Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tác Đồng
  3. Chương 40
Trước /116 Sau

Tác Đồng

Chương 40

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong tẩm cung không người, Nhiễm Mục Lân ôm con nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuy Tiết Kì ‘miệng vàng’ đã nói con chỉ là đang ngủ say, thế nhưng một ngày con còn ‘bất tỉnh’, thì một ngày hắn cũng không thể yên tâm. Từ sau khi con bị thương nặng, thì bí ẩn trên người con càng đến càng nhiều. Sau khi hắn nghe xong đều là cười trừ, cũng không để ý tới, không phải không muốn biết thân thế thật sự của con, mà là không dám. Trong lòng có người nói với hắn, một khi hắn biết rõ ràng thân thế của con, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi con, đây là chuyện mà hắn tuyệt không thể chịu được.

Tất cả mọi người khó hiểu, vì sao hắn đối với một đứa nhỏ nhặt được lại yêu thương như thế, ngay cả hoàng huynh cũng thường thường hỏi hắn như vậy. Hắn cũng không giải thích, đây là chuyện giữa hắn và con, chỉ có hắn hiểu rõ con hắn là trân bảo như thế nào, là trân bảo duy nhất trên đời này. Hắn sờ lên tay con, rồi ở bên tai con nói nhỏ: “Phong Nhi, mau tỉnh lại, con chó con đáng ăn đòn này, muốn ngủ tới khi nào a?”

Phụ vương.

Bên tai là tiếng tim đập của phụ vương, còn có hơi thở quen thuộc của phụ vương. Ngay khi hết thảy điều này truyền vào trong lòng nó, Nhiễm Mặc Phong đột nhiên mở mắt, ngẩng đầu.

“Phụ vương.” Nó đã trở lại.

“Phong Nhi!” Nhiễm Mục Lân đang nghĩ về con, thình lình nghe được tiếng kêu của con, nước mắt của hắn suýt nữa chảy xuống, hắn ôm chặt con, “Con đã tỉnh! đã tỉnh!”

“Phụ vương.” Nhiễm Mặc Phong cuối cùng cũng có thể nhìn thấy phụ vương, liền nắm chặt lấy xiêm y của phụ vương. Trước mắt tựa hồ lại nhìn thấy Tranh, trên người vẫn còn cảm giác đau đớn, mà nó lúc này lại nằm trong lòng phụ vương. Chẳng lẽ đó là mộng?

“Phong Nhi?” Nhiễm Mục Lân thấy con thế nhưng lại ngẩn người, liền bất an kêu lên.

“Phụ vương.” Nhiễm Mặc Phong vươn tay ôm chặt phụ vương, thì thấy cổ tay trái của mình có hình xăm chim lửa chợt lóe lên rồi biến mất, vậy hết thảy vừa mới xảy ra đều không phải cảnh trong mơ. Nó nhắm mắt lại, hai tay dùng sức: “Phụ vương.” Nó đến tột cùng là ai? Vì sao Tranh không nói cho nó biết?

“Phong Nhi?” Đối với đứa con đột nhiên tỉnh lại, rồi lại lộ ra biểu tình khác thường, Nhiễm Mục Lân cực kỳ khẩn trương. Còn có đứa con tự nhiên vô duyên vô cớ mê man hết ba ngày, cũng làm cho hắn ẩn ẩn bất an cùng lo lắng.

“Nói phụ vương nghe xem, có phải thân thể không khoẻ? Con đã ngủ hết ba ngày.”

Nên nói cho phụ vương thế nào đây? Hay là nên giấu phụ vương? Ngay khi đám dã thú kia há mồm muốn ăn nó, lòng nó tràn đầy ý nghĩ – tuyệt không thể chết. Nó vươn tay nghĩ muốn ngăn cản miệng của dã thú, thì ngay lúc đó chuyện làm cho nó giật mình đã xảy ra. Con dã thú đó từ bộ vị miệng kéo dài chém thành hai nửa, một khắc đó, nó tinh tường cảm giác được có gió theo đầu ngón tay của nó thổi ra.

Thế nhưng nó không kịp suy nghĩ, những con dã thú khác bị chọc giận liền ùa lên. Nó muốn sống sót, nó muốn trở về gặp phụ vương. Tay nó xé nát cổ của bọn chúng, bụng của bọn chúng, thậm chí chặt đứt tứ chi của bọn chúng. Tay nó biến thành đao, thành kiếm. Đoạn kiếm gãy kia nằm ở trong tay nó liền biến thành lợi khí có thể chặt sắt chém bùn. Mà nó cũng biết được lực lượng giấu ở trong cơ thể mình, theo như lời Tranh đến tột cùng là cái gì.

“Phong Nhi?!” Tiếng gọi đầy khẩn trương, Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu chăm chú nhìn phụ vương, ánh sáng đỏ trong mắt lóng lánh.

“Phong Nhi? Xảy ra chuyện gì?” Vuốt ve cặp mắt trong suốt kia, Nhiễm Mục Lân cố áp chế cảm xúc mà hỏi con, tuy trong lòng hắn đang cực kỳ lo âu về dị trạng của con.

“Phụ vương. Con đã trở về.”

“Không thể bảo hộ phụ hoàng của ngươi, thì thà chết sớm đi.”

Phụ hoàng mà Tranh nói là phụ vương. Nó không thể bảo hộ phụ vương, ở trong mắt Tranh thì thà chết đi. Nó không biết vì sao Tranh lại nói như vậy, nhưng hắn lại nói rất đúng. Nó luôn làm cho phụ vương lo lắng, cũng như không cách nào trợ giúp phụ vương được, càng đừng nói đến bảo hộ phụ vương. Nó quá yếu, yếu đến nổi bị người ta làm cho trọng thương, yếu đến nổi luôn bị Nhiễm Lạc Thành chọc giận, yếu đến nổi không thể bảo hộ người ở bên mình. Nó phải biến cường, nó không cần phụ vương lại vì nó mà lo lắng.

“Phong Nhi?” Nhiễm Mục Lân tận lực phóng nhẹ ngữ khí, dụ hống con mở miệng.

Nhiễm Mặc Phong vươn cánh tay ra, ôm chặt lấy cổ của phụ vương, thói quen mà đem chính mình vùi sâu vào trong lòng phụ vương.

“Phụ vương, con là con của người.” Cho dù phụ vương thú thê, có những đứa con khác, thì nó vĩnh viễn vẫn là con của phụ vương. Phụ vương của Nhiễm Mặc Phong chỉ có một.

Đứa con chưa bao giờ nói qua lời nói làm cho Nhiễm Mục Lân cảm động đến muốn chết như thế này. Chẳng lẽ khi con đang ngủ thì thông suốt? Nhiễm Mục Lân mất mặt mà khụt khịt mũi, mắt đỏ lên, cười nói: “Đứa con ngốc, con dám không cần phụ vương, phụ vương sẽ đánh cho mông con nở hoa.” Không có đánh mông, mà là ôm lấy con, nhẹ nhàng lắc lư, tựa như khi xưa hống con ngủ.

“Phụ vương, quay về Nhân Xương.”

Là Nanh cũng tốt, là quỷ cũng thế, nó nên vì phụ vương mà đoạt lấy thiện hạ này, tuyệt không để cho phụ vương lại bị người vây khốn, tuyệt không để cho phụ vương lại một đêm trắng đầu.

“Được, quay về Nhân Xương, chúng ta quay về Nhân Xương.” Nếu có thể, Nhiễm Mục Lân muốn cả đời cũng không cần phải quay về kinh thành nữa. Kinh thành là nơi đại tai họa của đứa con, cứ nhìn thì sẽ thấy đứa con ở kinh thành xảy ra biết bao nhiêu tai họa.

Nhiễm Mặc Phong thối lui một chút, ngước mắt nhìn hai tròng mắt tràn đầy tơ máu của phụ vương, rồi nâng bàn tay bé nhỏ lên che lại. Cúi đầu cười lên, Nhiễm Mục Lân vươn tay áp lên trên tay con: “Đứa con bảo bối, bồi phụ vương ngủ một giấc, chờ phụ vương tỉnh ngủ, chúng ta sẽ trở về.”

Nhiễm Mục Lân ôm con nằm xuống, thở ra một hơi thật dài, tảng đá lớn trong lòng buông xuống, thì cơn buồn ngủ lập tức nảy lên. Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy của hắn vang vọng khắp tẩm cung. Nhiễm Mặc Phong lấy tay ra, nhìn chăm chú gương mặt đầy râu cùng dung nhan mệt mỏi của phụ vương, rồi câu chặt lấy ngón tay của phụ vương.

Không thể bảo hộ phụ vương của nó, thì thà chết sớm đi.

Ngủ bốn canh giờ, Nhiễm Mục Lân tỉnh dậy. Sau khi điền no bụng cho hắn cùng con, hắn lập tức đi an bài chuyện rời kinh. Đương nhiên, hắn sẽ không bỏ lại con. Kinh hoảng mấy ngày liền, làm cho hắn quyết định phải cột đứa con vào bên người mình, thẳng đến khi hắn không còn nằm thấy ác mộng nữa. Kỳ thật mọi chuyện đều đã sẳn sàng, ở cái ngày hoàng huynh buộc hắn thú thê đó, hắn cũng đã mệnh Phúc Quý lén chuẩn bị chuyện rời kinh. Hắn đã sớm chuẩn bị tốt chuyện kháng chỉ cự hôn, hiện giờ hoàng huynh không còn ép buộc hắn nữa, hắn lại càng muốn đi sớm, miễn cho đêm dài lắm mộng, hơn nữa đứa con cùng kinh thành khắc nhau, sớm đi sớm hảo. Đối với chuyện con mê man không hiểu lý do, hắn vẫn lựa chọn không hỏi tới. Nếu con không muốn nói, hắn coi như cái gì cũng không biết.

Nhiễm Mặc Phong tỉnh, Nhiễm Mục Kì tự nhiên sẽ tới thăm nó. Khi biết được Nhiễm Mục Lân muốn đi, y cũng không kinh ngạc, tựa hồ sớm đã biết, chính là nói ra một cái yêu cầu – hắn muốn đi thì cứ tự nhiên, nhưng phải giúp y lưu Tiết Kì lại. Chuyện này làm cho Nhiễm Mục Lân lâm vào khó khăn, Tiết Kì là Lâu Lan quốc chủ, Lâu Lan quốc là một nơi cực kỳ thần bí, người bình thường sẽ không đối địch cùng Lâu Lan quốc, huống chi trên người Tiết Kì còn có tia tiên khí, bất kỳ ai cũng không nguyện đối với Tiết Kì dùng bạo lực.

“Mục Lân, trẫm mặc kệ, Tiết Kì này hợp khẩu vị trẫm, trẫm muốn hắn ở lại trong cung.” Nhiễm Mục Kì vừa ăn mứt hoa quả, vừa nói ra một câu đầy ngữ khí không cho thương lượng.

“Hoàng huynh, ngài đây là đang tự tìm phiền toái.” Nhiễm Mục Lân một bên thu thập đồ đạt của con, một bên nói, “Tiết Kì ở Lâu Lan danh vọng cực cao, đệ còn nghe nói Tiết Kì từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở trên Tiên Sơn, uống là tiên thủy, ăn là tiên quả. Huynh và đệ đều là phàm phu tục tử, đừng tùy tiện trêu chọc người ta.”

Lời nói của Nhiễm Mục Lân nửa thiệt nửa giả, Tiết Kì dù sao cũng là ân nhân của hắn, hắn làm sao có thể làm chuyện lấy oán trả ơn. Hơn nữa hắn rất hiểu huynh trưởng của mình, yêu thích của người này sẽ không vượt qua ba tháng. Tuy nhiên hắn cũng rất kỳ quái, huynh trưởng sao lại thích Tiết Kì, tuy nói bộ dạng của người nọ không tồi – thực tuấn mỹ, nhưng nhìn ngõ nào cũng là một bộ yếu đuối, còn là một nam tử. Nghĩ đến đây, hắn đưa lưng về phía Nhiễm Mục Kì, ánh mắt tối sầm xuống, lập tức nói: “Hoàng huynh, huynh xác định là thật sự thích Tiết Kì sao?” Có một số chuyện, nhất là những chuyện thống khổ mà hoàng huynh đã chịu qua, đều vẫn giấu hắn.

“Không thể sao?” Nhiễm Mục Kì trả lời ba phải, trong mắt là ý cười làm cho người ta xem không thấu tâm tư của y. Y đã từng giao hoan cả ngày với nam tử, thì có đạo lý gì không thể thích nam tử?

“Hoàng huynh, ngài chớ quên còn có hai nữ nhân đang chuẩn bị vào cung a.” Nhiễm Mục Lân quay lại, bất đắc dĩ nói.

“Nếu không lưu Tiết Kì lại được, thì trẫm liền đem hai nữ nhân đó gả cho đệ, không được kháng chỉ.” Nhiễm Mục Kì thản nhiên nói, cũng nhìn về phía Nhiễm Mặc Phong vừa giương mắt lên, khóe môi y nhếch lên.

Không có nổi giận như trong dự đoán, Nhiễm Mặc Phong vẫn thản nhiên nhìn hoàng bá, rồi mới từ trên giường nhảy xuống, mang hài.

“Phong Nhi?” Nhiễm Mục Lân ngồi xổm xuống mang hài vào cho con, lên tiếng hỏi.

“Nhiễm Lạc Nhân.” Đáp lại, mang hài xong, rồi lại từ phụ vương giúp nó mặc vào áo da cừu, Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn hoàng bá vài lần, rồi đi ra ngoài.

Nhiễm Mục Lân vòng tay ngang ngực nhìn con rời đi, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hoàng huynh, những người khác đệ đều có thể giúp huynh, nhưng Tiết Kì không được. Đệ mang ơn Tiết Kì, hơn nữa ở thời điểm mấu chốt này, huynh và đệ không cần thiết phải có thêm một địch nhân.” Lâu Lan tuy nhỏ, nhưng lại là nơi ‘ngọa hổ tàng long’, ‘kỳ nhân dị sĩ’ rất nhiều.

“Chẳng lẽ trẫm không biết sao?” Nhiễm Mục Kì nhướng mi, ngậm tiếp một khỏa mứt, “Trẫm làm việc đều có chừng mực, đệ chỉ cần giúp huynh lưu Tiết Kì lại là xong.”

Nhiễm Mục Lân khó xử mà nhíu mi nhìn hoàng huynh. Sau một lúc thật lâu, hắn thở dài: “Đệ sẽ cố hết sức.”

“Trẫm chờ tin tức tốt của đệ.” Nhiễm Mục Kì vừa lòng mà cười rộ lên, Nhiễm Mục Lân cười khổ, xoay người tiếp tục thu thập đồ đạt, trừ bỏ việc thú thê cùng không cần con ra, hoàng huynh yêu cầu thứ gì, hắn đều không thể cự tuyệt.

Ra khỏi Vô Tam điện, Nhiễm Mặc Phong không có đi Diên Viên, mà là đi về phía Ngũ Hoa cung của Tiết Kì. Có phải Tiết Kì đã nhìn ra cái gì không? Bằng không sao lại nói nó đang ngủ say. Tranh nói ‘chưa phải lúc’, nhưng có lẽ Tiết Kì biết về thân thế của nó.

Quảng cáo
Trước /116 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net