Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
  3. Chương 25: Pháp thuật
Trước /30 Sau

Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 25: Pháp thuật

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cá?” Đào Nhị nhìn tới nhìn lui con cá hấp vài lần, bày ra nhiều pháp trận trong hộp đồ ăn chỉ để đựng một con cá hấp?

“Vì sao Bộ tiên tôn muốn tặng cá hấp cho ngài?”

 

“Lần trước ta đã nói rồi.” Cửu Hồi lấy cá ra, chỉ vào mặt mình: “Ta là công cụ để ông ta nhớ lại quá khứ.”

 

“Từ khi Bộ Đình gia nhập Cửu Thiên Tông, đã được tông chủ tiền nhiệm nhận làm đệ tử cuối cùng. Hắn đạt Trúc Cơ năm 18 tuổi, Kết Đan năm 30 tuổi, đạt đến cảnh giới Nguyên Anh năm 50 tuổi, hắn và Thu Hoa được vô số người trong Tu chân giới coi là niềm hy vọng phi thăng. Bọn họ đã xem qua phong cảnh đẹp nhất trên thế gian, tiếp xúc với những người ưu tú nhất trong thế gian, mấy năm nay không biết có bao nhiêu người bị hắn mê hoặc.” Ngọc Kính nhìn cá hấp trên bàn: “Người có thân phận tiên tôn giống bọn họ, nếu đối xử với ai đó đặc biệt một chút là có thể khiến người ta phải suy nghĩ, thậm chí còn phát điên lên.”

 

“Nhìn thấy con tỉnh táo như vậy, vi sư rất vui mừng.” Ngọc Kính giơ đũa, tách đầu cá ra khỏi thân: “Con mới 18 tuổi, không cần để ý đến sự đặc biệt của người có địa vị cao. Bởi vì bọn họ có thể tùy ý đối xử đặc biệt với bất cứ ai, nhưng con đường tu luyện của con chỉ có thể nằm dưới chân con.”

 

“Con đã hiểu, sư phụ.” Cửu Hồi gắp miếng thịt ở bụng cá: “Có thể ăn cá, nhưng không thể để bản thân mình làm con cá.”

 

Chỉ Du ngồi cạnh Cửu Hồi nếm một miếng thịt cá: “Không ngon.”

 

Hắn đặt đũa xuống, dùng khăn tay lau khóe miệng: “Cá quá già, không đủ tươi.”

 

“Không vừa miệng hay sao?” Đào Nhị ăn hai miếng lớn: “Ta thấy rất ngon.”

 

Chỉ Du nhàn nhạt nói: “Vậy à?”

 

Đào Nhị hậm hực đặt đũa xuống: “Cũng…… Cũng không phải đặc biệt ngon.”

 

“Bộ tiên tôn quả thật có ngoại hình xuất sắc, nhưng đã bảy tám trăm tuổi, đối với những người trẻ tuổi như các ngươi, có thể được gọi là lão nam nhân.” Đào thành chủ cười nói: “Nam nhân à, tuổi càng lớn thì càng thích nhớ về quá khứ thanh xuân của mình.”

 

Cũng may Cửu Hồi cô nương là người tỉnh táo, không cần Ngọc tiên tôn nhọc lòng. Đáng tiếc không phải ai cũng sống thấu hiểu như Cửu Hồi cô nương, nếu không giới tu chân sẽ không truyền ra câu chuyện tiên tôn thanh cao lạnh lùng và đồ đệ xinh đẹp nhiều lần.

 

“Tu luyện không có năm tháng, tu vi càng cao thì sẽ sống càng lâu, Bộ Đình cũng không phải là lão nam nhân.” Ngọc Kính buồn cười: “Tuy nhiên, cho dù lời nói có thô bạo hay không, những lời của Đào thành chủ vẫn có lý. Suy cho cùng, chỉ có nam nhân mới hiểu nam nhân nhất.”

 

Đào Nhị liếc nhìn cha mình bằng khóe mắt: “Cha, may là cha không có ký ức tốt đẹp nào lúc trẻ. Nếu không, con sẽ nói với mẹ, để mẹ đánh gãy đôi chân già nua của người.”

 

“Thằng con bất hiếu!” Đào thành chủ cởi giày đánh Đào Nhị: “Lão tử và mẹ của con là thanh mai trúc mã từ nhỏ, cho dù lão tử có ký ức tốt đẹp thì cũng là mẹ của con. Con đừng rảnh quá rồi gây chuyện cho lão tử!”

 

Đào Nhị nghiêng người né, bất cẩn đụng vào Chỉ Du. Chỉ Du cúi người về phía trước để tránh, đụng đổ cá hấp trên bàn.

 

Cửu Hồi giơ đũa lên, nhìn cá hấp bị lật úp, chớp mắt nhìn Chỉ Du.

 

“Đây là ngoài ý muốn.” Chỉ Du lấy một hộp thức ăn trong nạp giới ra, đẩy đến trước mặt Cửu Hồi: “Đền cho ngươi.”

 

Hắn lấy đôi đũa từ tay Cửu Hồi, vẫy tay áo ném cá hấp ra ngoài. Cửu Hồi nhìn theo, thấy cá rơi xuống sông, quay đầu nói với Chỉ Du: “Đừng vứt đồ từ trên cao.”

 

Chỉ Du cất hết đũa trên bàn: “Phía dưới không có ai nên ta mới ném.”

 

Đang bay cao như vậy, hắn không nhìn thì làm sao biết phía dưới có ai hay không? Đào Nhị nghi ngờ Chỉ Du đang khoác lác, nhưng hắn không dám nói.

 

Nhưng coi như hắn hiểu được một điều, Chỉ Du tiên trưởng thật sự không thích món cá hấp này.

 

Nóng lòng về nhà, mọi người không trì hoãn trên đường, lao đi càng nhanh càng tốt. Sau khi đưa cha con Đào gia về Đào Lâm thành, pháp khí bay của ba thầy trò Cửu Hồi không hề xuống, đi thẳng về Vọng Thư Các.

 

Biết bọn họ trở lại, các trưởng lão dẫn theo đồ đệ tới, tụ tập ăn một bữa thịnh soạn, nhân tiện chia nhau mấy món đồ mà ba thầy trò kiếm được, mới cảm thấy hài lòng dẫn đồ đệ rời đi.

 

“Sư phụ.” Cửu Hồi sờ cây trâm mèo chơi chim bay trên tóc, đi đến cạnh Ngọc Kính: “Đồ nhi có chuyện……”

 

“Đệ tử của Vọng Thư Các chú trọng duyên pháp tự tại trong việc tu luyện, chỉ cần không làm hại đồng môn, không tổn thương người vô tội, tùy các con.” Ngọc Kính duỗi tay chỉnh lại cây trâm mèo chơi chim bay trên búi tóc của nàng: “Vi sư không muốn quản những việc nhỏ của tiểu bối các con, chỉ cần đừng gây ra tai họa cho tông môn, mọi việc đều tùy duyên.”

 

“Nếu gặp phải tai họa……”

 

“Con có biết vì sao trong ghi chép của tông môn, không có đệ tử đời trước nào gặp phải tai họa không?” Ngọc Kính cười dịu dàng, “Bởi vì làm sao đệ tử gặp phải tai họa là người của Vọng Thư Các được?”

 

Cửu Hồi mở to mắt.

 

“Sợ à?” Ngọc Kính khẽ cười: “Vi sư chọc con thôi.”

 

Cửu Hồi: “……”

 

“Trong ghi chép của tông môn, không có đệ tử nào gặp phải tai họa, là vì Vọng Thư Các của chúng ta chưa từng có đệ tử gặp phải phiền toái to tác nào.” Ngọc Kính kéo nàng đứng dậy, đi vào đại điện nơi đặt mệnh hồn đèn của các đệ tử.

 

Những hàng mệnh hồn đèn được sắp xếp ngay ngắn ở bốn phía đại điện, ngoại trừ mười mấy ngọn đèn ở phía đông còn sáng, tất cả hồn đèn ở ba phía còn lại đều đã tắt.

 

“Tất cả hồn đèn của các tiền bối đều ở đây.” Ngọc Kính cầm ba nén nhang cúi lạy những hồn đèn đã mờ ảo: “Ngọc giác tông môn của Vọng Thư Các không giống các tông môn khác, ngọc giác của tông môn chúng ta có kiếm ý và pháp ý do tổ sư gia lập phái lưu lại trước khi phi thăng. Nếu người không có duyên với tông chúng ta, cho dù có tư chất cao đến mấy cũng không thể làm cho ngọc giác sáng lên.”

 

Cửu Hồi lấy nhang, đi theo sau Ngọc Kính, lạy các tiền bối và thắp nhang.

 

“Con là người thắp ngọc giác sáng nhất trong số những đệ tử trẻ tuổi của tông môn.” Cắm nhang vào lư hương, Ngọc Kính xoay lại nhìn Cửu Hồi: “Dù là thầy trò hay là đồng môn, kiêng kị nhất là nghi ngờ. Tính vi sư lười biếng, không muốn quản chuyện ngày thường của tiểu bối, nhưng vi sư tin tưởng, con sẽ không làm điều gì tổn thương đến tông môn.”

 

“Cuộc sống có ý nghĩa gì nếu một người còn trẻ không có bí mật của riêng mình?” Ngọc Kính lấy mấy quyển sách pháp thuật rách tung toé trong nạp giới ra, đưa hết cho Cửu Hồi: “Cầm đi từ từ tu luyện với Chỉ Du, nếu không có chuyện gì lớn chấn động đến sư môn, không cần nói với ta.”

 

Cửu Hồi cầm quyển sách pháp thuật, vội vàng cắm nhang. Nàng mở ngẫu nhiên một trang: “Sư phụ, tông môn của chúng ta có những ghi chép liên quan đến các pháp thuật đã thất truyền như thanh hồn thuật, hóa hình thuật à?”

 

“Đương nhiên, dù gì thì chúng ta cũng là tông môn cổ xưa truyền thừa mấy ngàn năm.” Giọng điệu Ngọc Kính bình thường, tựa như cuốn sách pháp thuật mà bà lấy ra là cuốn truyện ven đường: “Ghi chép là ghi chép, học được hay không là chuyện của các con, các sư huynh và sư tỷ của con, không có ai hiểu thấu đáo cả. Con thắp ngọc giác sáng nhất, có lẽ giỏi hơn bọn họ.”

 

Cửu Hồi càng lật càng cảm thấy, các sư huynh và sư tỷ không học được không phải là lỗi của bọn họ, mà do các pháp thuật này thật sự quá cao cấp, người không đủ tu vi sẽ không sử dụng được.

 

“Sư phụ, Chỉ Du thắp ngọc giác sáng cỡ nào?” Cửu Hồi cất cuốn sách, bắt đầu tò mò duyên phận giữa Chỉ Du và tông môn.

 

“Có bao giờ nghe nói ánh sáng đom đóm không thể cạnh tranh với ánh trăng sáng chưa?”

 

Cửu Hồi gật đầu.

 

“Nếu con là ánh trăng sáng, Chỉ Du chính là ánh sáng đom đóm.” Ngọc Kính thở dài: “Trong giới tu chân, thế hệ này không bằng thế hệ trước, đệ tử có duyên phận với Vọng Thư Các vốn khan hiếm, nên vi sư không kén chọn.”

 

Ánh sáng đom đóm, tuy nhỏ nhưng vẫn rực rỡ. Đã là sư phụ thì không nên quá khắt khe.

 

“Trở về nghỉ ngơi sớm đi, mấy ngày nữa là đêm giao thừa mà người phàm coi trọng nhất. Nửa tháng tới, con và Chỉ Du không cần đến chỗ các trưởng lão học pháp thuật, không có việc gì làm thì ra ngoài đi dạo với các sư huynh và sư tỷ.” Ngọc Kính là điển hình của nuôi thả đồ đệ: “Một năm chỉ có một ngày giao thừa, khi nào tu luyện cũng được, thời điểm nên vui chơi thì phải chơi.”

 

“Đồ nhi sẽ nhớ kỹ.” Nghe nói không cần học pháp thuật trong vòng nửa tháng, đôi mắt của Cửu Hồi sáng lên: “Cảm ơn sư phụ, đồ nhi cáo lui.”

 

“Đi đi.” Ngọc Kính khẽ cười: “Nhớ nói cho Chỉ Du biết.”

 

“Dạ biết.” Giọng nói vẫn còn, nhưng người đã chạy thật xa.

 

Thế này mới đúng, trên đời này có đứa trẻ nào thật sự thích đi học?

 

Cửu Hồi nhảy nhót trở về tiểu viện của mình, thấy ngọn nến ở viện bên cạnh còn sáng, nàng biết Chỉ Du chưa ngủ. Nàng nhảy qua hàng rào, gõ cửa: “Chỉ Du, ngươi ngủ chưa?”

 

Cửa phòng mở ra, Chỉ Du nghiêng người: “Vào rồi nói.”

 

“Ngày mai ta sẽ đi dạo Đào Lâm thành, ngươi muốn đi cùng ta không?” Cửu Hồi lấy cuốn sách pháp thuật mà sư phụ đưa, đặt lên bàn: “Nửa tháng tới không cần đến chỗ các trưởng lão học, mấy quyển pháp thuật này là của sư phụ đưa, bảo chúng ta từ từ tu luyện.”

 

“Ngày mai?”

 

“Ừm, có vấn đề gì không?” Cửu Hồi cầm trái cây trên bàn ăn.

 

“Được.” Chỉ Du gật đầu: “Ta sẽ đi với ngươi.”

 

Bạch Kỳ bị biến thành cây trâm lặng lẽ lắc đầu trong lòng, đồng môn của tiểu yêu nữ này còn quá trẻ, không biết đi dạo với nữ tử đáng sợ đến nhường nào.

 

“Sáng sớm mai ta sẽ tới kêu ngươi.” Cửu Hồi đưa tất cả sách pháp thuật cho Chỉ Du: “Ngươi cầm mấy cuốn sách này xem trước đi, xem xong rồi thì đưa cho ta.”

 

Nói xong, mặc kệ Chỉ Du có đồng ý hay không, bỏ vài linh quả của hắn vào tay áo rồi đi ra.

 

Sau khi Cửu Hồi rời đi, Chỉ Du cất mấy cuốn sách pháp thuật ố vàng và cũ nát một cách gọn gàng, ngẫu nhiên lấy cuốn trên cùng mở trang đầu tiên.

 

Cửu Thiên phá hồn kiếm pháp?

 

Đây là…… kiếm thuật của Cửu Thiên Tông?

 

Hắn tiếp tục lật mấy trang sau, Cửu Thiên đoạn hồn pháp, phá nhạc thần kiếm thuật, cửu nguyên quy nhất thuật……

 

Các sư tổ của Vọng Thư Các đã đến Cửu Thiên Tông làm mật thám hay sao? Họ thực sự rất hiểu các loại kiếm pháp và pháp thuật của Cửu Thiên Tông.

 

Mở cuốn tiếp theo, bên trong không phải là pháp thuật của Cửu Thiên Tông, bởi vì nó ghi chép pháp thuật của tông môn khác.

 

Khép cuốn sách cũ nát lại, Chỉ Du đã hiểu.

 

Thảo nào trong hơn hai ngàn năm truyền thừa của Vọng Thư Các, họ không bồi dưỡng được đệ tử xuất sắc nào, hóa ra sở thích của các đệ tử đời trước không phải là tu luyện, mà là lấy đồ của nhà người khác. Vàng bạc, châu báu, pháp thuật, đan phương, linh thạch, pháp bảo, chỉ có người khác không muốn đưa, không có thứ gì mà bọn họ không dám lấy.

 

Đây đâu phải là sách pháp thuật, rõ ràng là công sức của các đệ tử đời trước trong hơn hai ngàn năm qua.

 

Cửu Hồi trở lại phòng, tháo cây trâm cài tóc, khôi phục hình dạng thật của Bạch Kỳ và cú rừng: “Các ngươi có thể tạm thời ở lại Vọng Thư Các, nhưng nhớ không được làm tổn thương đồng môn của ta, cũng đừng làm tổn thương người vô tội. Chỉ cần các ngươi có tâm tư này, cấm chế trên người sẽ được kích hoạt, đến lúc đó hậu quả thế nào……”

 

Bạch Kỳ và cú rừng đều rùng mình, co ro trong góc.

 

Ỷ mình quen Cửu Hồi trước, Bạch Kỳ nịnh nọt vẫy đuôi lên tiếng: “Ngài yên tâm, làm sao chúng ta dám làm tổn thương đồng môn của ngài. Ta chỉ lo lắng đồng môn của ngài phát hiện ra chúng ta không thích hợp, gây ra phiền phức cho ngài.”

 

“Ngươi cho rằng sư phụ của ta không phát hiện ra các ngươi?” Cửu Hồi ngáp: “Yên tâm đi, tông môn của chúng ta có con rùa đồi mồi hơn một ngàn tuổi trong hồ, còn có con cóc tinh vàng vừa học nói, và vài tiểu yêu quái mới mở linh trí, thêm các ngươi nữa cũng không quá nhiều.”

 

“Tông môn của các ngươi không kén chọn, dùng cả con cóc để làm thú cưỡi à?” Bạch Kỳ vô cùng khiếp sợ.

 

“Ai cần các ngươi làm thú cưỡi?” Cửu Hồi duỗi ngón tay chọc Bạch Kỳ xuống đất, xoa nhẹ cái bụng lông của nó mấy cái: “Vọng Thư Các không có thói quen lấy yêu thú làm thú cưỡi.”

 

Sáng sớm hôm sau, Bạch Kỳ mạnh dạn vẫy đuôi lượn lờ trước mặt mọi người trong Vọng Thư Các, sau khi những người này biết nó được tiểu yêu nữ mang về, bọn họ không thèm nhìn nó nữa.

 

Không phải chứ, các ngươi không tò mò hay sao?

 

Một con mèo trắng vừa giống hổ vừa giống Cùng Kỳ lúc ẩn lúc hiện trước mặt các ngươi mà các ngươi không nghi ngờ à?!

 

Tấm lòng bao dung như vậy, cư xử tùy ý như vậy, các ngươi là tu sĩ chính đạo kiểu gì thế?!

 

Bạch Kỳ càng nghi ngờ nhiều hơn, từ trước đến nay, người của giới tu chân chán ghét và căm thù yêu quái, làm gì có chính phái danh môn nào để nhiều yêu quái ở trong tông môn mà không dùng chúng nó làm thú cưỡi?

 

Vọng Thư Các này có chính trực không?

 

Bạch Kỳ đi đến bờ hồ với tâm trạng phức tạp, một con rùa đồi mồi thật lớn xuất hiện trong hồ, nó trợn to mắt, thật sự có con rùa đồi mồi vốn nên ở trong biển chạy tới Vọng Thư Các?

 

“Ngươi là con mèo mập mà Cửu Hồi mang về phải không?” Ô thừa tướng quăng hai con cá lên bờ: “Bổn thừa tướng tặng cho ngươi, thoải mái ăn đi.”

 

Bạch Kỳ không ăn cá sống, nó đá con cá vô hồ: “Sao ngươi biết Cửu Hồi mang ta về đây?”

 

“Đã truyền khắp toàn bộ hòn đảo rồi, chỉ cần là tiểu yêu có linh trí đều biết Cửu Hồi nhặt được một con mèo mập và một con chim xấu xí về.” Thấy Bạch Kỳ không ăn cá của mình, Ô thừa tướng cũng không tức giận: “Nghe nói ngươi muốn đi ra ngoài với Cửu Hồi, Nhị Miêu của Cát Tường Các nhờ ngươi mang bánh bao thịt của Vương Đại Cẩu về cho nó, đừng mua sai chỗ, nó không thích ăn bánh bao thịt của người khác.”

 

Bạch Kỳ muốn nói, Nhị Miêu là tiểu yêu cấp bậc gì mà xứng đáng được đại gia hổ như nó mua bánh bao thịt? Nhưng nghĩ đến chuyện mình vừa tới Vọng Thư Các, không thể làm mất lòng các yêu quái trong tông môn, vì thế sẵn sàng đồng ý.

 

Nó là một con hổ muốn làm đại sự, có thể chịu được chút uất ức này. Sớm muộn gì cũng có ngày, nó sẽ trở thành lão đại của toàn bộ yêu quái trên đảo này!

 

Với trách nhiệm lớn lao là mua bánh bao thịt cho tiểu đệ tương lai, Bạch Kỳ chủ động đề cập với Cửu Hồi, nó muốn đi cùng nàng đến Đào Lâm thành.

 

“Ủa, ngươi không lợi dụng cơ hội để chạy trốn à?” Cửu Hồi xách Bạch Kỳ đặt lên phi kiếm: “Ta tưởng tối hôm qua thừa dịp ta ngủ, ngươi đã lén trốn đi.”

 

Bạch Kỳ lén lút liếc Chỉ Du đi cùng Cửu Hồi, thấy hắn không có chút phản ứng nào đối với sự tồn tại của mình, nó mới nói: “Ngươi giúp ta thoát khỏi Cửu Thiên Tông nên là ân nhân của ta. Ta, Bạch Kỳ, không phải là thứ vong ơn bội nghĩa không biết báo đáp ân tình, ta sẽ tạm thời ở bên cạnh ngươi, để ngươi sai vặt.”

 

“Vậy à?” Cửu Hồi cười khẽ, không vạch trần sự thật là nó muốn ở lại Vọng Thư Các để ăn uống miễn phí: “Được rồi, ta sẽ mang theo ngươi và cú rừng đến Đào Lâm thành.”

 

Lâm Si ngoan ngoãn nằm trên kiếm, không dám hé răng. Nhưng nghĩ đến chuyện Cửu Hồi sẽ tới Đào Lâm thành, giúp nó tìm kẻ “Tính toán như thần” đã lừa bạc của nó, nó lại có chút kích động!

 

Nó là một tiểu yêu vừa học cách biến hình mới mấy năm, kiếm chút bạc ở nhân giới rất khó khăn.

 

“Chỉ Du, ngươi không tò mò hay sao?” Hai người ngự kiếm trên không trung, Cửu Hồi thấy Chỉ Du không hỏi câu nào, chủ động xách Bạch Kỳ lên: “Ngươi nhìn con mèo này nè.”

 

Chỉ Du nhìn chằm chằm con mèo hai lần, tưởng Cửu Hồi muốn mình khen con mèo: “Nó được nuôi khá tốt, nhiều lông, nhiều thịt.”

 

“Không cần khen.” Cửu Hồi xoa đầu con mèo: “Ý của ta là, vì sao ngươi không tò mò bên cạnh ta có thêm một con mèo?”

 

“Ta biết.” Chỉ Du buồn bã nói: “Ngươi và Thu Hoa đi ra ngoài ngắm trăng, tối đó không kêu ta đi cùng, nó trốn trong phòng của ngươi.”

 

“Sau đó cũng dẫn theo ngươi đi chung mà?” Cửu Hồi buông Bạch Kỳ xuống: “Không phải ta cố ý muốn giấu ngươi.”

 

Do Cửu Thiên Tông có nhiều người để ý, nàng không thể để lộ sự tồn tại của Bạch Kỳ.

 

“Ta đi tìm ngươi, nên ngươi mới dẫn ta theo.” Chỉ Du nghiêm túc giải thích: “Nếu ta không đi tìm ngươi, ngươi sẽ không mang ta theo, đúng không?”

 

Đây là cố ý giấu giếm.

 

Cửu Hồi nghĩ lại, hai người bọn họ căn bản không nói về cùng một điều.

 

“Xin lỗi.” Chỉ Du quay mặt đi, cô đơn nhìn mây trôi: “Ta luôn sống một mình ở trong núi, chưa từng kết bạn, càng không biết cách hòa hợp với người khác. Ta chưa bao giờ thấy núi sông bao la và hùng vĩ đến nhường nào, kiến thức cũng không sâu sắc bằng Bộ Đình, ngươi vốn không cần cùng ta trong mọi chuyện, ta không nên hỏi như vậy.”

 

“Cái này, cái này……” Cửu Hồi thấy Chỉ Du cô đơn buồn bã, vội vàng lên tiếng an ủi: “Tuy Bộ tiên tôn đẹp và có kiến thức, nhưng ông ta là cọng rau già, làm sao so sánh được với ngươi? Ngươi còn đẹp hơn Bộ tiên tôn, là đồng môn của ta, làm sao giống mối quan hệ trước lạ sau quen được?”

 

“Thật à?” Chỉ Du nhìn Cửu Hồi, đôi mắt trong veo và sạch sẽ cực kỳ sáng ngời, tựa như ánh mặt trời lộ ra từ những đám mây đều lọt vào mắt hắn.

 

“Thật sự!” Cửu Hồi gật đầu thật mạnh, khẳng định vạn phần.

 

Khóe miệng Chỉ Du hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười. Hắn rất ít cười, một nụ cười nhỏ lúc này đủ khiến người ta động lòng, ngay cả mái tóc buộc một nửa sau lưng cũng dường như tràn đầy niềm vui.

 

Bạch Kỳ lắc đuôi, vùi đầu vào bụng.

 

Nhân loại thật ngu ngốc, sao lại dễ dàng tin tưởng lời của tiểu yêu nữ? Nàng là kẻ lừa đảo, hôm nay nói thích Long đại gia nhất, ngày mai nói thích Tiêu thẩm thẩm nhất, ngày mốt lại nói thích Lưu đại thúc nhất.

 

“Tới Đào Lâm thành rồi.” Cửu Hồi hoàn hồn trước nụ cười của Chỉ Du, hạ phi kiếm xuống trước, quay đầu hứa với Chỉ Du: “Sau này sẽ kêu ngươi.”

 

Nghe thế, khóe mắt và đuôi lông mày của Chỉ Du đều nhuộm ý cười.

 

Cách đó cả ngàn dặm, bên ngoài Phù Quang điện vẫn bị tuyết bao phủ như trước.

 

Trong nội thất yên tĩnh và vắng vẻ, một hạt ngọc châu rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

 

Những con rối được sắp xếp gọn gàng cùng quay cái đầu cứng đờ, nhìn vật duy nhất phát ra tiếng vang.

 

“Đứt rồi.” Con rối phát ra âm thanh vô cảm: “Hạt châu trên tay tiên quân đã đứt.”

 

“Tiên quân nhập định, không thể quấy nhiễu.”

 

Các con rối quay đầu lại.

 

Ngọc châu lăn vào trong tuyết, nhanh chóng bị tuyết rơi xuống chôn vùi.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Các tổ tông của Vọng Thư Các: Không phải chúng ta bòn rút, chúng ta chỉ tích lũy của cải cho hậu bối !

 

Chỉ Du vô tội: Ta bất cẩn làm đổ cá, cái bàn có thể làm chứng cho ta.

 

Bạch Kỳ: Vọng Thư Các này có chính trực không?

 

Chỉ Du đáng thương: Là lỗi của ta, ta đã không làm tốt …

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dị Giới Chi Dã Nhân Tung Hoành

Copyright © 2022 - MTruyện.net