Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc dù kế hoạch Hành Hương do Tiêu Thiên đề ra được Mỹ Đỗ Toa thông qua một cách khá là… nghiến răng nghiến lợi, nhưng tốc độ được áp dụng của nó lại tỏ ra cực kỳ nhanh và hiệu quả. Trong đó, việc đầu tiên phải kể đến là quyết định tổ kiến một đội tiên phong đi làm nhiệm vụ điều tra vị trí, địa hình, thực lực, thói quen v.v của tất cả các Ma Thú cấp sáu ở bờ đông Ma Thú Sơn Mạch.
Thường nói “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” và “chiến tranh hơn nhau ở lương thảo, nhưng quan trọng nhất ở thông tin”. Mọi lợi thế về mặt tình báo, dù chỉ là nhỏ nhất, đều sẽ trở thành tiền đề mấu chốt để tiến hành lựa chọn mục tiêu, cũng như xem xét quá trình cho cuộc xuất chinh về sau. Và người được giao nhiệm vụ quan trọng mang tính mắt xích chiến lược này là “Mặc Xà Thống Lĩnh” Mặc Ba Tư.
Tiếp theo được xếp thứ hai nhưng không kém phần quan trọng, đó là làm công tác dân vận.
Chiến tranh đương nhiên sẽ cần binh lính. Chinh phạt xong chính là tái thiết. Và trong bối cảnh mà tất cả những chuyện này đều cần nhân thủ, thì mọi con dân tộc Xà Nhân đều có quyền lợi được biết, cũng như trách nhiệm phải tham gia.
Đương nhiên, để tránh việc kế hoạch bị rò rỉ ra ngoài quá sớm thì cao tầng của tộc Xà Nhân cũng chỉ thông báo với mọi người rằng đây là một lần trưng binh phục vụ công tác tăng cường khả năng quân sự và mở rộng phòng ngự biên giới, chứ nửa chữ liên quan đến hành hương hay chinh phạt đều không được đề cập.
Cuối cùng và cũng là quan trọng nhất, chính là việc nâng cao chiến lực phe ta. Trong đó, hai mục tiêu cần phải đạt được càng sớm càng tốt đương nhiên sẽ không thể là gì khác ngoài câu chuyện khôi phục thương thế và đột phá Đấu Tông của “Xà Nữ Vương” Mỹ Đỗ Toa, cùng với huấn luyện binh lính.
Luyện binh, cái này Tiêu Thiên xin phép được kiếu. Trải qua hai đời với hơn năm mươi năm tuổi thọ, ngoại trừ duy nhất một kỳ quân sự bắt buộc phải tham gia lúc vào đại học ra, hắn chỉ biết Huấn là tên một người thầy, Luyện là một kẻ phạm tội giết người, Binh còn gọi là xập xám và Lính là chỉ số quái vật mà thôi.
Về phần trị thương cùng với giúp Mỹ Đỗ Toa đột phá Đấu Tông, cái này Tiêu Thiên có tự tin là mình làm được.
Cốc! Cốc! Cốc!
“Ngươi dậy chưa? Đến giờ uống thuốc rồi này!”
“...”
Cốc! Cốc! Cốc!
“Mỹ Đỗ Toa, dậy uống thuốc cho đúng giờ nào!”
“...”
Cốc! Cốc! Cốc!
“Ngươi không trả lời ta tự vào đấy!”
“...”
Có câu quá tam ba bận, Tiêu Thiên đã liên tục gõ cửa ba lần, mỗi lần ba nhịp, còn nói thêm ba câu nữa tổng cộng là mười hai tiếng ồn, chẳng cớ gì mà một Đấu Hoàng đỉnh phong như Mỹ Đỗ Toa không nghe thấy cả. Cách giải thích duy nhất chỉ có thể là nàng giả điếc mà thôi. Cho nên…
Kéttttt…
“Ta nói ngươi đường đường một giới quân vương, vẫn là cường giả danh tiếng gần xa, có mỗi chuyện uống thuốc sao ngày nào cũng phải để ta nhắc thế nhỉ?”
...ngươi không tới thì ta tới.
Quảng Cáo
Mở cửa tiến vào căn phòng rộng rãi đã sớm quen thuộc, bước tới bên cạnh chiếc giường cũng không thể bảo là xa lạ, Tiêu Thiên nhẹ nhàng đặt chén nước thuốc đen thui sang bên cạnh, sau đó…
Soạt!
“Nhanh dậy uống thuốc, trốn cái gì mà trốn!”
...vừa bất đắc dĩ quát lớn, vừa vung tay lật tung tấm chăn lớn đã tròn ụ một con vô cùng dễ thấy giữa giường lên.
“Thuốc đắng lắm, ta không uống đâu!”
Soạt!
Bị người ta tìm thấy “chỗ trốn” của mình quá dễ dàng, nhưng Mỹ Đỗ Toa cũng không vì thế mà tỏ ra sợ sệt. Chỉ thấy chiếc đuôi óng ánh những vảy tím mộng mơ của nàng vung lên quấn lấy chăn mền, sau đó nhanh như chớp kéo chúng trở lại trùm lên người mình và… tiếp tục trốn.
Soạt!
“Thuốc đắng liền không uống, ngươi con nít hay gì!? Lại nói, thuốc đắng mới dã tật, nghe qua chưa? Không uống thuốc thì bao giờ mới khỏi bệnh?”
“Ta là bị thương, không phải bị bệnh. Không cần uống thuốc của ngươi ta cũng có thể tự mình khỏi.”
Soạt!
Soạt!
“Tự khỏi mất một năm với uống thuốc chỉ còn nửa năm, ngươi chọn cái nào?”
“Ta chọn một năm.”
Soạt!
Vẫn là câu nói cũ, quá tam ba bận. Ba lần liên tiếp lộn cái bàn ép Mỹ Đỗ Toa uống thuốc cũng là ba lần nàng bạn cái l.. khụ, nói chung là nàng sống chết không chịu uống, Tiêu Thiên cũng đành chịu.
“Thôi được, muốn một năm thì một năm, tùy ngươi.” - Nhún vai một cái bất đắc dĩ, Tiêu Thiên đem chén thuốc để ra chiếc bàn trang điểm đầu giường của Mỹ Đỗ Toa, sau đó quay người rời đi: “Thuốc ta để lại, ngươi thích uống thì uống, không uống đổ đi cũng được. Tiểu Mộc còn cần người chăm sóc, ta đi trước…”
Vù!
Soạt!
Nghe được tiếng xé gió vang lên phía sau, Tiêu Thiên vội vàng nghiêng đầu sang một bên, hiểm lại càng hiểm né được… chén nước thuốc lướt sát qua tai mình.
Quảng Cáo
Đáng tiếc…
Choang!
Róc rách! Tách! Tách! Tách…
...bức tường trước mặt hắn và nước thuốc trong chén lại không né được nhau.
Nhìn mảnh chén vỡ tung tóe ra xung quanh, cùng với nước thuốc vương vãi khắp tường và nền nhà, Tiêu Thiên chỉ biết lặng người. Lát sau, hắn chậm rãi cúi người nhặt lấy những mảnh vỡ lớn, lại dùng khăn vừa lau khô nước thuốc, vừa gom mảnh gốm li ti lại rồi xử lý sạch sẽ, xong đâu vào đó mới im lặng mở cửa rời đi. Suốt quá trình dọn dẹp nửa câu đều không nói, thậm chí thở mạnh hay thở dài cũng chẳng nghe.
“Này, ta…”
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Thiên dần biến mất sau cánh cửa phòng, Mỹ Đỗ Toa hơi há há miệng, tay nhỏ còn không tự chủ được khẽ vươn ra, nhưng rồi… đến cuối cùng vẫn chẳng có bất kỳ lời nào được thốt lên trước khi người trước chân chính rời đi cả.
“Ta… xin lỗi…”
Hắn tức giận rồi, nàng biết chứ. Uổng công, mất sức, tốn thời gian ra lựa chọn nguyên liệu, xong sắc thuốc, rồi còn mang dâng đến tận miệng cho người khác để rồi thứ nhận lại được là bị đối xử như thế, là ai thì cũng sẽ giận thôi. Nhưng tại sao bản thân lại cư xử rất vô lý vô cớ như vậy, ngay khi vừa nghe được hắn nói muốn bỏ mặc nàng lại đây với nước thuốc đắng nghét kia để đi chăm sóc nữ nhân khác, thì Mỹ Đỗ Toa nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
“Aaaaa… không nghĩ nữa, mệt! Muốn giận cho giận luôn.”
Nói, nữ vương bệ hạ lại dùng chăn mền trùm lấy cả người mình, sau đó cuộn tròn trên giường, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Cho đến khi…
Kéttttt…
Cạch!
“Tưởng thế nào, hừ!”
...cửa phòng lại một lần nữa được người ta nhẹ nhàng mở ra, theo sau bởi cái mùi khó ngửi và âm thanh mà khỏi nói cũng biết là một chén nước thuốc khác được đặt xuống bàn, thì vẻ mặt đăm chiêu với ánh mắt đượm buồn của Mỹ Đỗ Toa mới khẽ gian ra một nụ cười đắc ý.
Nhưng… chỉ đến thế mà thôi.
Không làm nhảm càm ràm, cũng chẳng lật chăn lật mền ép nàng uống thuốc, có vẻ như lần này “Tiêu Thiên” lành tính hơn hẳn a.
Soạt!
“Này! Ngươi… là ngươi à!”
Đối phương không chủ động nói chuyện, nữ vương bệ hạ quyết định mình sẽ là người mở đầu. Đáng tiếc, người nàng thấy sau khi lật chăn mền vùng dậy lại không phải Tiêu Thiên, mà là… Hoa Xà Nhi, đội trưởng đội thân vệ của nàng. Một sự thất vọng xẹt qua khóe mắt, nhưng rất nhanh liền được Mỹ Đỗ Toa che giấu đi.Quảng Cáo
“Nữ vương bệ hạ! Xin lỗi vì làm phiền giấc ngủ của ngài…”
“Được rồi tiểu Hoa, ta không trách ngươi đâu. Mà này, sao ngươi lại là người mang nước thuốc này vào thế? Tên kia đi đâu rồi?”
“Tên kia… ngài nói Vô đại nhân à?”
“Ừ, chính là hắn.”
“Vừa rồi Vô đại nhân rời đi có nói lỡ tay đánh đổ thuốc của bệ hạ nên đi lấy chén khác. Lúc quay lại còn dặn thuộc hạ là chén thuốc mới này đã được thêm mật ong, cam thảo với hoa cúc, không chỉ hết đắng mà còn thơm nữa, nhất định phải cho bệ hạ uống. Dặn dò xong ngài ấy lại rời đi. Nữ vương bệ hạ, ngài...”
“Hắn… đi rồi a…” - Thở dài một hơi bất đắc dĩ, Mỹ Đỗ Toa vẫy vẫy tay: “Đưa thuốc cho ta rồi ngươi ra ngoài trước đi.”
“Vâng, nữ vương bệ hạ.”
Hoa Xà Nhi bưng chén thuốc lại giường cho Mỹ Đỗ Toa, đưa vào tay người sau, sau đó nhanh chóng rời đi, để lại nữ vương bệ hạ của nàng ngẩn người trên giường với chén nước thuốc đen thui và mùi hương… đã bớt khó ngửi hơn trước đó.
“Tính ra… cũng không phải là loại nam nhân quá mức nhỏ nhen, hừ!”
Sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng cong lên nụ cười mê người, nữ vương bệ hạ chậm rãi đưa chén thuốc lên mũi khẽ ngửi, và rồi…
Ực… ực… ực!
“...”
Phụttttt…
“Aaaaa!!! Đắng chết ta rồi! Tên khốn kiếp dám lừa bản vương, ngươi chờ đó cho taaa… khụ!”
...một tiếng la thất thanh đầy nghiến răng nghiến lợi vang vọng trong phòng ngủ Mỹ Đỗ Toa không thể thoát ra, đơn giản là bởi căn phòng này được thiết kế để cách âm hoàn toàn với bên ngoài.
Cùng lúc đó tại một căn phòng khác.
Đang châm cứu giúp Mộc Ánh Tuyết trị thương, lỗ tai Tiêu Thiên bỗng nhiên ngứa, lỗ mũi còn khó chịu xém chút thì nhịn không được hắt xì, khỏi nói cũng biết là bị ai đó nguyền rủa rồi.
“Bệnh nhân lại dám thái độ với bác sĩ, tưởng ta không có cách trị ngươi chắc, hừ!”