Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trì Tiểu Úc uống tách cà phê Trầm Mạt pha cho cô, lạnh lùng đưa mắt nhìn Tần Lương, anh ta đang lười biếng ngồi trên ghế sofa, chằm chằm nhìn cô, cái nhìn kia thật sự rất sắc bén, nhưng cái ánh mắt đấy cũng không làm Trì Tiểu Úc khó chịu, cô vẫn tiêu sái làm việc của mình.
Bộ dạng tức giận Trầm Lương thật giống như chó xồm, Trì Tiểu Úc nghĩ tới hình ảnh này, không nhịn được cười.
“PHỐC!” Trì Tiểu Úc tranh thủ thời gian, rút ra khăn giấy lau miệng.
Phụ cận Huyệt Thái Dương của Tần Lương nổi lên đầy gân xanh, người đàn bà này, nhìn anh buông cười đến mức khôn nhịn nổi nữa, thậm chí cà phê trong miệng cũng làm cô ta bị sặc, đây là có chuyện gì?
Trì Tiểu Úc phát hiện bây giờ cô không thể nhìn thẳng mặt Tần Lương nữa, nếu không cô sẽ không nhịn được cười mất, khẽ ho hai tiếng, khống chế được vẻ mặt, “Có chuyện gì? Nói đi.”
Đôi môi Trì Tiểu Úc khả nghi ngọa nguậy, lỗ tai vì nín cười cũng ửng đỏ.
Không được.
“Ha ha ha... để tôi cười cho xong đã...” Trì Tiểu Úc khống chế không được cơn buồn cười, ngồi một bên vừa cười vừa dùng tay vỗ bàn.
Lông mày Tần Lương nhíu chặt lại, có thể kẹp được một đồng tiền xu rồi, không thể nhịn được cục tức này nữa, anh đứng dậy, đi tới trước mặt Trì Tiểu Úc, một tay vỗ mạnh lên mặt bàn làm việc của cô, lạnh lùng nói: “Cười nữa đừng trách tôi giết cô!”
Trì Tiểu Úc đình chỉ nụ cười, mắt nhút nhát e lệ nhìn Tần Lương, không tới nửa giây, cô cười còn lớn tiếng hơn lúc trước.
Điên rồi, nữ nhân này điên rồi.
Tần Lương giận đến mức muốn xông xé xác cô, nhưng lại không thể động thủ.
“Được rồi, được rồi.” Trì Tiểu Úc xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, vung tay áo, “Tới đây, anh có việc gì muốn nói thì nói đi!”
Tần Lương bày lên khuôn mặt lạnh, mạnh mẽ giữ vững bộ dạng quý công tử của mình, cúi đầu, mắt khinh thường nhìn cô, “Chuyện hợp đồng...”
Trì Tiểu Úc phất phất tay, ý bảo anh ta dừng lại, “Chuyện này không liên quan gì tới tôi, tôi không quan tâm.”
“Được, vậy thì nói chuyện khác đi.” Tần Lương nheo lại mắt, môi mỏng khẽ mở, “Cô và Giản Diệc Tu có quan hệ gì?”
“Vợ chồng.” Mắt Trì Tiểu Úc giật giật, thản nhiên phun ra hai chữ.
Nói ra hai chữ này rất dễ, nhưng Tần Lương nghe được hai chữ này thì có phản ứng giống như long trời lở đất.
Cơ hồ không tin câu trả lời của cô, Tần Lương kích động phản bác, “Không thể nào.”
Trì Tiểu Úc cong lên miệng, “Vậy sao?”
Sau đó cô cũng không quan tâm anh ta, cô cũng đã nói đáo án cho anh ta rồi, còn tin hay không là chuyện của anh ta, việc này cô cũng không quản nổi, cầm xấp giấy tờ lên, Trì Tiểu Úc tiếp tục xem.
Thấy Trì Tiểu Úc lại bơ anh, Tần Lương vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, bàn tay to lớn hoàn toàn che tầm mắt của Trì Tiểu Úc.
Trì Tiểu Úc ngẩng đầu, im lặng không lên tiếng, mắt tròn xoe nhìn anh ta.
“Giản Diệc Tu căn bản chưa từng kết hôn.” Tần Lương khẳng định nói ra câu này.
“À? Làm sao anh biết chuyện này?” Trì Tiểu Úc cảm thấy hứng thú, thoải mái tựa lưng lên trên chiếc ghế dựa, hai tay khoanh trước ngực, tự tiếu phi tiếu nhìn Tần Lương.
“Bởi vì nếu anh ấy kết hôn không thể nào không nói cho tôi biết.” Tần Lương nói xong đắc ý nhìn Trì Tiểu Úc, ánh mắt chữa trần trụi vẻ khinh thường.
“À, vậy sao? Nhỡ anh ở trong lòng anh ấy căn bản không quan trọng lắm, sao anh lại không nghĩ tới điểm này?” Trì Tiểu Úc lạnh lùng đáp lại.
Nói xong, chính mình cảm thấy thật buồn cười, hai người bọn cô lúc này giống như thú cưng tranh giành tính cảm của chủ nhân vậy, mấu chốt là, đối tượng mà hai người bọn họ nhắm tới có phải có chút sai lầm hay không?
Tần Lương giận đến nghiến răng, người đàn bà này thật đúng là không đáng yêu chút nào, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất chán ghét, làm sao Giản Diệc Tu có thể mắt mù tới mức này mà rơi vào lưới tình của cô ta chứ.
Huống chi... Tần Lương lạnh lùng cười một tiếng, cúi người, tàn bạo nhìn cô, “Cô đừng tiếp tục nằm mộng nữa, thật là đáng thương, cô hẳn là không biết một điều đi, bao nhiêu năm này trong lòng Giản Diệc Tu vẫn luôn có một người, hơn mười năm rồi anh ấy vẫn chưa quên được người con gái kia, cô cảm thấy người đó sẽ là cô sao?”