Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“U Minh Độc Hỏa có màu xanh lục giống như quỷ hỏa, luôn du đãng tại những vùng có độc khí dày đặc. Bởi vì hỏa diễm là độc chướng nuôi nấng mà sinh, lấy việc phệ độc mà tồn tại nên bản thân tự nó chính là một loại kịch độc đáng sợ nhất. Cũng vì thế mà rất ít người chủ động đi tìm loại Dị Hỏa này, càng không có bao nhiêu người biết được sự hiện hữu của nó cả.”
Lời giải thích này của Tiêu Thiên vừa ra, cả Tiểu Y Tiên lẫn Mỹ Đỗ Toa đều bình tĩnh trở lại, bởi vì bọn họ hiểu rằng hắn nói không hề sai.
Người biết đến U Minh Chi Địa thì nhiều, trong đó số lượng những kẻ tò mò về nguồn gốc hình thành cũng như nguyên nhân khiến nó trở thành Tây Bắc đệ nhất nhân loại cấm khu càng là vô số kể, nhưng dám đi vào tìm hiểu và trở về an toàn lại chẳng có mấy ai.
Nếu không phải là Mộc Ánh Tuyết cùng Tiểu Y Tiên những người sở hữu thể chất đặc thù có thể ăn độc như cơm, uống độc như canh và hít độc như không khí, trong bối cảnh Tiêu Thiên lại càng là đặc thù trong đặc thù, thì làm quái gì còn người nào phát điên đến mức đi vào bên trong U Minh Chi Địa để tìm U Minh Độc Hỏa nữa chứ.
Cho nên mới nói, trừ khi bản thân U Minh Chi Địa tự nó có vấn đề gì đó giống như Cửu Sát Chi Địa, lúc ấy đoàn người mới thực sự gặp nguy hiểm. Còn để mà bàn về cạnh tranh thì xin lỗi luôn, muốn cũng chẳng có chứ đừng bảo là sợ bị người khác phỗng tay trên hay chim sẻ núp sau đâu.
Đây cũng chính là lý do vì sao Tiêu Thiên cứ phải hỏi đi hỏi lại Hệ Thống rằng nơi này sẽ không phải là cái Cửu Sát Chi Địa thứ hai tồn tại đại lượng yêu ma quỷ quái núp bóng, hay kế hoạch gì đó do Thần Linh định đoạt, hoặc chôn dấu bí mật kinh thiên gì không đấy.
Có câu nói gọi cái gì nhỉ… là bị một lần, tởn tới già a!
Về phần tại sao Tiêu Thiên lại chọn đi tìm dị hỏa giữa lúc Mỹ Đỗ Toa mất đi chiến lực, bản thân hắn lại không mạnh không yếu, còn thuộc hạ cũng chẳng ai thực sự quá nổi bật như hiện tại, thì đáp án chỉ đơn giản là bởi vì hắn bị Cthulhu dọa cho cúc hoa siết chặt rồi.
Đấu với người, với trời, với chính mình còn chưa xong, bây giờ lại lòi ra thêm một thực thể Viễn Cổ ngang hàng với Thần ở trong tối nhìn chằm chằm từng đường đi nước bước của bản thân. Thử hỏi có đáng sợ hay không? Cái gì!? Không đáng sợ? - Haha, ngươi không sợ kệ ngươi, ta sợ là được rồi!
Vừa hay U Minh Độc Hỏa bị ít người nhòm ngó, vị trí lại không quá xa, trong bối cảnh thực lực và thế lực trong tay Tiểu Y Tiên đều đã đạt đến độ chín nhất định làm hậu thuẫn, tất cả các yếu tố gộp chung lại mới Tiêu Thiên tự thuyết phục được chính mình quyết định xách đít lên đường đi tìm dị hỏa, bất chấp việc bản thân hắn là người đã từng không ít lần tự hứa với lòng rằng “xong lần này sẽ rửa tay gác kiếm, cưới vợ sinh con” trong quá khứ.
…
Sau khoảng một giờ nghỉ ngơi điều tức và nạp năng lượng xong xuôi bằng món súp đặc biệt gọi Ngọc Hồ Thiện, vốn có bản chất là một loại tân dược khôi phục cấp một nấu thành cháo, Tiêu Thiên cùng đồng bọn bắt đầu lên đường tiếp tục hành trình U Minh Chi Địa của mình.
Đáng nói là, một lên đường này kéo dài tới tận… nửa tháng sau mà cả đám vẫn chưa đến được U Minh Chiểu Trạch, vốn chỉ cần bảy ngày là có thể tới nơi theo tính toán ban đầu của Tiêu Thiên và Hệ Thống.
Nguyên nhân của sự chậm trễ này xuất phát từ tình huống khá giống thời điểm mọi người mới tới Cửu Sát Chi Địa lần trước, U Minh Chi Địa nơi này cũng gần như không hề bị tàn phá bởi tranh đấu và lòng tham vô đáy của con người xuyên suốt chiều dài lịch sử hình thành cũng như phát triển của nó, nên các loại kỳ hoa dị thảo hiếm có khó tìm, thậm chí hoàn toàn chưa từng được ghi nhận ở bên ngoài đều có thể dễ dàng nhìn thấy được ngay trên mặt đất nơi mọi người đặt chân.
Kỳ hoa dị thảo đối với Độc Sư cũng mỹ diệu như dược thảo trước mắt Luyện Dược Sư vậy, huống hồ vẫn là các loại quý, hiếm, mới v.v. Lập tức cả Tiểu Y Tiên lẫn Mộc Ánh Tuyết đều thể hiện sự “ham học” rất sai người, sai thời điểm bằng cách bất chấp lời Tiêu Thiên để lao vào công cuộc thu thập, thử nghiệm và làm dày thêm kiến thức về kỳ hoa dị thảo của mình.
Đối với việc hai cô nàng thuộc hạ không nghe lời, Tiêu Thiên cũng chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán. Hắn hiểu rằng hai người đều muốn thông qua độc tính của thực vật sinh trưởng tại U Minh Chi Địa để đoán ra nguồn gốc và tính chất của độc chướng đang bủa vây nơi này, qua đó xây dựng cơ sở vững chắc cho các phương án đối phó U Minh Độc Hỏa về sau.
Chỉ là… lòng tốt này có chút dư thừa mất rồi!
Phải biết, có Hệ Thống với ba loại dị hỏa bảo kê rồi thì hắn sợ quái gì U Minh Độc Hỏa đâu. Huống hồ, Độc Tông và tộc Xà Nhân bên ngoài còn đầy việc để phải lo ra, tiêu hao thêm thời gian ở cái nơi ngày không sáng, đêm không tối này là hoàn toàn vô ích a.
Cho nên…
“Ta nói các ngươi đủ hay chưa!? Chúng ta đã chậm trễ gấp đôi thời gian rồi đấy!”
...mắt thấy hai cô nàng thuộc hạ lại muốn kéo nhau đào một gốc cỏ kỳ lạ có hoa hình đầu rồng vô cùng bắt mắt, nhưng bên cạnh đó lại không thiếu những đài hoa khô hình… đầu lâu vô cùng đáng sợ, rốt cuộc Tiêu Thiên cũng nhịn không được phải lớn tiếng.
“Thêm một gốc cuối cùng này nữa thôi, chủ nhân~” - Tiểu Y Tiên bỗng nhiên cong môi, nháy mắt, thậm chí giọng còn biến õng ẹo một cách… rất không bất ngờ.
Không bất ngờ là bởi suốt nửa tháng vừa qua, mỗi lần bị Tiêu Thiên sửng cồ là nàng lại dùng chiêu này, tính sơ sơ cũng phải tới chục lần rồi chứ chẳng ít. Số là nhờ việc có thêm thời gian tiếp xúc gần với mọi người nhiều hơn, Tiểu Y Tiên của hiện tại đã không tỏ ra ngại ngùng hay sợ sệt chủ nhân nàng nhiều như trước nữa, thậm chí dưới sự thủ thỉ thường xuyên với Mộc Ánh Tuyết, nàng còn biết được rằng trên thực tế hắn thuộc tuýp người luôn thích ăn mềm không ăn cứng, bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm luôn mềm a.
Đáng tiếc… không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông. Hay ít nhất là trong ngạn ngữ nói như vậy.
“Hôm trước ngươi nói thêm một gốc, hôm qua cũng là cuối cùng, đến hôm nay lại thêm một gốc cuối cùng. Hoa cỏ còn đó chứ chúng không chạy được đi đâu cả, hoặc là chờ chuyến đi này kết thúc trở về, ngươi cho người dời hẳn tổng bộ Độc Tông sang đây luôn đi, dù sao… hả!?”
Đang nói, Tiêu Thiên bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt liên tục đảo quanh hết mặt đất đến bầu trời, rồi lại từ bên trái sang bên phải, mà càng nhìn, lông mày hắn càng cau lại sâu hơn, đến nỗi…
“Sao vậy chủ nhân? Có biến à?”
...Mộc Ánh Tuyết và Tiểu Y Tiên đều tự giác ném gốc Khô Lâu Hoa hai người mới đào được sang một bên để một quay về bên cạnh hắn cảnh giác xung quanh.
“Tiểu Y Tiên này, ngươi nói… nếu chúng ta đem tin tức U Minh Độc Hỏa lan truyền ra ngoài, liệu rằng Hạt Tất Nham lão bất tử kia có quan tâm hay không?”
“Dựa trên tương quan giữa đẳng cấp và tuổi thọ hiện tại của hắn, thuộc hạ mạnh dạn suy đoán là… sẽ vô cùng quan tâm đấy, chủ nhân.” - Tiểu Y Tiên đáp lời sau chốc lát trầm ngâm.
Tuổi thọ của Đấu Tông là có hạn, và rất không trùng hợp, Hạt Tất Nham lão gia hỏa kia sắp đến hạn tới nơi rồi.
“Tức là nếu “một đời Tông Sư” Hạt Tất Nham chết thi cốt vô tồn do bị U Minh Độc Hỏa phản phệ trong quá trình tìm kiếm và thu phục nó, thì Độc Tông đâu có liên quan gì, đúng không? Hoặc là, tốn thời gian vô ích mà không tìm được gì, trở về lại thấy cửa nát nhà tan, vậy thì đó lỗi do hắn đi không coi ngày, về không coi tháng thôi, đúng không?”
“Nói như vậy… cũng không sai a!” - Tiểu Y Tiên và Mộc Ánh Tuyết nhìn nhau, đồng thời thấy được trong mắt đối phương sự hiểu ra.
Đều là người trưởng thành, Tiêu Thiên đã gợi ý đến mức độ đó rồi thì làm sao hai cô nàng ăn độc lớn lên này không hiểu ý tứ của hắn được nữa chứ.
“Không sai chưa chắc đã là đúng, nhưng mà đúng rồi thì chắc chắn là không sai. Chuyện này giao cho ngươi và tiểu Tam toàn quyền quyết định, trở về tính toán lại thật kỹ rồi hành động sao cho đúng. Không cần báo cáo quá trình, ta chỉ cần kết quả. Ngươi làm được không, Tiểu Y Tiên?”
“Thuộc hạ… tuân lệnh, chủ nhân.” - Tiểu Y Tiên chắp tay, khom lưng, cả giọng nói lẫn vẻ mặt đều vô cùng kiên định.
Rốt cuộc thì sau từng đó năm cố gắng, cơ hội để nàng cuối cùng cũng đã đến rồi!
“Tốt, ta rất mong chờ một tin mừng từ ngươi và tiểu Tam. Hiện tại…” - Phất tay đem gốc Khô Lâu Hoa nằm chỏng chơ trên đất hút lại vào tay rồi thu luôn vô ba lô Hệ Thống, Tiêu Thiên quay người đi trước: “...tiếp tục lên đường thôi, không nên chậm trễ thêm thời gian nữa.”
Tiểu Y Tiên và Mộc Ánh Tuyết lại liếc nhau, sau đó đồng loạt chạy theo sau Tiêu Thiên. Còn nói chuyện là còn có thể nhõng nhẽo, là còn có thể xin xỏ thành công, nhưng một khi hắn đã quyết định làm rồi thì tốt nhất nên biết điều đừng tiếp tục nói thêm bất kỳ lời dư thừa nào nữa.