Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm, gió biển lồng lộng mang theo hơi nước của biển không ngừng tràn vào đất liền làm không khí có chút se lạnh.
Trên bờ cát, Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết đều đã ngủ say. Bên cạnh hai người, đống lửa nhỏ được đốt để sưởi ấm trước đó đã sớm tắt ngúm từ lâu, chỉ còn lại than nguội và tro tàn.
Về phần Mỹ Đỗ Toa thì vẫn như cũ, một mình cuộn tròn ở một góc cách đó không xa. Từ hơi thở chậm rãi mà đều đặn đến xem, có vẻ như nàng cũng đã yên giấc rồi.
Có một điểm khá đáng nói là, mặt trăng tại Cửu Sát Chi Địa rất… bất thường, thể hiện ở việc có đêm nó cực kỳ lớn như thể được treo ngay trên đầu mọi người vậy, nhưng cũng có lúc lại xa tít mù tắp chỉ còn to hơn cái đầu đũa một chút xíu như đêm nay mà thôi.
Theo giải thích từ Hệ Thống khi được Tiêu Thiên hỏi, thì nguyên nhân dẫn tới sự bất thường này xuất phát từ pháp tắc chưa trọn vẹn của không - thời tại đây. Cụ thể hơn là thời gian có chênh lệch nhưng không nhiều so với ngoại giới, còn không gian thì ngược lại, rất yếu ớt và cực kỳ bất định.
Mà, cũng bởi vì không gian tại Cửu Sát Chi Địa còn lâu mới đạt đến chuẩn gọi là ổn định, nên các tu luyện giả từ Đấu Vương trở lên, những kẻ có khả năng dùng đấu khí tác động vào không gian mới bị bài xích mạnh hơn bình thường đấy.
Và đêm nay, rất không trùng hợp, lại là một đêm trăng “xa” như thế. Nói thế nào nhỉ, là nguyệt hắc phong cao, một đêm thích hợp để… giết người a!
Giữa cái tĩnh lặng của màn đêm, chỉ có tiếng gió phần phật không ngừng đẩy lá khô rột roạt, thổi lá tươi xào xạc, thì…
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
...âm thanh xé gió của rất nhiều thứ gì đó lao nhanh trong không khí là cực kỳ dễ nghe.
“Ai!?”
“Kẻ nào!?”
Tiêu Thiên hét lớn một tiếng, đồng thời nhanh chóng trở mình lăn qua một bên, hiểm lại càng hiểm tránh được hạ tràng bị biến thành… con nhím hình người khi chỉ trong một nháy mắt đã có không dưới chục mũi tên cắm đầy vào nơi hắn vừa nằm một giây trước.
Gần như cùng thời điểm, tiếng rít bén nhọn đúng chuẩn Xà Nữ nổi giận cũng đã được Mỹ Đỗ Toa phát ra, xen lẫn trong đó là những âm thanh kim loại va chạm liên tiếp và tia lửa văng tung tóe. Trên mặt đất dưới thân nàng, đếm không hết mũi tên đã rơi rụng la liệt do thứ chúng đâm trúng là một mặt khí thuẫn màu nâu đất vô cùng cứng rắn, chứ không phải thân thể mềm mại mà yểu điệu của nữ vương bệ hạ.
Đáng nói là, từ màu xanh đen lóe lên trên đỉnh các mũi tên dưới ánh trăng mờ ảo, cùng mùi hương… chẳng lấy gì làm dễ ngửi lắm phảng phất trong không khí, thì người ngốc đều có thể nhận ra chúng được tẩm kịch độc a!
Kiến huyết phong hầu*, có hay không!?
Sẵn nói tới độc, thì “Tây Thổ Đệ Nhất Độc Sư” Mộc Ánh Tuyết không biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Tiêu Thiên để bảo vệ hắn. Nhìn qua nơi nàng vừa nằm, chỉ thấy đại lượng… gốc mũi tên đang từng chút, từng chút một bị độc khí ăn mòn đi bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Tiêu Thiên yếu nhất, bị tấn công liền chạy. Mỹ Đỗ Toa lợi hại hơn, sừng sững không sợ hãi bằng thủ đoạn có thể gọi là phòng ngự tuyệt đối trước công kích chớp nhoáng mà bất ngờ từ kẻ địch. Còn Mộc Ánh Tuyết, cái gì cũng không làm, ngay cả âm thanh còn chẳng thấy phát ra, nhưng… kết quả thế nào thì mọi người đều đã rõ.
Một chút xíu khác biệt trong cách phản ứng trước việc bị tập kích như thế thôi là đủ để khiến nhưng chênh lệch trên tính cách và thủ đoạn của mỗi người lộ ra lốm đốm rồi.
Mà thôi, tạm thời gác chuyện đó lại để đến với một câu hỏi quan trọng hơn rất nhiều trước, đó là… ai, hay cái gì tập kích Tiêu Thiên và đồng bọn vậy?×
— QUẢNG CÁO —
Rất nhanh, câu trả lời… đua nhau lộ diện!
Chỉ thấy…
“Xông lênnnnnn…”
“Bắt lấy bọn chúng!!!”
“Bắt lấy đám ngoại lai!!!”
“…”
...từ trong rừng cây ngăn cách bãi cát với đất liền bỗng nhiên ùa ra… người, chính xác hơn là rất nhiều người. Bọn họ tay đao, tay kiếm, tay cung, tay thương v.v. cá biệt là đinh ba đều có, nhưng đó không phải là chuyện quan trọng. Mà vấn đề quan trọng ở đây là những “người” này, nói theo một cách nào đó, thì có thể gọi là con người, nhưng lại không phải hoàn toàn là con người, nhiều lắm cũng chỉ có thể tính là một nửa nhân loại mà thôi.
Cụ thể hơn, thì Mỹ Đỗ Toa cũng tính là Nhân, nhưng nàng có một nửa huyết mạch và thân thể là Xà, nên được gọi là Xà Nhân. Hay như Bạch Tinh/Shirahoshi mới được Tiêu Thiên triệu hoán gần đây cũng có một nửa Nhân, một nửa Ngư, hợp thành cái gọi là Mỹ Nhân Ngư trong truyền thuyết.
Những kiến thức này là cơ bản trong cơ bản, thậm chí nói người người biết, nhà nhà biết, cả Đấu Khí đại lục biết, tinh không vạn giới đều biết cũng chẳng có gì sai.
Còn những kẻ đang tập kích Tiêu Thiên và đồng bọn đây thì khác, bọn họ có bề ngoài trái ngược hoàn toàn với Mỹ Đỗ Toa và Bạch Tinh/Shirahoshi khi mỗi người đều có toàn bộ thân thể là nhân loại, nhưng nguyên phần đầu vậy mà lại là… tôm, cá, cua, mực v.v. các loại thủy hải sản!?
Không sai! Là hai tay đủ mười ngón cầm nắm vũ khí như loài linh trưởng; hai chân đầy đủ chi tiết từ bàn chân, mắt cá, ống khuyển, đầu gối không thiếu một bộ phận nào; thậm chí thích cơ bắp cuồn cuộn hay ngực tấn công, mông phòng thủ gì cũng có hết luôn, nhưng phần quan trọng nhất là cái đầu thì lại là thủy hải sản đấy.
Quái dị hay không!? Sát phong cảnh hay không!? - Muốn biết thì nhắm mắt lại tưởng tượng thử một cái để biết thêm chi tiết nha!
Trở lại với tình huống trên bờ biển.
Trong một khoảnh khắc, ngoại hình có phần quái dị của đối phương đúng là đã khiến Tiêu Thiên và đồng bọn giật mình đôi chút. Nhưng nghĩ lại thì nửa đêm nửa hôm đi bắn tên trước, lại lăm lăm vũ khí xông tới hô bắt, hô giết sau thì chắc chắn là kẻ địch rồi.
Mà phàm đã là kẻ địch thì câu trả lời ngược lại là vô cùng đơn giản, chỉ một chữ… giết!
“Dựa lưng vào biển, dàn đội hình chữ V ba điểm!” - Vừa lật tay lấy ra một cây cung lớn từ balo hệ thống, Tiêu Thiên vừa hét lớn: “Mỹ Đỗ Toa bao quát góc từ chín tới mười hai giờ, tiểu Mộc chịu trách nhiệm góc từ mười hai tới ba giờ, còn lại để ta.”
“Được!”
“Vâng, chủ nhân.”
Dựa lưng vào biển, hai nữ nhân mỗi người quản một vùng chín mươi độ làm dàn chắn, bản thân lại trốn ở phía sau xả sát thương. Cách phân chia công việc này của Tiêu Thiên thực sự là… khôn hết phần thiên hạ a.×
— QUẢNG CÁO —
Nhưng Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh Tuyết vẫn không ngần ngại chấp hành, bởi vì hắn vừa là chủ nhân của một người, đồng thời lại là thân chủ của người còn lại, trong bối cảnh hiện tại đang là chiến trường, thì cứ đánh trước đi đã, chuyện khác tính sau.
“Thanh Phong Loạn Vũ”
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Đấu kỹ xoay tròn tại chỗ để bắn vô số độc châm, độc diệp, độc tiên v.v. ra xung quanh như một cái Bạo Vũ Lê Hoa cỡ lớn từng dọa mất mật đám người tại Diêm Thành trong sự kiện Mặc Gia lần nữa được Mộc Ánh Tuyết sử dụng. Khác biệt là lần đó nàng chỉ bắn ra hoa cỏ vớ vẩn mà thôi, còn lần này tất cả đều có độc, vẫn là cái loại kịch độc “trúng là chôn, không nói nhiều” ấy.
Bên cạnh Mộc Ánh Tuyết, Mỹ Đỗ Toa cũng không hề chịu kém cạnh, thậm chí từ góc độ nào đó mà nói, thủ đoạn của nữ vương bệ hạ còn đáng sợ hơn vạn lần.
Chỉ thấy nàng hít sâu một hơi, đồng thời giang rộng hai tay sang hai bên trong tư thế mười ngón đều xòe, đấu khí màu hồng phấn mắt thường đều có thể nhìn thấy được không ngừng tỏa ra từ trong đan điền, chạy dọc thân thể tới hai cánh tay, sau đó tụ tập lại tại hai lòng bàn tay, và rồi…
“Vạn Xà Phệ Linh”
Chát!
Xì! Xì! Xì! Xì! Xì!
...bắt đầu bằng tiếng quát lớn đầy khí thế, theo sau bởi động tác vỗ mạnh hai lòng bàn tay vào nhau phát ra âm thanh chát chúa, và… phải tới hàng vạn con tiểu xà bằng đấu khí cứ thế lao nhanh ra xung quanh theo hình quạt, bám vào tất cả mọi sinh vật sống chúng tìm thấy trên đường bay rồi nhanh chóng thẩm thấu vào thân thể nạn nhân qua lỗ chân lông để bắt đầu… cắn nuốt đấu khí đối phương từ bên trong.
Tình cảnh khá giống đám “trung tình” đi tìm trứng a!
Khoan hãy nói, trước hết giải cái câu hỏi nhỏ trước đã.
Biết, dị đấu khí nhập thể, lại không ngừng ăn và lớn lên từ bên trong. Hỏi, hậu quả sẽ xảy ra là gì? - Đáp án tự nó đã quá rõ ràng, chỉ có thể là… nổ mà thôi!
Phải! Đám tiểu xà của Vạn Xà Phệ Linh sau khi nhập thể sẽ tiến hành hấp thu đấu khí, máu thịt, thậm chí linh hồn chủ ký sinh mà lớn lên bằng tốc độ nhanh nhất có thể, để rồi sau khi đạt được kích thước nhất định hoặc bị cưỡng ép trục xuất, chúng sẽ tự mình phát nổ bên trong thân thể nạn nhân.
Một phong cách giết người cực kỳ máu tanh và đáng sợ, xứng đáng với hung danh hiển hách của “Xà Nữ Vương” Mỹ Đỗ Toa!
...Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com...
*Kiến huyết phong hầu: thấy máu là mất mạng. Ý nói độc lực cực mạnh, chỉ cần trúng là đi đời nhà ma.