Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người làm bếp cũng không suy nghĩ nhiều, cô ta đưa bát thuốc cho Tiểu Sang Sang sau đó rời đi.
Tiểu Sang Sang bưng bát thuốc trên tay, lẳng lặng nở nụ cười cổ quái.
"Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!"
...
Thư Yến cũng không có chuyện gì để làm nên cô đi dạo trước vườn hoa của nhà họ Đường, ở đây trồng rất nhiều loại cây, mà những cây hoa ở đây có vẻ đều được chăm sóc rất tỉ mỉ vì vậy mà mang lại cho người ngắm một cảm giác tươi tắn và tràn đầy sức sống.
Hoa thược dược, hoa hồng, hoa thủy tiên v...v, tất cả đều nở rộ đầy màu sắc.
Thư Yến tâm tình vui vẻ cầm bình tưới nước tưới từng chậu hoa trong sân vườn.
Đường Chính Lâm nhìn cô vui vẻ như vậy cũng khiến anh ta cảm thấy vui vẻ theo cô.
"Kiều Như rất thích hoa sao?"
Thư Yến hơi nhướng mày:
"Cũng tạm."
Đường Chính Lâm hái một bông hoa hồng, ngắm nghía một lúc, sau đó đuôi mắt cong lên như vầng trăng, anh ta vui vẻ cài đóa hoa lên tóc của Thư Yến.
Cô gái đứng phía dưới ánh mặt trời tỏa nắng, mái tóc xoăn vàng óng hòa quyện cùng màu đỏ thẫm của hoa hồng, đôi mắt với hàng mi cong dài quyến rũ, đôi môi đỏ mộng cùng làn da trắng hồng mịn màng xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần khiến một người ngốc như Đường Chính Lâm cũng bị làm cho động lòng, thẩn thờ mất một lúc.
"Kiều Như... Xinh đẹp giống như những nàng công chúa trong truyện cổ tích mà Chính Lâm đã xem."
Kiều Như xoa đầu anh ta, cười một cách dịu dàng:
"Xem như anh có mắt nhìn, sau này mỗi ngày hãy cùng tôi ra ngoài trời hứng ánh nắng khoảng nửa tiếng, như vậy sẽ rất tốt cho sức khỏe của anh."
Thư Yến nhìn Đường Chính Lâm, làn da anh ta tuy rằng trắng như em bé, nhưng lại có chút xanh xao, ắt hẳn là do trước đây Đường gia vì lo sợ Đường Chính Lâm sẽ xảy ra chuyện gì hoặc bị lạc đường như ngày hôm qua nên có lẽ anh ta thường ngày chỉ được ở trong nhà không được ra ngoài.
Mà việc ra ngoài dạo một chút cũng góp phần giúp cho việc trị bệnh của Đường Chính Lâm có thể tiến triển tốt hơn.
Lúc này Tiểu Sang Sang từ xa đi tới, trên tay bưng bát thuốc đến đưa cho Đường Chính Lâm.
"Thiếu gia, thuốc của cậu đã sắt xong rồi ạ."
Đường Chính Lâm vừa nhìn thấy chén thuốc, vội vàng nấp ra sau lưng Thư Yến, nhăn nhó:
"Không thích! Thuốc đắng lắm... Không uống!"
Tiểu Sang Sang vừa tiến tới vừa dỗ dành:
"Thiếu gia đừng cứng đầu nữa, thuốc này là Kiều Như kê cho cậu giúp trị bệnh cho cậu đó."
Đường Chính Lâm nghe thuốc do "Kiều Như" kê, có chút đắn đo sau đó mới lủi thủi chầm chậm bước lên phía trước.
Thư Yến cầm lấy bát thuốc trên tay Tiểu Sang Sang, thổi thổi sau đó đút cho Đường Chính Lâm.
"Nếu anh không ngoan ngoãn uống thuốc đều đặn thì sau này tôi sẽ không chơi với anh nữa."
Thư Yến cho rằng gặp được cô chính là may mắn ba đời của Đường Chính Lâm, bởi vì ngoại trừ cô có lẽ không ai có thể trị căn bệnh bẩm sinh này của anh ta được.
Đường Chính Lâm bị trò hù dọa con nít của Thư Yến dọa cho sợ, vội vàng gật đầu đồng ý uống thuốc.
Đường Chính Lâm chịu đắng chuẩn bị uống tới ngụm thứ ba thì lúc bấy giờ khuôn mặt Thư Yến có chút biến sắc, cô vội rụt thìa thuốc đã gần tới miệng Đường Chính Lâm, ngửi ngửi bát thuốc sau đó nếm thử một chút, nhíu mày quay sang Tiểu Sang Sang:
"Là ai đã sắt chén thuốc này!?"
Sau đó cô vội dắt lấy tay Đường Chính Lâm đi vào lại biệt phủ, nhưng mới đi được nửa đường thì cả người anh ta giống như mất sức, mồ hôi cũng bắt đầu rơi như mưa, cả người bắt đầu đỏ tấy lên.
Thư Yến không nhịn được nghiến răng:
"Chết tiệt!... Cô còn đứng đó làm gì? Mau đi gọi bác sĩ, ở đây tôi không có đủ thuốc để sơ cứu cho anh ta."
Trong lúc Thư Yến còn đang chật vật với cơ thể nặng trìu trĩu của Đường Chính Lâm thì Tiểu Sang Sang đứng ở một bên sắc mặt có chút sợ hãi nhưng lại không hề có ý làm theo ý cô, ngược lại còn nói bằng giọng tức giận:
"Thuốc mà cô cho thiếu gia uống rốt cục là thuốc gì mà lại khiến cho thiếu gia ra nông nỗi này? Cô muốn âm mưu hại chết thiếu gia nhà chúng tôi sao?"
Thư Yến lúc này đã bị chọc cho nổi nóng:
"Hại chết cái khỉ nhà cô! Bây giờ cô không đi gọi bác sĩ thì cô mới là người hại chết anh ta!"
Tiểu Sang Sang vừa khinh khỉnh lại còn hừ một cái:
"Rõ ràng chủ tịch và phu nhân không nên tin vào cái loại người lừa bịp như cô."
Thư Yến mặc dù rất tức giận, thế nhưng tình hình hiện tại thật sự không ổn, không phải là lúc để cô so đo với cô ta, vì vậy cô chỉ đành đặt cả người Đường Chính Lâm xuống dưới nền cỏ.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của anh ta, cô không còn cách nào khác đành cúi người xuống, đôi môi đỏ mộng áp vào môi của Đường Chính Lâm, hô hấp nhân tạo cho anh ta.
Tiểu Sang Sang đứng ở gần đó hét lên tức tối:
"Cô làm gì vậy? Mau buông thiếu gia nhà tôi ra!"
Nói rồi cô ta đi đến dùng lực kéo Thư Yến ra khỏi người Đường Chính Lâm.
Thư Yến nhân lúc này dùng tay móc chiếc điện thoại di động trong túi Tiểu Sang Sang ra, cũng may điện thoại của cô ta không cài khóa bảo mật vì vậy cô nhanh chóng có thể mở màn hình lên sau đó gọi cấp cứu.
Hôm nay quả thật có chút xui xẻo, điện thoại di động của cô đã để quên ở trong phòng mất rồi, vì vậy mới phải gặp rắc rối với con ả này.
Sức của Tiểu Sang Sang không bằng Thư Yến vì vậy dĩ nhiên cô ta bị áp đảo, xe cấp cứu cũng được gọi đến.
Lúc xe cấp cứu đến, Tiểu Sang Sang lúc này mới giả vờ lo lắng vội vàng chạy theo các nhân viên y tế leo lên xe cấp cứu, trên đường đi không ngừng khóc lóc ỉ ôi khiến Thư Yến đầy khinh bỉ.
Thư Yến không đi theo đoàn người cấp cứu, cô quay lại chỗ đứng ban nãy của ba người, cầm chén thuốc lên, sau đó lại đi vào trong nhà bếp lục lọi gì đó một lúc rồi mới gọi taxi đưa cô đến bệnh viện.