cũng để nguyên chủ nhận lại mẹ ruột, bởi vì trong nguyên tác, nguyên chủ vẫn chưa nhận lại mẹ ruột thì đã bị giết chết một cách bi thảm rồi.