Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, ngũ quan xinh đẹp vô cùng, lại thêm da thịt mịn màng như ngọc, eo nhỏ chân dài, Nguyên Bình Chi ăn mặc thêm phần thanh nhã thoát tục, như hoa như ngọc, làm người khác hoa cả mắt.
Ngay cả Tạ Ung vốn không phải loại người háo sắc, cũng không thể chuyển dời ánh mắt, sau khi nhìn không rời mặt, hắn còn tự hoài nghi có phải mình đã động tâm không, thật không biết vì sao cái tên hoàng thượng háo sắc Huyền Dục chịu buông tha một người như thế này?
Nguyên Bình Chi nở một nụ cười lạnh lẽo, nghiêm túc nhìn chòng chọc Tạ Ung ước chừng một khắc đồng hồ, như thể sẽ đếm được tất cả sợi tóc trên đầu Tạ Ung.
Tạ Ung dưới ánh mắt bức người đó vẫn ngồi yên, thong thả ung dung uống trà.
Hắn cho rằng mình chưa làm việc gì trái với lương tâm, đương nhiên không phải sợ bộ dáng muốn hỏi tội này của Nguyên Bình Chi.
Nguyên Bình Chi thấy hắn cư nhiên một chút cũng không động tâm, không khỏi cảm thấy tức giận, hung hăng dùng cây quạt gõ một cái vào lòng bàn tay của mình, nói: "Tạ tài tử, phong lưu Trạng nguyên, có người nhờ ta hỏi thăm người đó."
Tạ Ung kinh ngạc nhướng mày, hỏi: "Sao cơ?"
Không đợi Nguyên Bình Chi trả lời, Tạ Ung lại bổ sung: "Tài tử ta được xưng tụng, Trạng nguyên cũng không giả, nhưng phong lưu thì không hề có. Tứ đệ chớ nói lung tung , để cho tỷ tỷ ngươi hiểu lầm sẽ không tốt."
Nguyên Bình Chi xì mũi coi thường, "Dám làm không dám chịu? Ngươi còn nhớ Tô Bạch Mai chứ? Năm đó hoa khôi Kim Lăng Tô Bạch Mai, đối với việc ngươi liên tiếp giành được các chức Giải nguyên Trạng nguyên thủ khoa thì vừa thấy đã yêu, nàng vì ngươi mà chịu khổ, cam nguyện làm vợ bé, thật đúng là giai thoại."
Giai nhân luôn đi cùng tài tử, xưa đến nay vẫn thế.
Tạ Ung có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ Nguyên Bình Chi lại có thể nhắc tới Tô Bạch Mai, dù sao cũng là chuyện của mười năm trước, hắn cơ hồ quên đi nữ nhân này rồi, mà khi đó Nguyên Bình Chi cũng chỉ là đứa bé sáu tuổi.
Nhưng sắc mặt hắn trước sau vẫn bình tĩnh, trong ánh mắt cũng không có một gợn sóng, hắn gật đầu một cái: "Đó là chuyện của mười năm trước rồi, ta cùng họ Tô từng có duyên phận, đều là người cùng tuổi có chung một số điểm, thật ra thì ta cũng không mấy khi giao thiệp với nàng. Sau khi ta thành thân, nghe nói nàng cũng rời chốn phong nguyệt, chúng ta chưa từng gặp lại. Thế nào? Tứ đệ đã gặp nàng?"
Nguyên Bình Chi hừ hừ cười một tiếng, dùng cây quạt chỉ chỉ chính mình chóp mũi, nói: "Tại hạ đại danh Tiểu Bá Vương, chuyện gió trăng của Kim Lăng ngày đó ta rất rõ! Không có chuyện gió trăng gì có thể lừa gạt được ta đâu!"
Tạ Ung cười nhạt một tiếng, "Ngươi còn nhỏ tuổi, không nên giao thiệp quá sớm với gió trăng, lại càng không nên trầm mê ở trong đó, không tốt cho thân thể."
Nguyên Bình Chi bĩu môi, "xem ra huynh rất rõ chuyện đó nhỉ? Quả là rất nhiều kinh nghiệm"
Đáy mắt Tạ Ung thoáng qua một tia thống khổ, nói: "Nói như vậy cũng có phần đúng. Mặc dù con không thể trách cha, nhưng gia phụ đã từng vì mấy chuyện tình cảm nam nữ, kết quả là hao tốn sức lực mà ra đi."
Thật ra thì Tạ Ung khó nói ra rằng, Tạ phụ căn bản là túng dục quá độ, tình dục không giới hạn, đổ hết toàn bộ gia tài vào chốn trăng hoa, cuối cùng lại chết bởi bệnh hoa liễu.
Mấy chốn kĩ viện đó, kỹ nữ sinh hoạt hỗn tạp, các loại bệnh lây qua đường sinh dục rất nhiều, không biết làm tổn hại bao nhiêu nam nữ.
Nguyên Bình Chi thu vẻ mặt khinh bỉ lại, có chút lúng túng, dù sao hắn mới chỉ là một thanh niên mười sáu tuổi, vốn là muốn bất bình thay cho tỷ tỷ mình, không ngờ lại chạm phải nỗi đau xót của người khác.
Tạ Ung cũng không để ý mà nói: "Chuyện cũ năm xưa rồi, chớ để ở trong lòng, ta nói ra chỉ là hi vọng nhắc nhở Tứ đệ, loại chuyện đó không hề tốt, thỉnh thoảng đi xem một chút náo nhiệt, uống ly trà coi là hiểu biết nhân tình, tăng cường kiến thức, đắm chìm trong đó sẽ là lỗi lầm lớn."
Nguyên Bình Chi rầm rì hai tiếng, hắn bây giờ còn nhỏ, quả thật chỉ thấy được mấy cái chốn đó náo nhiệt vui vẻ còn những điều hủ bại đen tối phía sau hắn nào biết.
Tạ Ung hỏi ngược lại: "Không biết Tô Bạch Mai muốn Tứ đệ hỏi ta cái gì?"
"Hừ, Tô Bạch Mai muốn hỏi Tạ tài tử: "Hương mai vẫn như cũ, Tạ lang có còn như cũ không?" " Nguyên Bình Chi tràn đầy vẻ không cam lòng mà nhìn chằm chằm vào Tạ Ung.
Tạ Ung gật đầu một cái, như có điều suy nghĩ.
Nguyên Bình Chi không nhịn được dùng cây quạt đâm đâm hắn, "Này ! Ta cảnh cáo huynh, huynh đã là phu quân của tỷ tỷ ta, dầu gì cũng nên để cho tỷ tỷ chút mặt mũi! Nếu huynh mà gây ra lời đồn đại gì, cẩn thận ta dùng gậy đánh đó! Huynh phải nhớ, tỷ tỷ ta có những sáu huynh đệ đó! Sáu đó nha!"
Nguyên Bình Chi dùng ngón tay cái cùng ngón út điệu bộ ra sáu bộ dạng, sau đó hung tợn bổ sung: "Một người một gậy là đủ đánh chết người đó."
Tạ Ung cười một tiếng, mắt phượng uyển chuyển, khiến Nguyên Bình Chi ngẩn ngơ, thầm nói khó trách họ Tô kia vì người này mà mê muội đây.
"Chuyện này ta sẽ xử lý, làm phiền Tứ đệ rồi."
"Ngươi hiểu được như thế là tốt rồi, hừ." Nguyên Bình Chi lại mở quạt ra, thoáng một cái đã rời đi.
Nhưng ra khỏi cửa hắn liền ảo não, chuyện này rốt cuộc có nên nói cho tỷ tỷ biết không đây?
Đối với nàng mà nói, nàng biết thì có thể đề phòng; nhưng nếu như không nói, có lẽ tỷ tỷ vẫn không biết, người không biết không phiền não, liệu có tỷ tỷ có thể vui vẻ hơn chăng ?
Vậy rốt cuộc có nên hay không đây ? Nên hay không đây ?
Nguyên tứ công tử không ngừng than thở, chính vì hắn là người đệ đệ tốt, vì muốn tốt cho tỷ tỷ, hắn phải làm thế nào đây ?