Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngươi biết lai lịch đám người đã tập kích chúng ta là ai không?”
“Bọn chúng đều đến từ một thế lực tự gọi mình là Cửu Sát Điện!”
“Cửu Sát Điện!? Cửu Sát Chi Địa… lẽ nào…”
“Không sai! Là thế lực lớn và duy nhất đang tồn tại, cũng như khống chế toàn bộ Cửu Sát Chi Địa đấy!” - Tiêu Thiên gật đầu đáp: “Còn con bạch tuộc kia gọi Hỗn Thế Chương Ngư, một trong rất nhiều sủng thú được chúng nuôi nhốt để tuần tra vùng nội hải của Cửu Sát Chi Địa.”
“Thì ra là thế!” - Nghi hoặc được giải đáp rõ ràng, nhưng lập tức Mỹ Đỗ Toa lại có câu hỏi mới: “Nếu ngươi đã biết bọn chúng là người của Cửu Sát Điện, vậy những thông tin khác cũng nên nắm được ít nhiều chứ hả?”
Đối với câu hỏi của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Thiên cảm thấy… vô cùng bất đắc dĩ.
Hệ Thống cung cấp thông tin từ “góc nhìn Thượng Đế” so với việc hắn nắm cốt truyện Đấu Phá Thương Khung còn lợi hại hơn rất nhiều. Nhưng ngược lại, cũng chính sự nhỏ giọt và thường xuyên… muộn hơn dòng sự kiện của chính cái góc nhìn Thượng Đế này cũng là một phần nguyên nhân khiến Tiêu Thiên trở nên quá mức bó tay bó chân đi.
Còn nhớ việc cả đoàn đến nơi rồi Hệ Thống mới giải thích rằng thiên địa của Cửu Sát Chi Địa yếu ớt và không hoàn thiện chứ? Hay như mới tối hôm qua thôi khi cả đám bị tập kích bởi người của Cửu Sát Điện đến nỗi Mộc Ánh Tuyết đều phế đi, thì mãi tới sáng nay thông tin về thủ phạm mới được lộ ra không? Nếu Hệ Thống cung cấp thông tin đúng, đủ và kịp thời cho Tiêu Thiên, thì với đầu óc của hắn, những chuyện kia làm gì có cơ hội xảy ra, đúng không?
Tiêu Thiên không hỏi hay trách cứ gì người bạn già của hắn cả, bởi vì phải có lý do thì Hệ Thống mới “yếu và chậm” như vậy, chứ ngỗ ngược hơn nữa nó cũng chẳng thiếu trách nhiệm đến mức để Mộc Ánh Tuyết gặp nạn như thế đâu. Huống hồ, trách người không bằng trách mình, nếu bản thân hắn đủ mạnh và khôn ngoan, có khi mọi chuyện đã chẳng tệ đến như đã rồi a.
Nghĩ lại xem, ai là người khởi xướng kế hoạch phòng và chống tập kích sai lầm trước, sau đó lại đưa ra quyết định “sai lầm chồng chất sai lầm” là rút chạy ra biển khiến Mộc Ánh Tuyết gặp nạn!? Đồng đội gặp nạn không lo bình tĩnh nghĩ cách giải quyết vấn đề, chỉ biết ở đó phát điên phát khùng làm trò con bò là ai nữa!? Mặc dù sau đó nhờ có một bàn tay đánh nổ đom đóm mắt từ nữ vương bệ hạ mới tìm về được sự tỉnh táo, nhưng rồi đâu lại vào đấy khi tiếp tục sai lầm trong ý định lặn xuống để lẻn vào cứu người, thay vì bàn trước và phối hợp với Mỹ Đỗ Toa. Trách nhiệm này ai lãnh!? - Còn ai trồng khoai đất này ngoài vị Vô đại nhân già mà còn non này nữa đây!
Lại nói, sai một lần đổ tại không may, sai hai lần lỗi do trùng hợp, nhưng ba lần liên tiếp thì chắc chắn chỉ có thể là bởi vì bản thân đã ngu mà còn lì rồi!
“Trước đây có cốt truyện làm dựa dẫm thành ra quen thói chủ tịch khinh thường người khác, trong mắt lúc nào cũng xem họ là nhân vật phụ não tàn. Hiện tại… phải tập cách bỏ đi mà làm người thôi.” - m thầm thở dài một hơi, Tiêu Thiên nghiêm mặt, trầm giọng: “Hiện tại ta sẽ đem tất cả những gì mình đã biết chia sẻ với ngươi, sau đó chúng ta cùng nhau nghĩ cách, được không?”
Thường nói “quá tam ba bận”, “ngã ở đâu gấp đôi ở đó”... ủa, khụ… chính xác là “ngã ở đâu đứng lên ở đó”. Đã nhận ra điểm yếu cùng sai lầm của mình là gì rồi thì Tiêu Thiên chắc chắn sẽ không tiếp tục tái phạm nữa, thay vào đó là quyết định cởi mở hơn với Mỹ Đỗ Toa, người duy nhất hắn có thể tin tưởng được lúc này, xem như một nỗ lực sửa sai và thay đổi chính mình đi.
“À… được! Ngươi nói đi, ta đang nghe đây.”
Thái độ của Tiêu Thiên bất ngờ thay đổi khiến Mỹ Đỗ Toa có chút giật mình, nhưng rất nhanh nàng liền hiểu được. Chuyến đi này trước sau chỉ có ba người tham gia, hiện tại Mộc Ánh Tuyết xem như đã tận phế, hắn không đặt niềm tin vào nàng thì còn ai khác nữa đâu.
Tiêu Thiên có thể đoán được Mỹ Đỗ Toa nghĩ gì, cũng có thể không, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Mà chuyện quan trọng bây giờ là hai người nhất định phải tuyệt đối tin tưởng và phối hợp với nhau thật nhịp nhàng, nếu không… hậu quả sẽ khó tưởng tượng lắm.
“Vậy ngươi nghe cho kỹ. Đầu tiên là về Cửu Sát Điện…”
...
Không biết bao lâu sau.
“Thế lực tồn tại từ thời thượng cổ… Huyền Hoàng Chi Khí… tiến hóa sai lầm… chủ nhà bắt trộm…” - Vừa lẩm bẩm, Mỹ Đỗ Toa vừa dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Tiêu Thiên: “Ngươi… thực sự không bịa chuyện lừa ta chứ?”
“Sự thật 100%, chính ngươi nhìn cũng thấy mà.” - Ngoài mặt Tiêu Thiên lạnh nhạt đáp, chỉ là trong lòng hắn cũng thở dài không thôi. Bởi vì tối hôm qua khi biết được những tin tức này từ Hệ Thống, hắn cũng đâu có khá hơn nàng chút nào đâu.
Theo đó, Cửu Sát Điện vốn đã tồn tại từ thời thượng cổ với tiền thân là một thế lực khổng lồ tập trung đủ các loài thủy hải sản dưới đáy biển, một Long Cung theo đúng nghĩa đen. Với thực lực và thế lực như thế, nếu không có vấn đề gì bất ngờ xảy ra thì việc bọn họ thống trị tứ hải rồi mở rộng thông thương với đất liền là chuyện hoàn toàn có thể dự đoán được.
Tuy nhiên, đời không như là mơ, “bất ngờ” mang tên Huyền Hoàng Chi Khí xảy ra!
Cụ thể hơn là đâu đó vào khoảng trên dưới một vạn năm trước, Cửu Sát Chi Địa được tìm thấy rồi nhanh chóng trở nên nổi tiếng và sầm uất nhờ vào sức hút của Huyền Hoàng Chi Khí đối với Thú Tộc nói chung, cùng Hải Thú nói riêng.
Đây chính là thời điểm sai lầm bắt đầu!
Đua nhau hấp thu Huyền Hoàng Chi Khí, đám Hải Thú đến từ Cửu Sát Điện dần mạnh lên thấy rõ. Tuy nhiên, vấn đề lại nằm ở chỗ thứ mạnh lên kia chỉ là phần Thú trong họ mà thôi, còn xu hướng tiến hóa thành Nhân hình theo pháp tắc thiên địa ngược lại là bị áp đảo hoàn toàn. Hay nói cách khác, toàn bộ Cửu Sát Điện đều bị Huyền Hoàng Chi Khí cùng lợi ích trước mắt làm cho mụ mẫm đến nỗi không một ai hay biết rằng bản thân họ và con cháu chính mình sau này đều đang đi ngược chiều tiến hóa.
Sai lầm tiếp tục chồng chất sai lầm khi “tân Thế Giới” mang tên Cửu Sát Chi Địa ra đời. Không hoàn thiện và thiếu trọn vẹn thì rõ ràng rồi, nhưng cho dù có non trẻ thì “tân Thế Giới” vẫn là một Thế Giới, nên một số pháp tắc cơ bản tự nó đã tồn tại. Và tiến hóa chính là một pháp tắc như thế.
Mang trong mình Huyền Hoàng Chi Khí đã thấm vào tận huyết mạch sau nhiều năm đắm chìm bên trong, các Hải Thú đến từ Cửu Sát Điện bắt đầu chịu ảnh hưởng nghiêm trọng bởi các pháp tắc thiếu trọn vẹn của “tân Thế Giới”, để rồi hậu quả nhãn tiền là cứ mỗi thế hệ mới sinh ra, bọn họ lại tiến thêm một bước trong quá trình tiến hóa thành các loài quái nhân… không đâu vào đâu cả như Tiêu Thiên và Mỹ Đỗ Toa đã gặp. Một sự chắp vá pháp tắc nửa vời cụ hiện hóa ra hình hài a.
Mà cũng bởi vì trong Cửu Sát Chi Địa và ngoại giới tồn tại hai luồng pháp tắc không giống nhau, nên người ngoài đi vào sẽ bị thiên địa nơi này bài xích, ngược lại người ở trong đi ra cũng bị “Thiên Đạo” bên ngoài nhìn không vừa mắt mà tiến hành áp chế, thậm chí diệt sát, lâu dần mới khiến Cửu Sát Chi Địa và Cửu Sát Điện trở nên tuyệt tích khỏi tầm hiểu biết của Đấu Khí đại lục.
Về phần chủ nhà bắt trộm thì càng dễ nói. Hàng chục ngàn năm bị vây ở một chỗ, người của Cửu Sát Điện đã sớm xem nơi này là nhà, là thế giới riêng của mình. Tiêu Thiên cùng đồng bọn một đám ngoại lai đã không mời mà đến, lại còn chẳng thèm che giấu ý định muốn đi thẳng đến đại đảo nơi khởi nguồn của Huyền Hoàng Chi Khí, thì trong mắt họ có khác gì trộm vào nhà bàn nhau bưng két sắt đâu. Hô bắt, hô giết là đúng mẹ rồi.
“Vậy chiến lực của bọn họ thì sao?” - Mỹ Đỗ Toa hỏi: “Tối qua ngươi nói bọn họ có Đấu Vương, thậm chí Đấu Hoàng, là thật hay giả thế?”
“Có Đấu Vương, vẫn là không dưới năm người. Đấu Hoàng ngược lại là chỉ có một tên, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng còn ẩn nấp.”
“Như vậy tình huống hiện tại là địch trong tối - chúng ta ngoài sáng, nhân số lại ít hơn, tổng hợp chiến lực cũng thấp hơn, trên lưng còn phải mang theo một cái gánh nặng.” - Mỹ Đỗ Toa liếc sang Tiêu Thiên, cả giọng nói lẫn vẻ mặt đều mang theo vẻ hài hước: “Ngươi nói, chúng ta có cơ hội nào không?”
“Cái này còn phải hỏi sao? Chắc chắn là không rồi!”
“Nếu đã chắc chắn là không, vậy thì…”
“Làm!”
Hai người nhìn nhau bật cười rồi tăng tốc sau một tiếng đồng thanh vang dội, để lại phía sau hai vệt sóng dài trên mặt biển tĩnh lặng.