Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lại là hai tháng sau.
“Hôôôôô…”
Chậm rãi mở mắt ra khi ánh sáng và nhiệt độ trong phòng đều đã không còn thích hợp để tiếp tục tu luyện nữa, Tiêu Thiên khẽ thở dài một hơi.
“Hết hôm nay, ngày mai lại đến kỳ tái khám rồi nhỉ!?”
Sử dụng dược vật kết hợp với châm pháp để cưỡng ép nghịch thiên cải mệnh là hành vi chống lại thiên ý, mà bất kỳ ai dám cố ý tự tung tự tác với vận mệnh của mình chắc chắn sẽ phải nhận thiên khiển theo cách này hay cách khác, không có ngoại lệ. Đạo lý này Tiêu Thiên biết, Mộc Ánh Tuyết biết, tất cả các tu luyện giả trên đời đều biết, nhưng hắn vẫn chọn làm…
“Nghĩ tới cái loại cảm giác xé rách từ thân thể, tới huyết mạch, tới cả linh hồn kia… thực sự khó nuốt trôi a! Còn may là một tháng mới cần phải làm một lần, mà hiệu quả mỗi lần như vậy so ra cũng không kém Hệ Thống nhiều lắm, coi như tạm chấp nhận được đi.”
...đơn giản chỉ bởi vì hắn cảm thấy bản thân có thể mà thôi.
“Chào buổi sáng, chủ nhân.”
“Ừ, chào buổi sáng.” - Bên tai vang lên âm thanh ôn nhu, đập vào mắt lại là nụ cười dịu dàng mà xinh đẹp của Mộc Ánh Tuyết, Tiêu Thiên lập tức cảm thấy ngày mới tràn đầy năng lượng, mặc dù những đắn đo vẫn còn đó chứ chưa từng rời đi: “Ngươi ở lại chuẩn bị một phần Tam Thanh Lộ nhé, Tuyết nhi. Ta ra ngoài đốc thúc đám binh lính kia tu luyện cái đã.”
Sợ rằng lại đắm chìm trong ôn nhu của Mộc Ánh Tuyết bản thân sẽ nhịn không được đè nàng ra “làm trò cầm thú”. Mặc dù biết rằng đối phương sẽ chẳng từ chối nếu mình yêu cầu đâu, nhưng Tiêu Thiên vẫn quyết định tiếp tục “không bằng cầm thú” thêm một thời gian nữa, ít nhất là cho đến khi hắn biết rõ được các Nữ Thần có thật sự là con người không, hoặc tệ lắm thì cũng nên là sinh vật có sinh mệnh, hay họ chỉ đơn giản là những bộ khôi lỗi được gán ý thức, những… tử thi di động không hơn không kém.
“Vâng, chủ nhân.”
...
Trên tường thành.
“Ủa!?” - Vừa lọ mọ leo lên tới nơi bản thân vẫn hay đứng để nhìn xuống những binh lính thao luyện bên dưới, Tiêu Thiên tỏ ra khá bất ngờ khi nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đã đứng sẵn ở đây không biết từ lúc nào: “Ngươi xuất quan lúc nào thế? Mà thương thế sao rồi, đã khỏi hẳn chưa?”
Không sai! Sau ba tháng bế tử quan, có vẻ như Mỹ Đỗ Toa rốt cuộc đã xuất quan rồi.
Chỉ là, trước hàng loạt câu hỏi của Tiêu Thiên, Nữ vương bệ hạ lại không đưa ra bất kỳ đáp án nào. Thay vào đó, nàng…
“Binh lính bên dưới… là ngươi huấn luyện à?”
...dùng giọng nói và ánh mắt có thể gọi là lạnh nhạt hỏi ngược lại hắn một câu như vậy.
“Hả!? À, ừ! Thế nào, lợi hại không?” - Hơi ngạc nhiên trước thái độ của Mỹ Đỗ Toa, nhưng Tiêu Thiên vẫn trả lời khá là đắc ý.
Để cho rõ ràng thì chỉ trong thời gian ba tháng đã qua, dưới sự bá đạo của Bách Thú Trì và đương nhiên không thể không kể đến sự giúp sức từ các Thống Lĩnh của tộc Xà Nhân, Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết đã cùng nhau tạo ra một tiểu đoàn tinh nhuệ với trọn vẹn một ngàn người thấp nhất là Đấu Giả, được chia nhỏ thành năm đại đội hai trăm người do các Đấu Linh làm đại đội trưởng, mỗi đại đội lại được chia thành năm trung đội bốn mươi người có Đại Đấu Sư làm trung đội trưởng, mỗi trung đội lại được chia thành năm tiểu đội tám người do Đấu Sư làm tiểu đội trưởng.
Quảng Cáo
Mô hình quân sự, quân đội vô cùng tiến bộ a!
Đáng tiếc…
“Lợi hại cái đầu ngươi á! Trước khi bế quan ta giao cho ngươi ngót nghét năm ngàn người, ba tháng sau ngươi trả cho ta một ngàn quân. Ta hỏi ngươi, bốn ngàn người kia đi đâu hết rồi?”
...nữ vương bệ hạ lại không nghĩ như vậy.
“Đạo lý “quân cốt tinh nhuệ, không cốt đông” ngươi nghe qua chưa?” - Đối với thái độ phùng mang trợn mà của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Thiên chỉ đơn giản là lắc đầu cười nhạt: “Nếu có thể đào tạo ra một ngàn người đủ sức lấy một địch hai, ba, thậm chí bốn đối thủ cùng cấp, thì cớ gì phải đào tạo tận năm ngàn người chỉ để nhìn bọn họ lấy một chọi một còn miễn cưỡng đâu. Ngươi nói xem?”
“Ý ngươi nói, một ngàn người dưới kia đủ sức chọi lại đại quân ba ngàn, thậm chí bốn ngàn Nhân Tộc cùng cấp à?”
“Không thể!”
“Ngươi…”
“Hay chính xác hơn là chưa thể, bởi vì kết cục của một trận chiến còn bị ảnh hưởng bởi rất nhiều yếu tố khách quan khác, chứ không chỉ đơn giản là hai bên lao vào nhau. Tuy nhiên, như đã nói, ta thà có một tiểu đoàn ngàn quân tinh nhuệ biết mình phải làm gì trên chiến trường, còn hơn mang tiếng trung đoàn năm ngàn người nhưng trên thực tế chỉ là một đám ô hợp không hơn không kém.”
“Vậy bốn ngàn người kia thì sao?”
“Không đủ khả năng ra chiến trường, cho lui về làm hậu cần chứ sao.” - Nhún vai đáp, Tiêu Thiên hơi mỉm cười: “Mà, thường nói “cải lương không bằng bạo lực”, ngươi muốn xem thử đám người bên dưới làm được gì thử một cái không?”
“Ừm!” - Mỹ Đỗ Toa không đáp, chỉ khẽ gật đầu đồng ý.
Mặc dù trong lòng đã tin lời Tiêu Thiên hơn một nửa, nhưng dù sao trăm nghe không bằng một thấy a. Hiện tại hắn đã muốn cho nàng chứng kiến tận mắt thì ngại gì mà không dành chút thời gian chiêm ngưỡng thành quả huấn luyện ba tháng qua một cái chứ.
“Vậy ngươi sẵn sàng đi, tiếp theo sẽ rất đặc sắc đấy.” - Nói, Tiêu Thiên hít sâu một hơi, đấu khí dồn về cổ họng, thậm chí hai tay đều đã đưa lên hai bên miệng để đảm bảo cú la này sẽ đủ lớn: “Đám rác rưởi bên dưới nghe cho kỹ, chia thành hai phe đánh trận giả! Nói cho các ngươi biết, hiện tại nữ vương của các ngươi đang nhìn, kẻ nào muốn được nàng công nhận thì xuất ra huyết tính nam nhi cho ta!”
Hiểu rằng hắn đang muốn cho đám người bên dưới thêm động lực thể hiện, nên dù rất không thích cảm giác bị người khác đem ra làm “phần thưởng”, Mỹ Đỗ Toa vẫn nhích lên thêm một chút để toàn bộ gương mặt xinh đẹp cùng vóc dàng mỹ miều của nàng hiện ra đầy đủ và rõ ràng dưới mắt đám binh lính bên dưới.
Không có bất kỳ lời nói hay hành động nào được nữ vương bệ hạ đưa ra, nhưng không quan trọng, chỉ cần nàng lộ cái mặt ra thôi là đã quá đủ để ngay lập tức đã…
“Nữ vương bệ hạ vạn tuế! Vô đại nhân vạn tuế!”
“Nữ vương bệ hạ vạn tuế! Vô đại nhân vạn tuế!”
“Nữ vương bệ hạ vạn tuế! Vô đại nhân vạn tuế!”
Quảng Cáo
“...”
...khiến hơn một ngàn người từ binh lính, đến đám Thống Lĩnh đang có mặt tại hiện trường đều ủng hộ điên cuồng lên tận trời xanh rồi.
Không có cách, ai bảo nàng vừa là thủ hộ giả, là đệ nhất cường giả kiêm đệ nhất mỹ nữ, là tín ngưỡng trong lòng tất các Xà Nhân đâu!
Được người ta tung hô cũng vui đấy, nhưng như đã nói, Tiêu Thiên không thích sự khắc nghiệt của thời tiết sa mạc bên ngoài căn phòng được hắn và Mộc Ánh Tuyết cải tạo để mát như lắp điều hòa. Nên là…
“Đủ rồi, bắt đầu đi!”
...tay phải giơ cao ra hiệu cho đám người bên dưới dừng lại, sau đó lập tức phất xuống như hiệu lệnh bắt đầu.
Tùùùùù! Tùùùùù! Tùùùùù…
Tiếng tù và trầm thấp vang lên đánh dấu đại chiến của một ngàn người đã chia thành hai phe năm trăm nhân mã… chính thức bắt đầu.
Chỉ thấy…
Soạt! Soạt! Soạt!
...theo một loạt âm thanh vang lên đều nhau như một, khoảng một trăm quân của đội bên trái nhanh chóng lùi về phía sau với cung tên sẵn sàng trong tay. Cùng lúc đó, bốn trăm người khác lại tiến lên đan thành hình chữ V với trường mâu và khinh thuẫn trong tay, vừa bảo vệ đội cung thủ phía sau mình, vừa tạo thành mũi nhọn khoan phá về phía kẻ địch.
“Tấn công!”
“Bắn!”
Vút! Vút! Vút!Vút! Vút!
“Bắn!”
Vút! Vút! Vút!Vút! Vút!
“Bắn!”
Vút! Vút! Vút!Vút! Vút!
“...”
Quảng Cáo
Hàng trăm mũi tên bay lên ngợp trời thẳng về phía đội phải sau hiệu lệnh bắn tên liên tục được chỉ huy bên phía đội trái đưa ra, một quang cảnh cực kỳ hùng vĩ xứng danh bốn chữ nghệ thuật chiến tranh hoa mỹ.
Tuy nhiên, đừng quên hai đội thực chất là một đội tách ra làm hai, cho nên đội trái lợi hại thì đội phải cũng chẳng kém đi đâu được cả.
Theo đó, ngay khi nhận ra trận hình tấn công tổng lực ý đồ đánh nhanh thắng nhanh của đối phương, chỉ huy bên phía đội phải cũng đã nhanh chóng đưa ra đối sách của mình bằng cách…
“Kết, Toàn Quy Trận!”
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
...phòng thủ tuyệt đối.
Đội hình di chuyển nhanh chóng xếp thành hình chữ nhật, cùng với sự xuất hiện của đại lượng trọng thuẫn cũng hình chữ nhật xếp đan xen và chồng lên nhau thành một khối kín kẽ, trận hình phòng ngự của đội phải nhanh chóng phát huy tác dụng khi tất cả mũi tên của cung thủ bên phía đội trái hoàn toàn không gây ra bất kỳ sát thương đáng kể nào.
“Di chuyển!”
“Một! Hai!”
“Một! Hai!”
“Một! Hai!”
“...”
“Rùa lớn” chậm rãi mà đều đặn tiến lên với nhịp đếm to, rõ và đồng điệu như một của các binh lính bên trong cho đến khi va vào đội hình tấn công tổng lực phía đối phương, hai phe mới chính giáp lá cà. Đáng nói là, mặc dù đã cận chiến đỏ cả mắt với nhau rồi, nhưng cự ly đội hình và hỗ trợ lẫn nhau của cả hai phe đều được hư hư thực thực đảm bảo vô cùng kín kẽ.
Nếu cho họ thêm thời gian trau dồi và thao luyện, tương lai cái gọi là ngàn người như một… là khả thi chứ chẳng phải không đâu!
Cao cao trên tường thành, Mỹ Đỗ Toàn đã xem tới ngẩn người trước những gì đang diễn ra bên dưới. Từ bé đã lớn lên trong chiến tranh và loạn lạc, với ánh mắt của một “kẻ trong cuộc” của mình, nàng hiểu rằng nếu một ngàn binh lính này thực sự phải đối mặt với năm ngàn quân ô hợp khác, thì… lấy một địch năm, thậm chí thương vong không đáng kể là kết quả có thật a.
“Ngươi… nghĩ ra những thứ này sao?”
“Không! Ta học được chúng, và hiện tại đang dạy lại cho ngươi, cho các ngươi đấy.”