Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tần Linh Huyên, cô muốn tới đây để tìm chết sao?” Trì Tiểu Úc không có tâm tình cùng cô ta chơi đùa vào lúc này, ngẩng đầu liếc Tần Linh Huyên một cái, lạnh lùng nói.
Tần Linh Huyên tới đây là vì muốn xem cuộc vui. Cô che miệng cười trộm, bộ dáng chật vật bậc này của Trì Tiểu Úc cô cũng chưa từng thấy qua, sau này muốn thấy chắc cũng không có cơ hội.
Tay bật đèn flash của điện thoại lên, chiếu lên người Trì Tiểu Úc.
Trì Tiểu Úc dùng tay dỡ trán, đói bụng đến cả người vô lực, mệt mỏi nói: “Cô rốt cuộc tới đây để làm gì?”
Tần Linh Huyên ngón tay chạm vào màn hình điện thoại, muốn chụp lại tình cảnh lúc này của Tiểu Úc. Tần Linh Huyên thưởng thức đại tác phẩm của mình, không chút để ý nói: “Chồng của cô bảo tôi tới đây dẫn cô đi.”
Trì Tiểu Úc tức giận, anh đem cô đuổi ra ngoài, rồi còn tìm người tới đây chứng kiến hoàn cảnh khổ sở của cô, còn quá đáng hơn nữa, bây giờ anh còn muốn cô cút đi!
Thật là quá đáng!
Trì Tiểu Úc đoạt lấy điện thoại từ trong tay Tần Linh Huyên, gọi điện thoại cho Giản Diệc Tu.
Tiếng chuông vang lên thật lâu, rồi bị cắt đứt.
Cô lại gọi lại lần nữa...
Lại bị cắt đứt!
“Được rồi, điện thoại di động của tôi không có làm gì sai a.” Tần Linh Huyên đau lòng giật lại điện thoại di động mà cô vừa mới mua, xoa xoa nó, vẻ mặt thương tiếc.
~~~~
Khắp nơi đều được trang trí theo tông chủ đạo là màu hồng phấn, cách trang trí này đúng là phù hợp với tính cách của Tần Linh Huyên, Trì Tiểu Úc trùm khăn tắm, tìm bánh ngọt ăn cho hả giận.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tần Linh Huyên nằm lỳ trên giường, mắt nhìn lên điện thoại di động, cũng không cảm thấy quá hứng thú với chuyện của Trì Tiểu Úc, mà chỉ hỏi cho có lệ.
Tay Trì Tiểu Úc bỗng nhiên dừng một chút, giọng nói chán nản: “Anh ấy gặp được mấy người không nên gặp mà thôi.”
Cái muỗng vừa bỏ vào miệng, liền để xuống, cô bây giờ không có tâm tình để ăn.
“Cái gì?” Tần Linh Huyên thoáng cái ngồi bật dậy, vẻ mặt không có tia kinh ngạc nào, mà chỉ có vẻ hào hứng chờ xem kịch vui, nói: “Anh ta giờ đã biết...”
“Không có.” Trì Tiểu Úc phiền não cắt đứt, dập tắt hi vọng của cô: “Cô đừng có nói lung tung, đồ mỏ quạ nhà cô tốt nhất nên ngậm miệng lại.”
“Vậy cô còn khẩn trương gì nữa?” Tần Linh Huyên thất vọng, lại nằm xuống giường.
Câu hỏi này thật nực cười, Trì Tiểu Úc không khẩn trương được sao.
“Hiện tại anh ấy không biết, không có nghĩa là sau này cũng không biết.”
Trì Tiểu Úc đem bánh ngọt trên bàn để qua một bên, hai tay ôm lấy đầu gối, buồn rầu gãi gãi đầu, than thở: “Huống chi, cô cũng biết tình huống nhà tôi rồi đó, tôi không muốn kéo anh ấy vào chuyện này.”
Trì Tiểu Úc lông mày nhăn lại, lòng rối như tơ vò.
“Anh ta là chồng cô, còn ở đây nói liên lụy hay không liên lụy cái gì.” Tần Linh Huyên phản bác lời nói vô lý của cô, lâu sau cũng không thấy Trì Tiểu Úc có chút phản ứng.
Tần Linh Huyên lấy ra điện thoại di động, nhìn Trì tâm tình Tiểu Úc không ổn, vươn chân ra, đá Trì Tiểu Úc mọt cái: “Cô nếu chỉ vì chuyện này mà khóc, tôi nhất định sẽ coi thường cô.”
“Tôi cũng có lòng tự ái đó.” Trì Tiểu Úc liếc mắt “Tôi chỉ muốn giữ vững hình tượng hoàn mỹ của mình ở trong lòng anh ấy, việc đó khó như vậy sao?”
“ Cái này...” Tần Linh Huyên khó xử, không đứng đắn trêu ghẹo cô: “Cô cũng biết hình tượng của cô... Ha ha... Vốn chính là cặn bã a, ai khác nói mấy câu như vậy tôi còn có thể tin.”
Trì Tiểu Úc giận đến mức đè lên người Tần Linh Huyên, cù đến khi cô ta nhận lỗi, xin tha mới thôi.
Mà giờ khắc này, trong thư phòng, Giản Diệc Tu đang nhìn vào màn hình computer, nét mặt thâm trầm, cầm điện thoại di động lên, gọi cho một ai đó, bên kia nhận điện thoại, anh lạnh lùng ra lệnh: “Tiếp tục tra cho tôi, chỗ trống ba năm này, thời gian từ lúc cô ấy tốt nghiệp đại học đến lúc cùng tôi kết hôn, mọi chuyện tôi đều muốn biết.”
Tuy tài liệu về bối cảnh của Trì Tiểu Úc không có bất cứ vấn đề gì, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra vài điểm khả nghi, tuy rằng tất cả những chuyện ba năm về trước đều có thể dễ dàng tra ra, ngay cả cô mấy lần đi bệnh viện cũng có để lại dấu vết, nhưng chuyện cô làm trong ba năm này thì lại ít đến đáng nghi.
Mắt Giản Diệc Tu hơi trầm xuống, hiển nhiên có người cố ý chôn dấu vết tích mà cô để lại trong khoảng thời gian này.