Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba ngày sau cuộc họp bị cắt ngang bởi Wanda, bản thảo kế hoạch xuất chinh với mục tiêu là ma thú cấp sáu Tử Tinh Dực Sư Vương lần đầu tiên được Nguyệt Mị đệ trình lên với Tiêu Thiên.
Và không ngoài dự đoán, kết quả là… loại!
“Trước hết phải thừa nhận ý tưởng chia nhỏ quân đội để hành quân tránh tai mắt là không sai. Tuy nhiên, ngươi nên nhớ “muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm”.
Nhân Loại luôn thiếu rất nhiều thứ, duy chỉ có “người” là chưa bao giờ được xem như một trong số đó cả. Mà phàm là người sẽ luôn có tai và mắt.
Muốn vô thanh vô tức vận chuyển mấy ngàn quân qua biên giới ngay dưới mũi họ, binh lính trải qua huấn luyện có thể làm được, nhưng còn đội hậu cần thì sao, rồi người già, trẻ em sau đó nữa thì sao?
Trả lời được ta sẽ duyệt kế hoạch này của ngươi, còn không thì trở về chuẩn bị cho ta một phương án khác đi.”
Dứt lời, Tiêu Thiên cứ thế một mặt lạnh nhạt nhìn kỹ Nguyệt Mị như để chờ đáp án từ nàng, mặc dù hắn biết khả năng cao là sẽ không có đâu.
Đối diện nghe nhận xét xong liền ngẩn người, không rõ là đang cố gắng suy nghĩ đáp án, hay đơn giản là vẫn chưa thể tin nổi việc bị “vỗ thẳng mặt” như vậy. Chỉ biết rằng…
“Cái kia… thuộc hạ sẽ về cùng mọi người bàn bạc lại.”
…việc ngoài dự đoán cuối cùng cũng không xảy ra. Mị Xà Thống Lĩnh bất đắc dĩ cúi đầu cáo lỗi, sau đó ngay lập tức rời đi.
Nhìn bóng lưng mỹ miều nhưng có chút hao gầy vì gánh vác quá nhiều của Nguyệt Mị dần xa, Tiêu Thiên chỉ biết lắc đầu thở dài.
“Khèèè… kít?” - *Ngươi đã có kế hoạch sẵn rồi sao còn phải đày đọa nàng ta như vậy?*
“Không phải đày đọa, đây gọi là bồi dưỡng và thử thách.” - Nghe ra ý tứ trách móc trong câu hỏi của Mỹ Đỗ Toa chứ, nhưng Tiêu Thiên cũng chẳng quá bận lòng: “Ngươi còn cần thời gian để khôi phục thực lực, mà ta suy cho cùng lại không phải Xà Nhân, trong bối cảnh Medusa chưa đủ mạnh để phục chúng, thì Nguyệt Mị là cái tên sáng giá nhất rồi.
Phải biết, đánh xuống giang sơn dễ, bảo vệ và phát triển nó mới khó. Muốn để nàng thay ngươi quản lý tộc Xà Nhân, một mình “lực” áp quần hùng thôi là chưa đủ, bên cạnh đó còn phải có “trí” và “đức” nữa.
“Đức” cái khái niệm này quá chủ quan, ta quản không tới. Chỉ có thể từ trên “trí” giúp đỡ nàng mà thôi.”
“Khèèè… kít?” - *Ta hiểu rồi. Mà, ngươi tính lúc nào sẽ bắt đầu triển khai kế hoạch?*
“Đã sớm triển khai các bước chuẩn bị, hiện tại chỉ việc chờ các bánh răng khớp vào nhau là có thể bắt đầu.”
“Khèèè… kít…” - *Lại chờ…”
…
Mỹ Đỗ Toa có cớ để than ngắn thở dài, bởi vì một chữ chờ này chính là… ba tháng sau.
Gia Mã Đế Quốc, Hoàng Cung.
“Báooooo… Đại quân Xuất Vân Đế Quốc áp cảnh biên giới phía nam, Nạp Lan Đức tướng quân gửi tin hỏa tốc cầu viện binh.”
“Báooooo… Đại quân Mộ Lan Đế Quốc áp cảnh biên giới tây nam, Nạp Lan Lễ tướng quân gửi tin hỏa tốc cầu viện binh.”
“Báooooo… Đại quân Kim Nhạn Đế Quốc áp cảnh biên giới phía tây, Nạp Lan Nghĩa tướng quân gửi tin hỏa tốc cầu viện binh.”
Ầm!
“Khốn kiếp! Ai cho Trẫm biết chuyện gì đang xảy ra được không?” - Một lần duy nhất nhận tin báo ba nước láng giềng đồng loạt cho đại quân áp cảnh, dù luôn nổi tiếng là nhã nhặn và bình tĩnh nhưng rồi Yêu Nhật, Hoàng Đế của Gia Mã Đế Quốc, cũng nhịn không nổi phải đập bàn quát lớn. Truyện Khoa Huyễn
Một phần tư hình tròn từ phía tây đến phía nam bị bao vây, trong bối cảnh phía bắc là rừng rậm Ma Thú Sơn Mạch và phía đông là sa mạc Tháp Nhĩ Qua.Đây rõ ràng là muốn đánh không được, muốn chạy không xong theo đúng nghĩa đen a!
“Xin bệ hạ bình tĩnh! Việc đâu còn có đó.” - Trầm giọng trấn an bầu không khí trong đại diện xong, Gia Lão lúc này mới nói tiếp: “Tin tức ba Đế Quốc khác rục rịch quân đội chúng ta đã sớm nắm được, nhưng đồng loạt áp cảnh lại là một câu chuyện hoàn toàn khác, e rằng còn phải cần điều tra kỹ hơn.
Tuy nhiên đó là vấn đề tính sau. Việc quan trọng cần làm ngay bây giờ là phải ưu tiên phòng thủ biên giới, đồng thời trấn an lòng dân trong nước, tránh cho chiến tranh chưa ra lòng quân đã tan rã thì bất chiến tự nhiên bại mất rồi.”
“Gia Lão nói không sai! Chặn thù trong, chống giặc ngoài là kế sách cần phải được triển khai ngay lập tức.” - Trưởng công chúa Yêu Dạ cũng lên tiếng: “Ngoài ra, việc ba Đế Quốc vốn luôn đấu đá lẫn nhau bỗng nhiên hình thành liên quân vây công chúng ta, ở giữa bọn họ chắc chắn là phải có ai hay cái gì đó làm ràng buộc chung. Chỉ cần chúng ta tìm ra “điểm mấu chốt” này và đập tan nó, liên quân bọn họ tự nhiên sẽ không công tự phá.”
Nói thì dễ, làm mới khó. Giống như hiểu đề và biết cách giải là hai phạm trù hoàn toàn không cùng một vĩ tuyến ấy.
“Được! Trẫm đã có cách.” - Sau chốc lát trầm ngâm và hít thở sâu, tinh thần Hoàng Đế Yêu Nhật cũng đã bình tĩnh lại, lúc này mới trầm giọng hạ lệnh: “Người đâu, truyền lệnh của Trẫm.
Thứ nhất, phong Nạp Lan Túc làm Trấn Quốc đại nguyên soái kiêm Binh Bộ Thượng Thư tạm quyền, cùng Nạp Lan lão tướng quân, “Sư Tâm Nguyên Soái” Nạp Lan Kiệt, toàn quyền xử lý tình hình quân đội cùng bảo vệ biên cảnh.
Thứ hai, phong trưởng công chúa Yêu Dạ làm Thái Bình Công Chúa kiêm Lại Bộ Thượng Thư tạm quyền, thay mặt Hoàng Thất chịu trách nhiệm xử lý nội vụ, đồng thời tiến hành trưng binh.
Thứ ba, phong Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn làm Viện trưởng tạm quyền Cơ Mật Viện phụ trách tình báo; phong Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi làm Hộ Bộ Thượng Thư tạm quyền thực hiện trấn an lòng dân và giải quyết hậu cần.
Thứ tư, thông báo toàn Đế Quốc bước vào thời chiến.
Cuối cùng, Trẫm muốn kịp thời nắm được mọi tin tức dù là nhỏ nhất. Đây là Thánh Chỉ, lập tức có hiệu lực!”
“Rõ!”
…
Cùng lúc đó tại đại sảnh Vân Lam Tông trên đỉnh Vân Lam Sơn.
“Hoàng Thất đưa tin nói muốn Vân Lam Tông chúng ta cho đệ tử tham gia chiến tranh bảo vệ Đế Quốc. Ý kiến các vị trưởng lão thế nào?” - Tin tức nhận được khá là kình bạo, nhưng trên chiếc ghế Tông chủ quen thuộc của mình, Vân Vận vẫn một bộ không cốc u lan, bất nhiễm bụi trần khẽ nói.
“Có câu “nước mất thì nhà tan”, nếu biên giới thất thủ và Hoàng Thất bị đánh tan, e rằng Vân Lam Tông chúng ta sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của đám ngoại quốc kia. Đến lúc đó muốn hối hận cũng đã muộn.
Cho nên, lão phu cho rằng góp sức cùng Đế Quốc kháng ngoại xâm trước là chuyện nên làm hiện tại, những vấn đề khác nên tạm thời gác sang một bên tính sau đi, Tông chủ.”
“Nhảm nhí! Ngày bình thường đám người Hoàng Thất vênh váo huênh hoang, thu đủ loại thuế có bao giờ nể mặt, có bao giờ thấy cho chúng ta được một xu, một cắc nào không? Hiện tại chiến tranh tới nơi lại muốn chúng ta ra sức. Trên đời có chuyện dễ dàng như vậy sao?”
“Đệ tử chúng ta cũng có gia đình, cũng là một thành viên của Đế Quốc. Ngươi cấm bọn họ bảo vệ quê hương, bảo vệ người thân là ép họ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa!”
“Vô nghĩa! Ngày bình thường nộp thuế nuôi mập Đế Quốc, đến lúc ra chuyện vẫn phải đưa mạng đi đánh trận đầu là loại lý luận gì?”
“Ngươi điếc thật hay giả ngu? Ta đã nói nước mất thì nhà tan, một mình ngươi trốn không sao, nhưng ai cũng trốn thì còn gì là tổ quốc? Đến lúc đó bọn chúng chĩa giáo vào tông môn rồi mất bò mới lo làm chuồng còn nghĩa lý gì không?”
“Ta nhổ vào! Chỉ cần tông môn còn thì tổ quốc hay tổ kiến cũng chỉ khác nhau cái tên mà thôi.”
“...”
Các trưởng lão Vân Lam Tông nhanh chóng chia thành hai phe chủ chiến và chủ hòa. Mỗi bên đều có lý lẽ của riêng mình không ai chịu nhường ai. Nhất thời cả đại sảnh liền ồn như cái chợ. Mãi cho đến khi…
“Tông chủ, lão phu xin được có ý kiến.”
...Đại trưởng lão Vân Lăng lên tiếng.
Không đỏ mặt tía tai quát tháo, cũng chẳng xắn quần xắn áo gào thét, nhưng bằng vào đấu khí hùng hồn và uy tín vang dội là đủ để hắn vừa mở miệng đại sảnh liền yên tĩnh lại.
“Mời Đại trưởng lão.”
“Cảm ơn Tông chủ.” - Vân Lăng khẽ gật đầu, lúc này mới tiếp tục mở miệng: “Thứ nhất là việc Hoàng Thất cầu cứu giữa lúc Đế Quốc lâm vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Chuyện này về cả tình và lý, chúng ta đều nên góp chút sức bảo vệ biên cảnh. Không nhiều thì ít cũng được, nhưng nhất định phải tỏ cái thái độ hỗ trợ, tránh trường hợp có biến xảy ra chúng ta lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Thứ hai, thường nói “không có đồng minh vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh hằng”.
Ba Đế Quốc khác bất ngờ liên minh với nhau vây công Gia Mã Đế Quốc, ở giữa bọn họ chắc chắn phải có lợi ích gì đó đủ lớn để thuyết phục không chỉ một, mà là tận ba bầy cáo già đồng ý điểm chỉ chung vào một bản thỏa thuận.
Điều lão phu muốn nói ở đây là, nếu chúng ta có thể sớm một bước tìm được cái “điểm mấu chốt” kia so với Hoàng Thất, hoặc tốt hơn nữa là chiếm lấy làm của mình, như vậy tương lai của tông môn… gọi là bước sang trang mới cũng không phải là không có cơ sở đâu.”
Một suy nghĩ điên rồ, nhưng không thể phủ nhận nếu thành công, Vân Lam Tông thực sẽ trở mình. Nhất thời, mọi người có mặt trong đại điện đều đồng loạt nhìn sang Vân Vận, người mà quyết định nàng đưa ra sẽ trở thành cuối cùng cho tất cả những chuyện này. Và…
“Quyết định như vậy đi!”