Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đạo lý an cư lạc nghiệp tin chắc các ngươi đều sớm hiểu rõ. Ta biết sa mạc bảo hộ tộc Xà Nhân an toàn với ngoại giới, nhưng nếu nhìn theo một chiều hướng khác, thì nó lại trở thành cái lồng ngăn các ngươi phát triển.”
“Ý ngươi là… chúng ta nên cử tộc rời khỏi sa mạc sao?” - Mỹ Đỗ Toa cau mày hỏi.
“Không phải nên…” - Tiêu Thiên lắc đầu: “...mà là “nhất định” phải rời khỏi nơi này, nếu các ngươi còn muốn tiếp tục phát triển lớn mạnh, bền vững và lâu dài hơn.”
“Nhưng Vô đại nhân à, cử tộc hành hương là việc vô cùng nguy hiểm và cực khổ. Trong tộc lại nhiều người già và trẻ em như vậy…”
“Không ai bắt các ngươi phải đi hết một lần cả.” - Đối với lo lắng của Nguyệt Mị, Tiêu Thiên chỉ đơn giản là xua tay: “Chiến tranh thanh niên đánh, khai hoang trai tráng làm, chờ chuyện ổn rồi mới tới người già, trẻ em, phụ nữ theo sau chứ.”
“Câu hỏi đặt ra bây giờ là đi đâu và khi nào thì thích hợp đây, Vô đại nhân?”
Câu hỏi của “Mặc Xà Thống Lĩnh” Mặc Ba Tư vừa ra, cả phòng lập tức tĩnh lặng. Ngay cả Mỹ Đỗ Toa cũng nhịn không được nhìn thật kỹ Tiêu Thiên chờ đợi câu trả lời từ hắn.
“Hỏi rất hay!” - Cuối cùng cũng nghe được một câu hỏi trúng trọng tâm vấn đề, Tiêu Thiên đang nửa ngồi nửa nằm lập tức tỉnh táo trở lại: “Trước tiên là đi đâu, thì câu trả lời đương nhiên là đi tới nơi không có người. Hẳn là các ngươi không muốn xảy ra tranh chấp với một tộc loài vừa đông, vừa hung hãn, lại còn có kỷ luật và tổ chức đâu nhỉ.”
“Nơi không người… ý ngươi là… Ma Thú Sơn Mạch à?” - Lại là Mỹ Đỗ Toa với câu hỏi gần như đã biết trước đáp án của nàng.
“Không sai!” - Tiêu Thiên gật đầu chắc nịch: “Với chiến lực hiện có của các ngươi, chỉ cần tiến vào sâu một chút bên trong Ma Thú Sơn Mạch làm thịt hai, ba đầu Ma Thú cấp sáu rồi chiếm địa bàn chúng, sau đó liên tục lấy chiến nuôi chiến từng bước mở rộng lãnh địa ra, thì theo tính toán của ta, không ra mười năm chinh phạt mục đích an cư sẽ đạt được.
Đáng nói là, hành động này của các ngươi chắc chắn sẽ không vấp phải phản đối từ Nhân Loại, ngược lại còn được bọn họ ra sức ủng hộ đấy.”
“Nhân loại ủng hộ chúng ta rời khỏi sa mạc!? Ngươi không nói ngược chứ, Vô đại nhân?”
Nghi ngờ của Nguyệt Mi không phải là không có cơ sở, bởi vì như mọi người đều đã biết, thì lý do Nhân Loại không tận diệt tộc Xà Nhân là bởi bọn họ chịu yên phận trong sa mạc. Hiện tại mọi người muốn cử tộc rời đi, Nhân Loại không đánh chặn thì thôi, tại sao lại muốn giúp bọn họ?
“Thân cũng là một Nhân Loại, ta hiểu tài nguyên vô tận trong Ma Thú Sơn Mạch có sức hút kinh khủng đến nhường nào. Bây giờ có các ngươi đi tuyến đầu khai khẩn đất hoang rồi mang thiên tài địa bảo về bán lại cho bọn họ, một tộc loài tham lam như Nhân Loại sẽ không ngu ngốc đi đạp đổ mối quan hệ song thắng tốt như vậy đâu.”
Cả đám Thống Lĩnh bên dưới nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía Mỹ Đỗ Toa chờ nàng quyết định.
Ở đây có đại diện cao nhất của tộc Xà Nhân, và một Nhân Loại đang nắm đằng chuôi cái “mối quan hệ song thắng” hắn vừa mô tả. Nếu hai người thỏa thuận được với nhau, vậy thì mọi chuyện đều dễ nói. Ngược lại… cần phải tính toán thêm a.
“Mặc dù rất không thích cảm giác bị người ta lợi dụng, nhưng cũng không thể phủ nhận phân tích của ngươi có tính thuyết phục rất cao.” - Mỹ Đỗ Toa lạnh nhạt nói: “Thôi được, tạm thời ta sẽ chấp nhận Ma Thú Sơn Mạch là đáp án cho câu hỏi “đi đâu”. Vậy còn “khi nào” thì sao đây, Vô đại nhân?”
Mọi ánh mắt trong phòng một lần nữa quay trở lại trên người Tiêu Thiên, kẻ mà câu trả lời tiếp theo của hắn có thể sẽ trở thành định đoạt hướng đi và phát triển cho cả một tộc loài với hàng ngàn tính mạnh nghe theo.
Và đáp án mà Vô đại nhân đưa ra là…
“Nhân hòa các ngươi đã sớm có đủ. Địa lợi vừa rồi Mỹ Đỗ Toa cũng đã chấp nhận. Về phần thiên thời… hiện tại chưa phải là lúc thích hợp để làm chuyện này.”
...chỉ một chữ, chờ!
“Tốn công nói một hồi ngươi lại bảo chúng ta chờ là có ý gì?” - Ngay lập tức Mỹ Đỗ Toa trợn mắt lên trừng Tiêu Thiên, trong khi những người khác đều nhịn không được co giật khóe miệng.
“Phàm là kế hoạch đều cần có các bước chuẩn bị. Chẳng lẽ ngươi định ngay bây giờ kéo cả đám vào Ma Thú Sơn Mạch chọn đại một con Ma Thú cấp sáu rồi tiến hành săn giết chiếm địa bàn hả? Hay ra ngoài kia nói với mọi người là “ta quyết định chúng ta sẽ cử tộc hành hương, các ngươi nhanh thu xếp hành lý đi, ba mươi phút nữa lên đường” cho kịp mặt trời lặn?”
“À… cũng đúng.” - Bị Tiêu Thiên hỏi kháy hai câu, Mỹ Đỗ Toa chẳng những không tức giận, ngược lại là tỉnh táo hơn hẳn: “Nói như vậy là ngươi đã có kế hoạch cụ thể, cũng như danh sách các công việc cần làm để chuẩn bị rồi à?”
“Có thể hiểu là như thế.”
“Nói tiếng người!”
“Khụ… đại khái ý tưởng của ta sẽ được gói gọn trong tám chữ, âm thầm phát triển, chờ đợi thời cơ.”
“Tch!”
...
Cuộc họp kín kết thúc mà không có bất kỳ kế hoạch hay quyết định cụ thể nào được đưa ra, điều này khiến cá nhân Nguyệt Mị nói riêng, và Bát Đại Thống Lĩnh nói chung, cảm thấy khá là khó hiểu.
Nhưng Mỹ Đỗ Toa lại không nghĩ như vậy.
“Này, ngươi có vấn đề gì khó nói hả?”
Quen biết nhau từ lâu, nàng hiểu rằng phải có lý do gì đó thì Tiêu Thiên mới lấp lửng quanh các ý định của hắn trên cuộc họp chứ không nói thẳng ra. Hiện tại trong phòng chỉ còn hai người với nhau, và hai thuộc hạ của hắn, nên là lúc hỏi cho ra lẽ rồi.
“Đương nhiên là khó nói.” - Tiêu Thiên gật đầu, một mặt bất đắc dĩ: “Ngươi thân là nữ vương, vẫn là Đệ Nhất Cường Giả của tộc Xà Nhân, chuyện chinh phạt và đánh chiếm địa bàn nhất định phải do ngươi đi đầu. Mà với tình trạng của ngươi hiện tại… ngươi nói xem?”
“Ý ngươi là chờ thương thế của ta khôi phục hoàn toàn à?”
“Đúng nhưng chưa đủ.” - Tiêu Thiên lắc đầu: “Vừa rồi ta có nói Nhân Tộc sẽ ủng hộ quyết định hành hương vào Ma Thú Sơn Mạch của các ngươi, nhưng đó chỉ là bề nổi. Đừng quên, tộc Xà Nhân đã có hàng ngàn năm thù địch với Nhân Loại, đám cao tầng Đế Quốc có thể vì lợi ích chung và quan hệ của ngươi với ta mà mắt nhắm mắt mở, thậm chí âm thầm hỗ trợ các ngươi, nhưng ai có thể đảm bảo những phần tử quá khích sẽ không làm ra chuyện điên rồ gì đâu.”
“Vậy “đủ” của ngươi là…”
“Chờ Đế Quốc bận tới mức không thể, hoặc có thể cũng không đáng kể, can thiệp vào cuộc hành hương của các ngươi, lúc đó mới đủ an toàn.”
“Bận tới mức không thể can thiệp… ngươi muốn nói chiến tranh…”
“Suỵt! Be bé cái miệng lại, tai vách mạch rừng nghe qua chưa hả?”
Nghĩ tới chuyện gì đó không thể bảo là không kinh khủng, Mỹ Đỗ Toa bất giác trợn mắt thốt lên, nhưng gần như ngay lập tức đã bị Tiêu Thiên bịt miệng lại.
Về lý mà nói, ý đồ “bảo mật thông tin” của Tiêu Thiên không có gì sai cả, nhưng trong bối cảnh địa điểm là phòng ngủ riêng của Mỹ Đỗ Toa là một, lại chỉ có trai đơn - gái chiếc hai người với nhau là hai, Nữ Thần không phải “người” nên coi như không tính đi, và sáng sớm hôm nay vừa mới xảy ra sự kiện khá đáng tiếc nữa là ba, thì… cử chỉ động chạm khá thân mật này lại trông có vẻ tình ngay, lý gian rồi.
“Còn không mau buông ra!”
Mỹ Đỗ Toa trợn mắt trừng Tiêu Thiên, một bộ “ngươi dám đụng chạm ta, ta rất tức giận”, nhưng chính bản thân nàng lại chẳng buồn chủ động lùi lại hay tránh ra khỏi người hắn. Nữ nhân a, vĩnh viễn sẽ luôn vô lý như vậy.
“À! Khụ… cái kia… thời gian tới chúng ta nên tập trung toàn lực vào việc khôi phục toàn thịnh cho ngươi và tiểu Mộc. Trong thời gian đó nếu có cơ hội phát động kế hoạch Hành Hương sớm thì tốt, còn như không có, chúng ta sẽ tự tạo ra cho mình cơ hội bằng cách… để ngươi đột phá tới Đấu Tông.”
Vốn đang một mặt sương lạnh lườm Tiêu Thiên, thế nhưng vừa nghe tới hai chữ Đấu Tông…
“Ngươi sẽ giúp ta thật à?”
...thái độ Mỹ Đỗ Toa lập tức thay đổi.
“Thời hạn ba năm cũng sắp tới rồi, ta là người giữ chữ tín, chắc chắn sẽ không quên thỏa thuận đã hứa với ngươi.”
“Chỉ đơn giản là làm theo thỏa thuận sao?”
“Không thỏa thuận chẳng lẽ còn có lý do khác à?”
“Ngươi chắc chắn… “chỉ là thỏa thuận”, đúng không?”
“Ta…”
Tiêu Thiên bỗng nhiên ngập ngừng để hai mắt Mỹ Đỗ Toa tỏa sáng long lanh những mong chờ. Chỉ là…
“...nghĩ không ra lý do khác, cho nên chắc chắn chỉ đơn thuần là thỏa thuận.”
“Ngươi… đồ đầu gỗ chết bằm!”
...câu trả lời chắc nịch bằng vẻ mặt nghiêm nghị sau đó của hắn xém chút thì khiến nàng nhịn không được biến trở về bản thể để nhai đầu hắn ngay tại chỗ. Cũng còn may là nữ vương bệ hạ bị thương không tiện cử động mạnh, không là “đầu gỗ” ngu ngốc nào đó đã trở thành ma “không đầu” rồi.