Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bờ sông Cẩm Tú, tập đoàn Cẩm Tú đầu tư một số tiền lớn để trang trí phòng ăn, lấy chủ đề là ấm áp, phòng ăn này có thể xếp vào top 10 phòng ăn nổi tiếng của thành phố này, giá tiền ăn một bữa ở đây không hề rẻ.
Nhưng đây cũng không phải là trọng điểm. Trì Tiểu Úc chỉ sợ xui xẻo gặp được người quen ở đây.
Trì Tiểu Úc nghĩ tới vậy, tay đang lật thực đơn không tự chủ dừng lại, người nhà họ Thẩm mặc dù thích nơi này, nhưng dựa vào những lời Trầm Hải Quyền nói với cô hồi sáng, tối hôm nay ông ta muốn mở tiệc chiêu đãi ai đó, chắc là giờ này ông ta đang ở nhà vui vẻ.
Trì Tiểu Úc đưa mắt nhìn một lượt khắp phòng ăn, cho an tâm, hành động này của cô rơi vào trong mắt Giản Diệc Tu.
Giản Diệc Tu đoạt thực đơn từ trong tay Trì Tiểu Úc, nói: “Nếu em không muốn ăn ở chỗ này, vậy thì chúng ta lại đổi chỗ khác.”
Trì Tiểu Úc trong lòng cảm thấy ấm áp, vì anh làm cái gì cũng là đáng giá. Cô thật may mắn, vì gặp được anh.
“Không có chuyện gì, chỗ này cũng không đắt lắm, ngày mai cùng Huyên Huyên đi chơi, sẽ không xài nhiều tiền, keo kiệt với người nào cũng được, nhưng không thể keo kiệt với lão công a.” Trì Tiểu Úc cười ngọt ngào nói.
“Trì Tiểu Úc!”
Trì Tiểu Úc trên mặt hiện lên một nụ cười châm biếm, số cô sao lại đen như vậy, quay đầu lại, nhìn đám người đối diện, một nhà Thẩm Hải Quyền, Triệu Húc Nghiêu cũng có đi theo.
Thật là xui xẻo! Đông đủ hết a!!!
Thẩm Hải Quyền bất động thanh sắc, liếc mắt nhìn Giản Diệc Tu, ánh mắt hơi trầm xuống, dò xét anh. Người đàn ông này không đơn giản, con ngươi sâu không thấy đáy, mơ hồ lộ ra sự từng trải, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ trong lòng, khí chất quanh thân không hề giống người bình thường.
“Tiểu Úc, không cùng cha giới thiệu người này một chút sao?”
Trì Tiểu Úc mím môi, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
“Giản Diệc Tu.” Giản Diệc Tu đứng lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Thẩm Hải Quyền vẻ mặt có chút lạnh lùng, ánh mắt như có như không mang theo coi thường, Giản Diệc Tu, cái tên này ông chưa từng nghe qua, tên không giống một gia tộc lâu đời nào, anh ta càng không phải là một nhân tài mới nổi nào đó.
“Vừa vặn gặp được con ở đây, Tiểu Úc tới đây, ta giới thiệu với con một đứa cháu của ta.” Thẩm Hải Quyền không để mắt đến Giản Diệc Tu nữa, hướng về phía Trì Tiểu Úc, ra lệnh nói.
Trì Tiểu Úc cau mày, Thẩm Hải Quyền vẫn y như vậy, luôn biết cách làm cho người khác chán ghét.
“Tiểu Úc.” Triệu Húc Nghiêu đi tới, nhìn Trì Tiểu Úc, ánh mắt mang theo lúng túng có chút muốn nói lại thôi, mãi sau mới lên tiếng: “Thúc thúc nói em có việc bận, không thể tham gia, em... “
Người này bị mất trí sao? Trì Tiểu Úc trong lúc nhất thời không biết nên không phản bác như thế nào.
“Tới đây!” Thẩm Hải Quyền cau mày, bất mãn nhìn Trì Tiểu Úc vẫn đang trầm mặc, Thẩm Hải Quyền nhân ra Trì Tiểu Úc đang không tiếng động chống cự quyền uy của ông.
Trì Tiểu Úc khóe môi khẽ nhếch, con ngươi màu hổ phách hiện lên ánh sáng lạnh, cao giọng hỏi: “Không biết đây là con trai của vị thúc thúc nào? Tôi hình như chưa từng nghe qua.”
“Là con của bạn chí cốt trước kia của cha.” Thẩm Hải Quyền cho là Trì Tiểu Úc thỏa hiệp, giọng nói nhu hòa một chút.
“ Ah~, không trách được.” Trì Tiểu Úc cười châm biếm, nói: “Trước kia thời gian còn đi học, anh ta giả bộ nghèo khó lừa gạt học bổng, sớm biết là con của bạn chí cốt của cha, tôi nên hảo tâm giúp anh ấy một chút mới đúng.”
Thẩm Hải Quyền mất mặt, rống giận: “Trì Tiểu Úc!”
Trì Tiểu Úc không để ý tới gân xanh trên mặt Thẩm Hải Quyền, và Triệu Húc Nghiêu đang lúng túng nắm chặt quả đấm, cô hướng về phía Giản Diệc Tu nói: “ Cấp bậc nơi này quá thấp, chó và mèo cũng có thể đi vào, chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Giản Diệc Tu thấy được trong mắt Trì Tiểu Úc có tia cầu xin, tuy cô lên mặt giáo huấn người khác, nhưng mặt lúc này lại trắng bệch không che dấu được.
“Đi thôi.” Trì Tiểu Úc kéo cánh tay Giản Diệc Tu, mang theo giọng điệu thúc giục, cô không muốn ở lại chỗ này thêm một giây nào.
Giản Diệc Tu còn chưa có kịp phản ứng, một bóng đen đã nhanh hơn một bước ngăn trước anh.