Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhiễm Mặc Phong trọng thương tỉnh lại đều làm cho mọi người ngỡ ngàn, nhất là nhóm quân y đều đối với nó có thể tỉnh lại mà cảm thấy không thể tin được, phải biết rằng bị thương tâm phế chỉ có một con đường chết, huống chi đối phương lại là một đứa nhỏ. Thế nhưng Nhiễm Mặc Phong không chỉ có tỉnh lại, mà tốc độ hồi phục của nó làm cho người ta líu lưỡi, có một đôi mắt dị sắc đã không nói, thương thế nặng như vậy đều có thể nhanh chóng khỏe lại, mọi người đối với Nhiễm Mặc Phong vừa hâm mộ vừa kính nể đến tột đỉnh.
Thế nhưng có một người lại cố tình tìm bất mãn. Hắn cả ngày đen mặt, hơn nữa bản mặt thối này là bày cho Nhiễm Mặc Phong còn đang nằm ở trên giường xem. Cùng nhóm bộ hạ tướng lãnh của mình, thì hắn cười cười nói nói, một bộ dáng không có việc gì, thế nhưng khi quay về trong trướng, liền lạnh mặt, không nói một lời, tuy vẫn tỉ mỉ cẩn thận hầu hạ người ở trên giường ăn uống, lại cực kỳ nhẹ nhàng giúp người nọ thay dược, nhưng bộ dạng lại là một bộ chực gây sự. Người này không phải ai khác, chính là Nhiễm Mục Lân vẫn luôn đem đứa con đặt lên đầu.
Trong trướng đặt ba chậu than, Nhiễm Mặc Phong trần trụi nằm ở trên giường. Một người đang thoa dược lên mấy chục chỗ miệng vết thương trên người nó. Chạm tới miệng vết thương đã muốn bắt đầu vảy kết, hắn liền cúi đầu hôn nhẹ lên, rồi đem cao dược thoa thật nhiều lên đó, sợ lưu lại vết sẹo; Chạm tới vết thương thật sâu, hắn liền mặt nhăn mày nhíu, sắc mặt trầm xuống vài phần, rồi tỉ mỉ cẩn thận thoa dược, băng bó lại. Chính là từ đầu tới cuối không nói lời nào, không nhìn Nhiễm Mặc Phong.
Nhiễm Mặc Phong vẫn nhìn phụ vương, tỉnh lại sáu ngày, phụ vương một câu cũng không nói với nó. Mỗi đêm khi đi ngủ, cũng không ngủ cùng nó, mà là ngủ ở trên ghế nằm ở bên cạnh giường, đối với loại tình huống này, nó không biết nên làm sao.
Xử lý xong toàn bộ vết thương ở thân trên của con, Nhiễm Mục Lân xốc chăn lên, nhìn hai chân của con. Trên đùi có hơn mười chỗ bầm dập, càng đừng nói đến trầy da cùng vết chém của đao. Lấy áo lông cừu bao kín thân trên của con lại, hắn lấy dược tan vết bầm ra, bắt đầu từ hán thoa xuống đến đầu ngón chân.
Nhiễm Mặc Phong an phận để cho phụ vương xoa xoa các vết bầm tím trên chân nó, nhưng phụ vương không để ý tới nó, làm cho nó không thể chấp nhận được.
“Phụ vương.”
Đè tay phụ vương lại, nó kêu lên.
Nhiễm Mục Lân giương mắt nhìn đứa con liếc mắt một cái, hung ác nói: “Kêu phụ vương làm chi? Con còn nhớ đến phụ vương sao?”
“Phụ vương.” Không vui.
Đem tay của con đặt qua một bên, Nhiễm Mục Lân tiếp tục, lại không hé răng.
“Phụ vương.” Thu hồi chân, Nhiễm Mặc Phong nhìn chằm chằm phụ vương, muốn phụ vương giải thích.
“Vươn ra.” Nhiễm Mục Lân quát, tựa hồ đang rất tức giận.
Nhìn phụ vương một hồi lâu, Nhiễm Mặc Phong đem hai chân vươn ra, đỏ ửng trong mắt phải dần dần tăng lên, phụ vương cho tới bây giờ chưa từng đối với nó như thế.
Sưả kín lại chiếc áo lông cừu bị rớt khỏi người con, một lần nữa gói kỹ lại, Nhiễm Mục Lân cúi đầu thoa dược. Cho đến khi từ hán đến lòng bàn chân bị rầy da của con đều thoa một lớp dược dày, hắn mới bỏ dược cao xuống, rửa tay lau khô, rồi nhìn về phía đứa con.
Mắt phải của Nhiễm Mặc Phong đã đỏ như sắp trào máu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng là lạnh lùng âm trầm. Nhiễm Mục Lân kéo chăn đấp lên trên người con, mở miệng:
“Ta là ai?”
“Phụ vương.”
“Phụ vương của ai?”
“Nhiễm Mặc Phong.”
Hai bên vấn đáp rất trôi chảy, nhưng sau khi Nhiễm Mặc Phong nói phụ vương là của nó thì nó nhìn thấy mắt phụ vương dần dần đỏ.
“Con nói ta là phụ vương của con, vậy con nói cho phụ vương, sau khi con rời khỏi cung đã đi nơi nào? Con có nghĩ đến phụ vương không?”
Chờ không kịp đứa con khỏe lại, Nhiễm Mục Lân quyết định tính sổ trước.
Nhiễm Mặc Phong thận trọng nhếch miệng, rồi lại ngậm miệng lại, không đáp
“Vậy phụ vương hỏi lại con – nếu con đã tới Nhân Xương, vì sao không đến tìm phụ vương? Có nghĩ tới phụ vương sẽ lo lắng? Sẽ rất lo lắng? Sẽ rất sợ hãi?”
Con ngươi màu đỏ ửng xoay chuyển.
“Khi con đi ám sát Viên Trì Chính, có nghĩ tới tâm tình của phụ vương? Có nghĩ tới vạn nhất......” Nhiễm Mục Lân nói không được nữa, một khi hắn nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên một màn – Phong Nhi từ trên lều trại nhảy xuống, bị người chém giết, hắn suýt nữa đã mất đi đứa con!
“Phụ vương.”
Nhiễm Mặc Phong nằm úp sấp, rườn về phía phụ vương, rồi trèo lên người phụ vương, con ngươi màu đỏ khôi phục nguyên dạng, trong đó chứa đầy tự trách. Nó há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là ngậm lại, chính là nắm chặt lấy tay phụ vương.
“Phong Nhi......” Nhiễm Mục Lân đối với con nổi giận chung quy cũng không qua được đối với con đau lòng, hắn sờ lên gương mặt mang thương tích của con, thanh âm khàn khàn, “Phụ vương...... Nếu con lần này xảy ra chuyện, con nói xem phụ vương làm sao sống?”
Nhiễm Mặc Phong ngẩng đầu, nhìn thẳng vào trong mắt phụ vương, im lặng tiếp nhận phụ vương hôn lên trên mặt nó.
“Mấy con dê thối này, cho dù vây phụ vương thêm mấy tháng nữa, phụ vương cũng có biện pháp đi ra ngoài. Phụ vương biết, con là lo lắng cho phụ vương, nghĩ muốn thay phụ vương phân ưu. Thế nhưng con mới năm tuổi, cho dù con rất mạnh, võ nghệ rất cao, nhưng chung quy con vẫn còn rất nhỏ. Nếu kiếm kia lệch đi một chút...... Con có nghĩ tới phụ vương?”
Nhiễm Mặc Phong được phụ vương ôm hoàn toàn vào trong lòng ngực dày rộng, nó thề trong lòng – quyết không để cho phụ vương vì mình lo lắng nữa, sau này làm bất cứ chuyện gì nó nhất định cũng sẽ vạn phần cẩn thận.
“Phong Nhi, chờ con trưởng thành, con muốn kiến công lập nghiệp, muốn như thế nào, phụ vương tuyệt không ngăn cản. Nhưng hiện tại con cùng phụ vương thề, trước khi ngươi lớn lên, nhất định không được xằng bậy giống như lần này, ngoan ngoãn nghe lời phụ vương nói.”
“Phụ vương.” Nó đáp ứng.
“Sau này gặp phải chuyện gì, trước tiên phải nghĩ về phụ vương, không được lại làm cho phụ vương lo lắng hãi hùng như thế.”
“Phụ vương.” Nó đáp ứng.
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải thương lượng với phụ vương, không được tự chủ trương.”
“Phụ vương.” Nó đáp ứng.
Đứa con nhu thuận như vậy, lại còn có thương tích trong người, cho nên cục tức của Nhiễm Mục Lân có to bằng bánh xe ngựa đi nữa cũng sẽ tan biến, kỳ thật hắn làm sao nỡ nổi giận với con, hắn là quá sợ hãi thôi. Nhất là mỗi ngày nhìn đến vết thương trên người con, hắn không biết nên tìm ai trút giận a.
Nhiễm Mặc Phong nâng tay sờ nhẹ nhẹ lên tóc bạc ở bên thái dương của phụ vương, rồi vươn cánh tay ôm chặt lấy cổ phụ vương, hoàn toàn siết chặt lại.
“Phong Nhi, nếu đầu đầy tóc bạc có thể đổi lấy những vết thương trên người con, phụ vương cam nguyện. Những vết thương dừng ở trên người con này, tựa như những lưỡi dao đâm vào trái tim của phụ vương. Con làm cho phụ vương đau lòng muốn chết.”
Nhiễm Mục Lân ôm chặt đứa con gầy còn da bọc xương, làm sao còn có khí thế Vương gia tướng quân, hắn bất quá chỉ là một người phụ thân thương con như mọi người thôi.
Nhiễm Mặc Phong nằm ở trong lòng phụ vương, chỗ trái tim co thắt đau đớn. Nó không hiểu loại cảm giác này, nhưng nó có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của phụ vương. Nó không biết phải làm sao để an ủi phụ vương, ngoài việc nắm chặt lấy ngón tay của phụ vương như những lúc bình thường nó hay làm.
Nhiễm Mục Lân đem bàn tay to lớn của mình bao phủ hoàn toàn bàn tay nhỏ bé của con, tay còn lại thì vuốt ve gương mặt của con, đứa con bảo bối của hắn a, xem ra đã khỏe lên rất nhiều. Nhiều ngày như thế, hắn cũng không dám ngủ, sợ gặp phải ác mộng, sợ con vẫn còn đang mê man.
Hai phụ tử lại hòa hảo như lúc ban đầu, Nhiễm Mục Lân đem quân vụ hôm nay giao cho người khác xử lý, tránh ở trong trướng bồi đứa con. Nhiễm Mặc Phong tâm tình rất tốt, nằm ở trên người phụ vương, nghe phụ vương kể phụ vương ở biên quan nhớ nó như thế nào, nghe phụ vương nói phụ vương sẽ đối phó với ba nước kia như thế nào.
Trong trướng Vương Phủ Khâu, gã thở dài không ngừng, Vương gia đem toàn bộ việc hắn nên làm đều giao hết cho gã, căn bản mặc kệ gã có thuật phân thân để xử lý hay không? Bất quá, đành cam chịu vậy, Vương gia tâm tình tốt, bọn họ làm cấp dưới cũng sẽ sống thoải mái hơn một chút.
Nước ấm, bố khăn, tế đao.
Ngồi ở bên giường, Nhiễm Mặc Phong chậm rãi cạo chòm râu mà phụ vương nhiều ngày chưa cạo. Nó đã lâu không cạo nên ngượng tay rất nhiều, trên cằm Nhiễm Mục Lân có vài đạo vết rách nho nhỏ, thế nhưng khóe môi hắn lại mang ý cười, vô cùng thỏa mãn.
Thật vất vả mới cạo xong, trên trán Nhiễm Mặc Phong lấm tấm một ít mồ hôi. Nhiễm Mục Lân rửa mặt xong, vươn tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của con.
“Phong Nhi, sao lại không vui?”
Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn tóc hai bên thái dương của phụ vương, thay câu trả lời.
Nhiễm Mục Lân không quan tâm mà ngồi xuống, cẩn thận cầm lấy đao nhỏ trong tay con, rồi lau tay cùng mặt cho con.
“Phong Nhi, lần này là phụ vương hồ đồ, nghĩ rằng biên quan quá nguy hiểm, nên đem con bỏ lại một mình trong cung. Nhưng suy nghĩ kỹ càng, thì chỉ có phụ vương mới có thể bảo hộ con chu toàn. Phong Nhi, hai phụ tử chúng ta sẽ không xa rời nhau, ngay cả chết cũng phải chết ở một chỗ.”
“Ân.” hai tròng mắt Nhiễm Mặc Phong sáng quắc, đỏ ửng tụ lại.
Cười khẽ, Nhiễm Mục Lân hôn mạnh lên mặt con một cái. Nhiễm Mặc Phong cầm lấy đầu ngón tay của phụ vương, không có lau đi nước miếng phụ vương dính ở trên mặt nó.
“Phong Nhi.” Nhiễm Mục Lân thúc giục chỉ chỉ mặt mình, đứa con chưa bao giờ chủ động hôn hắn, điều này làm cho hắn thật ảo não. Nhiễm Mặc Phong nháy mắt mấy cái, rồi mới ngửa đầu đem đôi môi nhẹ nhàng dán lên trên mặt phụ vương. Ở trước khi con rời đi, Nhiễm Mục Lân đè đầu con lại, thật lâu mới buông ra.
Đêm nay, Nhiễm Mục Lân không ngủ trên ghế nằm nữa, mà là ôm chặt đứa con vào trong ngực, ngủ say. Hắn ‘khò khè’ vang rung trời, thế nhưng Nhiễm Mặc Phong từ sau khi phụ vương rời đi, đến bây giờ mới có một đêm ngủ đến ngon đến ngọt.
Nửa tháng sau, khi sứ giả Vệ Quốc đến Giáng Đan được mười ngày, thì kinh thành hạ thánh chỉ, tuyên Nhiễm Mục Lân quay về kinh. Nhiễm Mục Lân sau khi điều phối quân lính phòng bị chu đáo chặt chẽ, mới mang theo đứa con xém tí nữa rời khỏi hắn lên đường quay về kinh. Lúc này, Nhiễm Mục Lân có đứa con yêu đồng, lại bởi vì một trận chiến này, dẫn tới sự chú ý cùng phòng bị của địch nhân.