Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
  3. Chương 20: To gan
Trước /30 Sau

Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 20: To gan

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn nhìn bàn tay mình, rồi cúi đầu nhìn hai người nằm dưới đất, cảm thấy bối rối giống như đầu óc mình bị rỗng.

Chẳng lẽ vừa rồi linh lực của hắn bất cẩn ngập tràn, đánh ngã người ta?

 

Nhưng vì sao hắn không có chút ấn tượng nào cả.

 

“Đại sư huynh chưởng phái.” Một đệ tử đi cùng tỏ vẻ không đành lòng: “Bọn họ chỉ mới mười mấy tuổi, ngươi có gì không vui trong lòng thì nói vài câu cũng không sao, ra tay đánh người là không đúng.”

 

Tuy bọn họ nhìn trẻ tuổi, nhưng đã hàng trăm tuổi. Những người chưa đến hai mươi, ở trong mắt những người hơn trăm tuổi trong giới tu chân, chỉ là con nít choai choai.

 

Hù dọa và trêu đùa trẻ con thì không thành vấn đề, nhưng ra tay đánh người ở Cửu Thiên Tông, còn đánh con nít mới lớn vừa gia nhập sư môn, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, mọi người sẽ cười bọn họ.

 

“Ta không……” Đệ tử chưởng phái xoay người muốn giải thích với đồng môn, kết quả mỗi đồng môn đều nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt “Đừng giải thích, chúng ta đã thấy”, hắn hít một hơi thật sâu: “Hai người bọn họ tự ngã, các ngươi tin bọn họ hay là tin ta?”

 

“Sư huynh, không cần để ý đến hai đứa nhỏ.” Có đệ tử bước ra hoà giải: “Đánh thì đánh, dù sao cũng không ai nhìn thấy, chúng ta nên nhanh chóng đi tới phòng tiệc, nếu bỏ lỡ giờ lành thì không tốt.”

 

Đại đệ tử chưởng phái nghe vậy thì càng tức giận hơn, đánh thì đánh cái gì, hắn rõ ràng chưa hề chạm vào góc áo của đối phương!

 

Ngay lúc này, hắn cảm nhận được sự ấm ức chưa từng có. Càng ấm ức càng tức giận hơn, giơ tay muốn dạy cho hai kẻ làm bộ làm tịch này một bài học.

 

“Dừng tay.” Một luồng linh áp mạnh mẽ ập đến, đại đệ tử chưởng phái thấy rõ người tới, sợ tới mức sắc mặt thay đổi, cung kính hành lễ: “Bộ tiên tôn.”

 

Bộ Đình đi đến trước mặt Cửu Hồi và Chỉ Du: “Hai vị tiểu hữu có sao không?”

 

Chỉ Du mở mắt ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Bộ Đình. Bộ Đình chắp một tay sau lưng, pháp văn trên quần áo nhàn nhạt tỏa sáng, ông ta hơi cúi đầu, tựa như một vị thần cúi cái đầu cao quý của ông ta, bố thí sự từ bi cho hoa cỏ.

 

Thấy Chỉ Du mở mắt nhìn mình, ông ta lộ ra một nụ cười rất nhạt.

 

Chỉ Du xoay đầu không nói lời nào, đối mặt với Cửu Hồi đang nằm bên cạnh hắn.

 

“Vãn bối không sao, đa tạ Bộ tiên tôn quan tâm.” Cửu Hồi ôm ngực cố gắng ngồi dậy, phun ra một ngụm máu trước mặt mọi người, dùng mu bàn tay lau khóe miệng: “Vết thương không nghiêm trọng, chắc không chết đâu.”

 

Bộ Đình nhìn cặp mắt sáng như sao của nàng, xuất thần một lúc, sau đó hơi khom người, đưa tay về phía Cửu Hồi: “Đứng lên được không?”

 

Bàn tay sạch sẽ thon dài, tu vi cao thâm cho phép ông ta che giấu các đường trong lòng bàn tay. Đây không giống như bàn tay của người sống, mà giống như được chạm khắc từ bạch ngọc, tinh xảo, cao quý và lạnh lùng.

 

Hầu như tất cả mọi người đều sửng sốt, không ai ngờ, tông chủ Cửu Thiên Tông có địa vị cao sẽ xoay người đỡ một tiểu cô nương ngã dưới đất, ngay cả Nam Phong đi theo sau Bộ Đình cũng không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Chỉ Du từ dưới đất đứng dậy, phủi bụi trên tay, hắn dường như không nhìn thấy Bộ Đình giơ tay ra, lặng lẽ đỡ Cửu Hồi đứng dậy, sau đó lấy khăn tay lau bụi bặm trên váy Cửu Hồi.

 

“Người vãn bối dính đầy bụi, không dám làm bẩn bàn tay tiên tôn.” Cửu Hồi nở nụ cười áy náy với Bộ Đình.

 

Bộ Đình nở nụ cười nhàn nhạt trên mặt: “Hôm qua nghe sư phụ của ngươi gọi ngươi là Cửu Hồi, không biết là Cửu nào, Hồi nào?”

 

“Cửu trong 'Đầu ngã dĩ mộc lý. Báo chi dĩ quỳnh cửu' (Người quăng sang tặng ta trái mộc lý. Thì ta đáp lại bằng món ngọc cửu đẹp đẽ).” Cửu Hồi ngẩng đầu cười với Bộ Đình: “Hồi là hồi hương.”

 

“Đầu ngã dĩ mộc lý. Báo chi dĩ quỳnh cửu……” Vẻ mặt Bộ Đình hơi ảm đạm, lấy một chai đan dược đưa cho Cửu Hồi: “Thuốc này dùng để củng cố căn bản, bồi dưỡng nguyên thần, chú ý dưỡng thương.”

 

“Cảm ơn Bộ tiên tôn.” Cửu Hồi chớp mắt với Chỉ Du, Chỉ Du duỗi tay nhận đan dược, nói cảm tạ.

 

“Ngươi là người tu luyện, không thể ỷ thế để ức hiếp người khác, lại càng không nên ỷ lớn ức hiếp người nhỏ. Nếu ỷ vào vài phần tu vi mạnh hơn để ức hiếp người yếu, có khác gì tà ma ngoại đạo?” Bộ Đình xoay người nhìn đệ tử Thần Cực Môn: “Nam Phong, phái người đi điều tra hành vi của Thần Cực Môn những năm gần đây, nếu có cử chỉ tổn thương đến người vô tội, thông báo cho mười đại tông môn, báo lên Phù Quang điện, xử lý theo quy định.”

 

“Vâng, đồ nhi lĩnh mệnh.”

 

Còn muốn báo lên Phù Quang điện?

 

Sắc mặt của các đệ tử Thần Cực Môn có vẻ thất bại, bọn họ gồng người cầu xin Bộ Đình: “Xin Bộ tiên tôn khoan hồng!”

 

“Chớ sợ hãi.” Giọng Bộ Đình ôn hòa: “Cửu Thiên Tông luôn hành xử công bằng, nếu quý tông không làm chuyện ác, bỉ tông đương nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho các ngươi.”

 

Đại đệ tử chưởng phái lảo đảo, nếu bọn họ thật sự trong sạch, cần gì phải cầu xin Cửu Thiên Tông khoan hồng?

 

Nhưng đối mặt với gương mặt bình tĩnh gần như ôn hòa của Bộ tiên tôn, bọn họ không dám nhiều lời.

 

Đại đệ tử chưởng phái tái mặt, lấy hai chai thuốc trị thương và một túi linh thạch, đi đến trước mặt Cửu Hồi, nhịn nhục hành đại lễ: “Đã bất cẩn làm đạo hữu bị thương, tại hạ vô cùng áy náy trong lòng.”

 

Nếu biết Cửu Thiên Tông sẽ ra mặt giúp đỡ, làm sao hắn dám khiêu khích nàng?

 

Chỉ hy vọng Bộ tiên tôn thấy hắn chân thành nhận sai, buông tha cho Thần Cực Môn một lần.

 

“Đạo hữu nói quá lời.” Cửu Hồi liếc quà xin lỗi trong tay hắn: “Không được, không được. Tuy ta bị nội thương không nhẹ, nhưng ta tuyệt đối không dám nhận đồ xin lỗi này, xin đạo hữu cất đi.”

 

Cửu Hồi từ chối không chịu nhận, đại đệ tử chưởng phái lại không dám cất đi, hắn thậm chí muốn cầu xin nàng nhận lấy.

 

“Cửu Hồi cô nương, chúng ta đã xúc phạm ngươi, xin hãy thứ lỗi.” Các đệ tử khác của Thần Cực Môn kịp phản ứng, lần lượt lấy thứ tốt trên người ra để xin lỗi.

 

“Ồ, cái này……” Cửu Hồi ôm cánh tay, nhìn Bộ Đình với gương mặt khó xử.

 

Bộ Đình khẽ gật đầu, Cửu Hồi đành miễn cưỡng tiếp nhận.

 

Thấy ông cuối cùng cũng chấp nhận lời xin lỗi, các đệ tử Thần Cực Môn liên tục xin lỗi, sau đó nhận tội rồi rời đi.

 

Dưới quyền lực tuyệt đối, người kiêu ngạo có thể biến thành quân tử giữ lễ nghi nhất. Bởi vì không phải bọn họ giữ lễ, mà là sợ hãi quyền lực.

 

“Cửu Hồi tiểu hữu, hay là đi cùng chúng ta đến phòng tiệc?” Bộ Đình cúi xuống nhặt một chai đan dược rơi dưới đất, đặt trong lòng Cửu Hồi: “Xin mời.”

 

“Chúng ta còn đợi bạn ở đây, không thể đi cùng tiên tôn được.” Cửu Hồi ngây thơ từ chối: “Tiên tôn và Nam Phong đạo hữu đi thong thả.”

 

“Nếu thế thì thôi.” Bộ Đình nhìn thoáng qua bụi cỏ bên cạnh, vẻ mặt vẫn không có gì không vui. Ông ta đi được vài bước, chợt dừng lại nhìn Cửu Hồi: “Cửu Hồi cô nương cũng biết Mộc Tê hay sao?”

 

“Hở?” Cửu Hồi ngơ ngác quay lại: “Cái gì?”

 

“Một vị cố nhân.” Bộ Đình thấy bộ dạng mờ mịt của Cửu Hồi, ngẩng đầu nhìn về phía Trấn Yêu Ngục.

 

“Ngài đang tìm người đó?” Cửu Hồi cúi đầu sắp xếp lại mấy món đồ xin lỗi trong lòng: “Hay là sau này ta giúp ngài hỏi thăm?”

 

“Linh hồn của nàng đã về với đất trời, không thể tìm.” Bộ Đình chậm rãi nhắm mắt: “500 năm đã trôi qua, e rằng trên thế gian này, không còn ai nhớ tên nàng nữa.”

 

“Tiên tôn, xin ngài…… nén bi thương.” Cửu Hồi cẩn thận hành lễ, tựa như sợ mình nói sai khiến Bộ Đình càng thêm đau khổ.

 

Nghe những lời của Cửu Hồi, Bộ Đình cười xót xa, xoay người chậm rãi bước đi, bóng lưng vô cùng cô đơn.

 

Chỉ Du ngẩng đầu nhìn hướng Bộ Đình rời đi, đôi mắt thăm thẳm như màn đêm.

 

“Ngươi một nửa, ta một nửa.” Cửu Hồi chia đồ xong, thấy Chỉ Du nhìn chằm chằm bóng lưng của Bộ Đình tiên tôn, nói nhỏ vào tai hắn: “Có phải cảm thấy Bộ Đình tiên tôn có tiên khí lãng đãng, tao nhã và xuất trần không?”

 

Chỉ Du quay lại nhìn nàng.

 

Cửu Hồi nhét một nửa đồ xin lỗi vào lòng hắn: “Người ta nhìn trẻ vậy nhưng thực ra đã gần 700 tuổi rồi, tu vi lại là Đại Thừa toàn cấp, có được khí chất như vậy là rất bình thường.”

 

“Vì sao ngươi biết ông ta gần 700 tuổi?”

 

“Ngươi không đọc ghi chép về tông chủ của mười đại tông môn trong Tàng Thư Các của tông môn à?” Cửu Hồi vô cùng đau đớn: “Chỉ Du, ghi chép quan trọng như vậy, tại sao ngươi không xem?”

 

Chỉ Du: “……”

 

Cửu Hồi lấy hai chai đan dược trong lòng hắn ra, lại lấy thêm một túi linh thạch, tự tin nói: “Đây là hình phạt dành cho ngươi vì không tìm hiểu kỹ về các đại tông môn trước khi ra ngoài.”

 

Chỉ Du: “……”

 

Hắn chưa nói gì cả.

 

Cửu Hồi nhặt một cục đá dưới chân, ném vào bụi cỏ bên cạnh: “Còn không chịu ra?”

 

“Cửu Hồi tiên tử.” Đào Nhị chui ra khỏi bụi cỏ, nở nụ cười lấy lòng chen đến trước mặt Cửu Hồi: “Sao ngài biết ta trốn ở bên trong?”

 

“Với tu vi Luyện Khí sơ cấp của ngươi, ai cũng biết có người ngồi trong bụi cỏ.” Cửu Hồi nhướng mày với hắn: “Sao chỉ có một mình ngươi?”

 

“Gia phụ và gia huynh sẽ đi cùng Ngọc tiên tôn, ta tới tìm ngài và Chỉ Du tiên trưởng.” Đào Nhị mỉm cười: “Người khác chỉ biết có người trốn trong bụi cỏ, không giống ngài, biết người trốn là ta, tiên tử giỏi nhất.”

 

Khoảng cách giữa đứa trẻ vặn vẹo điên cuồng và kẻ nịnh bợ thật ra rất gần, gần đến mức chỉ cần đánh hắn một trận.

 

“Đi mau, đi mau.” Cửu Hồi nhìn sắc trời: “Đi ăn tiệc!”

 

Đào Nhị vội vàng đuổi theo: “Tiên tử, ngài cho rằng Mộc Tê mà Bộ tiên tôn đề cập là ai? Vì sao ông ta hỏi ngài có biết người này không?”

 

“Ta không biết Mộc Tê là ai, nhưng ta biết vì sao ông ta hỏi ta.” Cửu Hồi dừng lại, xoay người nhìn hai nam nhân đi theo sau nàng, sau đó chỉ vào mặt mình.

 

“Có một số nam nhân, nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi hoạt bát xinh đẹp sẽ bắt đầu hoài niệm cô nương đã từng mang đến những ký ức đẹp cho ông ta, hơn nữa cô nương này chắc chắn đã rời bỏ ông ta hoặc chia tay với ông ta trong những năm tháng tươi đẹp nhất.” Cửu Hồi cười, “Bọn họ đâu có hoài niệm cô nương kia, mà là quá khứ tươi đẹp mà bọn họ không thể quay lại.”

 

“Hóa ra là như thế.” Đào Nhị chợt hiểu ra: “Như vậy xem ra, biết đâu Mộc Tê cô nương kia và Bộ tiên tôn từng có một quá khứ lâm li bi đát.”

 

“Nhưng mà……” Đào Nhị lại nghi ngờ: “Sao ngài khẳng định Mộc Tê là cô nương, mà không phải một bạn nam cũ?”

 

“Nếu vậy thì ông ta nên hỏi Chỉ Du chứ không phải hỏi ta.” Cửu Hồi chỉ vào mặt mình: “Mặt ta rất giống nam nhân hay sao?!”

 

“Không giống, không giống, nhan sắc của tiên tử như buổi sớm mùa xuân, đôi mắt còn hơn trăng sao, làm sao giống nam nhân được.” Đào Nhị lắc đầu kịch liệt, rất có khát vọng sống sót.

 

“Ta biết.” Chỉ Du đã lâu không lên tiếng, lúc này đột ngột nói: “Mộc Tê là yêu nữ đã khiến Bộ Đình và Thu Hoa trở mặt với nhau.”

 

Cửu Hồi bịt tai, bước sang bên cạnh hai bước: “Ta không có nói nha, ta cũng không nghe thấy gì cả.”

 

Đào Nhị cũng bắt chước bịt tai lại: “Ta cũng không có nói, ta không nghe thấy gì luôn.”

 

Hai người cùng nhìn Chỉ Du, ánh mắt như thể đang nhìn một dũng sĩ.

 

Đứng trên đất của Cửu Thiên Tông, gọi thẳng tên của hai vị tiên tôn có tu vi cao thâm nhất, còn nhắc tới chuyện cũ mà không ai dám nói công khai, Chỉ Du lang quân, ngươi là vương giả chân chính của giới tu chân.

 

Ngươi chỉ cần lên tiếng là khiến mọi người kinh ngạc, ai to gan hơn ngươi?

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Rau hẹ bé bỏng: Chúng ta chỉ nói chuyện tầm phào, không thể bàn chi tiết, còn ngươi, Chỉ Du, ngươi là vua của vương quốc dũng cảm

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bồi Thường Hôn Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net