Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nếu tiểu tử nói rằng mình làm ra lựa chọn này vì bản thân yêu thích công tác giảng dạy, đồng thời ngưỡng mộ thanh danh của Già Nam học viện và muốn trở thành một phần của nơi này, thì có bị tính là giả tạo không, Hổ viện trưởng?”
“Yêu thích giảng dạy là một điểm cộng lớn, muốn trở thành một phần của học viện vì ngưỡng mộ thanh danh cũng tương tự như thế.
Tại sao công tử lại cho rằng lão sẽ nghĩ một câu trả lời hoàn hảo như vậy là giả tạo đâu?” - Hổ Kiền cười “hiền lành” hỏi ngược lại, chỉ là ánh mắt già nua kịa lại ánh lên những tia sáng kỳ dị như muốn nói với Tiêu Thiên rằng: “Muốn đá banh!? Ta đá với ngươi!”
“Lão cáo già!” - Trong lòng nhịn không được thầm mắng, ngoài mặt Tiêu Thiên lại chỉ khẽ nhún vai đáp: “Không biết Hổ viện trưởng thế nào, chứ từ lúc sinh ra tới giờ tiểu tử lúc nào cũng kiên định niềm tin rằng “phàm là người trên đời, chẳng có ai hoàn hảo cả.
Nếu có thì cũng chỉ là sự giả tạo của hắn hoàn hảo trước mắt kẻ khác mà thôi”.
Tương tự như vậy, câu trả lời càng hoàn hảo, thì mức độ giả tạo càng cao a.”
“Ồ! Càng hoàn hảo là càng giả tạo sao? Góc nhìn đời của công tử… thực sự là mới lạ đấy.” - Hơi nhướng mày bất ngờ trước câu trả lời có thể nói là rất “dị” từ Tiêu Thiên, Hổ Kiền trầm giọng nói sau chốc lát vuốt râu ngẫm nghĩ: “Vậy thì bởi vì câu trả lời của công tử quá mức hoàn hảo, nên lão quyết định… kiểm tra xem độ giả tạo của nó có nằm trong khả năng chấp nhận hay không.
Công tử nghĩ thế nào?”
“Rốt cuộc cũng đến rồi!” - Trong cười ngoài không cười, Tiêu Thiên nghiêm mặt gật đầu: “Tiểu tử nghĩ sao, không quan trọng.
Quan trọng là chỉ cần không ra nhân mạng, thì việc gì phải đến cứ để nó đến thôi.”
“Được! Chỉ bằng thái độ này của công tử, lão hủ đã tin năm phần rồi đấy.
Năm phần còn lại phải xem trên kết quả cuộc kiểm tra diễn ra vào… ừm, ngày mai rồi.”
“Ngày mai...!tiểu tử mỏi mắt mong chờ!”
…
Tối cùng ngày, trong một quán trọ không có gì đặc biệt giữa lòng Già Nam Thành.
“Ừm!?” - Đang xếp bằng nhập định tu luyện, Tiêu Thiên bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, lúc này chậm rãi mở hai mắt ra nhìn vào khoảng không trước mặt: “Trở về rồi đấy à? Kết quả thế nào?”
Ù! Ù! Ù!
Câu hỏi của Tiêu Thiên vừa ra, khoảng không vốn trống rỗng trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy làm bằng “khói” mang hai màu đen - đỏ, ngay sau đó là một đại mỹ nhân bước ra từ bên trong.
“May mắn không làm nhục mệnh! Những gì ngài muốn đều ở đây, chủ nhân.”
Nói, đại mỹ nhân không hề xa lạ, ngược lại còn cực kỳ quen thuộc, bởi vì nàng chính là “Phi Hồng Nữ Vu” Wanda Maximoff dịu dàng khoát tay thả đồ vật lên chiếc bàn trống giữa phòng.
Trước sau tổng cộng ba thứ, bao gồm một hộp gỗ được khóa kín, một bình ngọc hẳn là chứa đan dược và một quyển sách.
“Không sai!” - Chẳng buồn mở ra xem những đồ đạc kia là gì, Tôn Thiên chỉ khẽ gật đầu hài lòng, đồng thời vừa nhanh chóng thu tất cả vào ba lô hệ thống, vừa thuận miệng hỏi: “Còn người thì sao?”
“Kẻ cần chết đã chết, người nên sống có bị thương chút ít, nhưng tính mạng không ảnh hưởng.
Mặt khác, sắp xếp của chủ nhân cho họ cũng đã được truyền đạt thuận lợi.”
“Ừm, rất tốt.
Như vậy...”
“...”
Cả phòng bỗng nhiên im lặng khi Tôn Thiên thì cúi đầu trầm ngâm, còn Wanda cứ thế đứng im lặng trước mặt hắn không nói, cũng chẳng động.
Cho tới một lúc sau…
“Bên này của ta gặp một số vấn đề ngoài ý muốn, may mắn là vẫn trong tầm kiểm soát, ra thêm chút sức miễn cưỡng vẫn có thể theo kịp tiến độ...!Rồi, đã như vậy ngươi cứ tiến hành bước thứ hai cùng tiểu Tam trước đi, phần còn lại ta sẽ cố gắng linh động.”
...Vô đại nhân vẫn là người tìm ra cách, đồng thời đưa ra quyết định cuối cùng.
“Vâng, chủ nhân.”
Soạt! Ù! Ù! Ù!
Wanda nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi, để lại trong phòng một mình Tiêu Thiên với chiến lợi phẩm từ “bước thứ nhất” của kế hoạch lớn mà hắn đã mất tới hơn nửa năm lên kịch bản và chuẩn bị.
“Âm Dương Huyền Long Đan, Tam Thiên Lôi Động, tàn đồ Tịnh Liên Yêu Hỏa...!chậc! Bỏ thì thương mà vương lại tội a.”
“...”
“Thôi, trời sinh ta ắt hữu dụng, bản thân không dùng để lại cho tiểu Y Tiên hay tiểu Vận cũng được vậy.”
Nếu có người khác ở đây và nghe được những lời này của Tiêu Thiên, hẳn là hắn sẽ nhịn không được liều mạng xả tên khốn kiếp đang “đau khổ vì thành công” này thành tám khúc.
Đan dược cấp bảy Âm Dương Huyền Long Đan; đấu kỹ thân pháp Địa giai Tam Thiên Lôi Động, tàn đồ Tịnh Liên Yêu Hỏa bài danh đệ tam trên Dị Hỏa Bảng đều bị hắn xem là rác rưởi, thử hỏi xem có đáng chém không?
Đáng tiếc, ngoại trừ Tiêu Thiên ra, trong phòng không còn ai cả.
Nên là chỉ có đêm dài cứ thế trôi qua trong tĩnh mịch và im lặng mà thôi.
.
.
Sáng ngày hôm sau, trên khán đài của một quảng trường đông nghịt người, những tiếng ồn vang lên tận trời xanh.
“Quy mô so với Đại hội Luyện Dược Sư năm đó còn phải lớn hơn mấy lần Nói rằng mỗi lần nội viện Già Nam học viện tuyển sinh đều là một lần thịnh hội cũng chẳng quá chút nào đâu.” - Ngồi trên cao nhìn xuống quảng trường hình tròn đã sớm kín không còn một chỗ trống, từng trải như Tôn Thiên đều nhịn không được thầm than.
“Đó là đương nhiên, hahaha!” - Trên ghế chủ vị, Hổ Kiền vừa vuốt râu, vừa cười dài nói: “Mà, không biết là vô tình hay cố ý, nhưng lần này Tiêu công tử đến Già Nam học viện đúng dịp nội viện tuyển sinh cũng có thể vừa xem là một lần mở rộng tầm mắt được nhỉ?”
Lời này vừa ra, không ít lão già, vài gã trung niên, mấy vị mỹ phụ ngồi xung quanh vị Phó viện trưởng này đều nhịn không được ngoảnh đầu nhìn về phía “người lạ” Tiêu Thiên, một kẻ mà lẽ ra là không nên có mặt tại nơi này mới đúng.
Nháy mắt trở thành tâm điểm a!
“Mặc dù rất cảm ơn Phó viện trưởng đã cho tiểu tử cơ hội được trải nghiệm bầu không khí tuyệt vời này, nhưng chẳng phải một sự kiện lớn của Già Nam học viện như nội viện tuyển sinh luôn tồn tại rất nhiều quy định, trong đó bao gồm cả… hạn chế người ngoài sao?”
Đây không chỉ là thắc mắc của riêng Tiêu Thiên, mà những cá nhân được xếp vào hàng “có chức, có sắc” khác cũng đồng loạt hướng sự chú ý về phía Hổ Kiền chờ câu trả lời.
Trong đó bao gồm luôn Hoắc Đức đạo sư, người đã dẫn Tiêu Thiên đến gặp chính Hổ Kiền ngày hôm qua.
“Quy định hạn chế người ngoài đúng là có, nhưng đó là dành cho những kẻ hoàn toàn xa lạ với học viện mà thôi.
Còn Tiêu công tử, nói sao nhỉ… ừm, miễn cưỡng tính là một nửa người trong cuộc a, không trái quy định, không trái quy định!”
Câu trả lời chẳng giúp tình huống dễ hiểu hơn chút nào, nhưng biết sao được, người ta là Phó viện trưởng, nói được tức là được a, hỏi thêm nhiều cũng vô dụng.
“Phó viện trưởng đã nói như vậy, tiểu tử cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Chỉ là…” - Bỏ chuyện lý do, lý trấu sang một bên, Tiêu Thiên lúc này mới đi thẳng vào vấn đề chính: “...về chuyện kiểm tra chúng ta nói qua trước đó, không biết Phó viện trưởng có sắp xếp như thế nào đây?”
“Sắp xếp đương nhiên là có.
Mà, hẳn là Tiêu công tử đã đoán được phần nào rồi chứ hả?”
“Lẽ nào là liên quan đến cuộc thi chuẩn bị diễn ra bên dưới kia sao?”
“Không sai!” - Khẽ gật đầu, vẻ mặt hiền lành có phần vui đùa của Hổ Kiền nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự nghiêm nghị ít thấy: “Bài kiểm tra đạo sư của Tiêu công tử sẽ diễn ra cùng lúc với đợt tuyển sinh nội viện lần này.
Cụ thể như thế nào, chờ khi cuộc thi diễn ra, lão hủ sẽ giải thích thêm.
Hiện tại chúng ta hãy đến với danh sách những người tham gia trước đi, tin chắc Tiêu công tử sẽ cảm thấy có hứng thú ngay đấy.”
Nói, hắn lật tay lấy ra một cuộn giấy da đưa cho Tiêu Thiên.
“Ừm, nhân số không ít a.
Hả! Khoan đã, đây là…” - Danh sách khá dài, hầu hết những kẻ được đề tên bên trong đều xa lạ với hắn, nhưng rồi rất nhanh ánh mắt Tiêu Thiên liền dừng lại tại hai cái tên quen thuộc: “Tiểu Viêm tử và cô nàng họa thủy Huân Nhi kia đều có tên trong đợt tuyển sinh lần này.
Không trùng hợp như vậy đâu!”
“Nói sao nhỉ, là trùng hợp một cách… hoàn hảo a, Tiêu công tử!?”
Người khác không nghe ra ý tứ trong lời nói của Hổ Kiền, nhưng Tiêu Thiên lại hiểu rõ hai chữ “hoàn hảo” và thái độ cười híp mắt kia lại chẳng hề đơn giản như vậy.
“Nếu chỉ đơn thuần là trùng hợp, tình huống này có thể coi như… khá hoàn hảo đấy.
Nhưng nhìn theo hướng ngược lại, đây cũng có thể là một tính toán của tiểu tử lắm chứ, Phó viện trưởng đại nhân?”
“Không sai! Cho nên lão mới quyết định dùng chính sự kiện “trùng hợp một cách đầy tính toán” này làm bài kiểm tra đạo sư cho công tử đây.”
“À! Nếu đã như vậy, chúng ta… bắt đầu thôi!”