Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sâu bên trong U Minh Chi Địa.
Sau hai ngày liên tục vừa đi, vừa nghỉ, vừa chống chọi với U Minh Chi Địa khắc nghiệt không thể bảo là không vất vả, cuối cùng thì Tiêu Thiên và đồng bọn cũng đến được nơi ba người muốn đến. Nhưng mà hiện tại khi đứng trên một ngọn đồi thấp nhìn xuống cái đầm lầy không xa phía trước mặt, trong lòng cả ba, chính xác hơn là thêm Mỹ Đỗ Toa nữa là thành bốn, lại không bàn mà hợp đều muốn… quay đầu về.
Mặt đất nhớp nháp những bùn lầy trộn lẫn từ nước mưa, nước ngầm và đất cát màu xám đen xen lẫn với xanh, khỏi nói cũng biết đều mang kịch độc; bầu trời thì vẫn luôn xám xịt một màu u ám đặc trưng của U Minh Chi Địa; đến mức giữa không khí… bỏ qua cái mùi khó ngửi như bể phốt lan tràn đứng xa cả cây số còn phải đề khí nín thở, thì tràng cảnh từng đám quỷ hỏa màu xanh lục không ngừng “bơi qua, bơi lại” như tôm cá giữa biển khí độc thực sự là nói “người sống chớ gần” theo đúng nghĩa đen.
Nếu U Minh Chi Địa được mệnh danh là Tây Bắc đệ nhất nhân loại cấm khu, thì cái U Minh Chiểu Trạch này đơn giản chính là sinh mệnh cấm khu a!
“Bên ngoài còn có thể ngẫu nhiên bắt gặp sinh vật kỳ quặc gì đó, chứ vào tới đây rồi thì ta đoán hẳn là chẳng còn gì đâu, nhỉ?”
“Thuộc hạ cũng nghĩ vậy đấy, chủ nhân.”
“Địa ngục có tồn tại cũng chỉ đến thế này là cùng mà thôi. Sống ở đây có khác gì đã chết đâu.”
“Khè… kít!” - *Nói rất hay!*
Vốn là một người rất quyết đoán với mọi quyết định mình đưa ra, nhưng trước tình huống hiện tại, Tiêu Thiên lại chân thành tha thiết muốn tìm ra một lý do nào đó để thuyết phục bản thân rằng nên suy nghĩ kỹ lại một lần nữa trước khi bước chân xuống dưới đi. Và sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn đã tìm ra một phương án, đó là…
“Hệ Thống này, ta vẫn luôn thắc mắc là rốt cuộc thì U Minh Chi Địa có trước mới thai nghén ra U Minh Độc Hỏa, hay U Minh Độc Hỏa có trước tạo ra U Minh Chi Địa thế?”
...tìm về nguồn gốc, cũng như lịch sử hình thành U Minh Chi Địa và U Minh Chiểu Trạch.
Nếu liên can quá lớn, hoặc có tồn tại kinh khủng nào đó chống lưng, vậy thì có thể danh chính ngôn thuận đi về rồi.
“Tích… U Minh Chi Địa có trước, nhưng chưa bao giờ tệ đến mức như những gì ký chủ đang nhìn thấy. Chỉ sau khi U Minh Độc Hỏa được thai nghén ra đời, mọi chuyện mới dần phát triển thành hiện tại.”
“Ồ, nói như vậy bản thân nơi này tự nó vốn đã là một vùng cấm địa à? Thiên nhiên tạo thành sao?”
“Tích… không, là nhân tạo.”
“Nhân tạo!? Kẻ điên nào đi tạo ra cái nơi này chứ? Khoan đã, đừng nói với ta nơi này lại là một cái Thiên Nhiên Cửu Cung Đại Trận thứ hai nhé?”. Truyện Xuyên Nhanh
“Tích… không phải, nghe cho kỹ, là nhân tạo, không phải Thần tích như Thiên Nhiên Cửu Cung Đại Trận vốn do phân thân Cthulhu đụng tay đụng chân tạo thành đâu.
Cụ thể hơn là trong quá khứ, U Minh Chi Địa từng là sơn môn của một thế lực Ma tu gọi U Minh Tông. Độc chướng trên bầu trời chính là những gì còn sót lại sau khi hộ tông đại trận của bọn họ sụp đổ trong trạng thái đang được kích hoạt.
Về phần U Minh Chiểu Trạch, hình thức ban đầu của nó thực chất là một cái hố, nơi U Minh Tông thu gom xác chết của tất cả mọi sinh vật sống họ tìm được, chủ yếu là Nhân Loại để làm thành một cái bồn tử khí, thi khí, oán khí v.v. nhằm thực hiện nghi thức triệu hoán tín ngưỡng của bọn họ, một vị Thần chân chính. Hay chính xác hơn mà nói, là một vị Ma Thần.
Đáng tiếc, dù độc chướng trên bầu trời đã phát huy rất tốt tác dụng “đóng giả” thiên mạc, qua đó thành công che giấu các hành vi tổn thương thiên hòa dưới này khỏi ánh mắt những tồn tại… ừm, có thẩm quyền liên quan, nhưng như ký chủ cũng đã từng thấy, khí tức của Thần là một thứ gì đó rất khác mà khi đã lộ ra rồi thì phàm nhân muốn che đậy chúng là chuyện hoàn toàn bất khả thi. Cho nên U Minh Tông bị phát hiện, bị thẩm phán và cứ thế đi đến hồi kết là bị nhấn chìm vào dòng lịch sử.”
“...”
Tiêu Thiên lặng người, bởi vì nghe câu chuyện lỳ kỳ kia xong, hắn bỗng nhiên cảm thấy hình như là mình lại một lần nữa dẫm vào thứ gì đó thúi hoắc rồi.
“Chủ nhân, chúng ta… làm gì tiếp theo đây?” - Thấy Tiêu Thiên cứ thế im lặng không nói, Mộc Ánh Tuyết cũng chẳng động đậy gì, Tiểu Y Tiên đành phải là người lên tiếng trước.
“Hả!? À, chúng ta… quay về thôi, nơi này không có gì hay ho để tiếp tục ở lại cả.”
Nói, Tiêu Thiên quay đầu đi thẳng, để lại Tiểu Y Tiên và Mộc Ánh Tuyết một mặt mộng bức nhìn nhau không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“V-Về!?”
Tính toán cho đã rồi mới bắt tay vào làm, thậm chí đến hiện tại cũng đã tiêu tốn mất hai mươi ngày lang thang trong này rồi, bây giờ vừa đến nơi lại muốn đi về là có ý gì?
“Khèèè… kít!?” *Này, ngươi rảnh quá bày trò giết thời gian, đúng không?* - Mỹ Đỗ Toa cũng nhịn không được chui ra khỏi cái tổ ấm áp của nàng để hỏi cho ra lẽ.
“Tích… U Minh Độc Hỏa ngay trước mắt rồi, sao ký chủ không thu lấy đi mà lại bỏ về?” - Đến mức Hệ Thống đều cảm thấy lú với quyết định quá mức bất ngờ từ Tiêu Thiên.
“Ta nói cho các ngươi biết, đầm lầy bên kia không chỉ độc vào da thịt, độc xuống tâm tình, mà nó còn độc lên vận mệnh các ngươi nếu dính vào đấy. Cho nên… về!” - Một câu trả lời duy nhất cho cả ba phía, Tiêu Thiên thể hiện rõ quyết tâm không muốn dây vào U Minh Độc Hỏa của mình.
Nói giỡn, không cần biết U Minh Tông gì đó thu thập được bao nhiêu sinh mạng vào cái hố kia, nhưng nó đã tích tụ đủ tử khí, thi khí, oán khí v.v. để gọi tới một vị Ma Thần, dẫn tới bị vị Thần linh nào đó hiện thân trấn áp đến mức toàn tông đều diệt tuyệt là đủ biết nhân - quả trong đó không phải một, hai, ba phàm nhân có thể gánh nổi rồi.
Ở Cửu Sát Chi Địa còn ngu ngơ mới đi chọc vào Cthulhu, hiện tại biết khôn rồi thì… hahaha, đừng mơ!
Dị hỏa không có cái này vẫn có thể nghĩ cách thu thập cái khác, còn mạng thì mỗi người chỉ có duy nhất một lần mà thôi, vừa mất là hết mẹ rồi. Vẫn là bỏ đi mà làm người thì hơn.
“Cái kia… Mộc tỷ tỷ…”
“Ngươi nghe rồi đấy.” - Mộc Ánh Tuyết nhún vai bất đắc dĩ, sau đó đi trước một bước chạy theo Tiêu Thiên.
Thân là một Nữ Thần, nàng chắc chắn sẽ không cãi lời chủ nhân cho dù nó có vô lý đến mức độ nào đi nữa. Cho nên… về!
Ba người cùng nhau vào, hai người đã quyết định về, Tiểu Y Tiên cũng chẳng thể một mình lật lên nổi sóng gió. Cho nên… cùng về!
Chỉ là đang lúc Tiểu Y Tiên một mặt tiếc nuối chạy chậm theo hai người phía trước, thì… Tiêu Thiên bỗng nhiên đứng lại.
Bịch!
Bịch!
“Ui da!”
Pha thắng gấp này khiến Mộc Ánh Tuyết phía sau phản ứng không kịp nên tông vào lưng hắn, kéo theo người thứ ba là Tiểu Y Tiên lại tông vào sau lưng người trước, tạo thành một tai nạn liên hoàn.
“Ta nghĩ lại rồi, chúng ta quay lại thôi!”
“Q-Quay… quay lại!?”
Thường nói nữ nhân sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa sương mù, nhưng quyết định lật ngược lại quyết định mới được chính hắn đưa ra trước đó vài giây của Tiêu Thiên lại chứng minh rằng, nam nhân cũng có tốc độ trở mặt không kém gì nữ nhân a.
Đương nhiên, Tiêu Thiên không phải loại người vô lý. Ngược lại, phải có lý do đủ thuyết phục thì hắn mới làm như vậy. Và lý do không gì khác ngoài… Hệ Thống.
Theo đó, một cuộc trò chuyện “nhanh nhưng không ngắn” diễn ra giữa hai người bên trong đầu Tiêu Thiên trong lúc bước đi đã thuyết phục thành công hắn quyết định quay đầu trở lại. Cụ thể là,
“Tích… đứng lại, không được đi!”
“Ta đã quyết định rồi, ngươi nói gì cũng vậy thôi.”
“Tích… tốn công đi đến đây rồi, sao ký chủ chưa thử đã quay về chứ?”
“Thử!? Mạng không phải là thứ có thể mang ra để thử đâu! Lại nói, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm đi “thử” đâm đầu vào cái ổ nghiệp lực của đám man rợ thái cổ để lại, là ta ngu à? Hay ngươi tham dị hỏa quá mất khôn vậy, Hệ Thống?”
“Tích… ký chủ không hiểu, nhân - quả của U Minh Chiểu Trạch vốn thuộc về những kẻ tạo ra nó. Bọn họ mới là những người phải trả giá cho tội ác của mình trong luân hồi. Ký chủ đi ngang qua có liên quan gì đâu?
Ngược lại là nếu ký chủ thu lấy U Minh Độc Hỏa thành công, thì mặc dù không trực tiếp và ngay lập tức, nhưng với việc U Minh Chiểu Trạch nói riêng, rộng ra là U Minh Chi Địa nói chung bị mất đi cốt lõi duy trì cuối cùng của nó thì những oan hồn kia sớm muộn rồi cũng sẽ được thiên địa tịnh hóa để quay về với luân hồi mà thôi. Đó là đại lượng công đức đấy, đồ ký chủ ngu ngốc!”
“Hả!? Còn có thể giải thích như vậy?”
“Tích… đương nhiên rồi! Bản Hệ Thống lừa ký chủ để được lợi lộc gì chứ!?”
Và cứ như thế, quyết định quay về của Tiêu Thiên bị lật ngược lại thành tiến lên. Đơn giản là bởi nỗi lo duy nhất của hắn đã có cách giải thích khác tích cực hơn rồi, còn gì để sợ nữa đâu.