Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Umi
Mắt Giản Diệc Tu rất tỉnh táo, ngón tay anh theo tiết tấu gõ nhẹ nhàng lên trên mặt bàn, anh cầm điện thoại di động lên muốn gọi một cuộc, ngay lập tức có người bắt máy, đi thẳng luôn vào vấn đề, "Hôm nay, anh đi Cẩm Tú... có phải đã nói gì với Trì Tiểu Úc không?”
"Trì Tiểu Úc? À, người đàn bà kia hả?" Tần Lương bừng tỉnh đại ngộ, "Hừ, đúng vậy, tôi có nói với cô ta một số chuyện, không giáo huấn cô ta một chút thì chắc cô ta không biết thân phận mình đâu."
Con ngươi Giản Diệc Tu lạnh lẽo: "Giáo huấn như thế nào?"
"Hừ, cô ta thật sự đem mình làm rễ hành rồi, sao cô ta dám không để bổn đại gia tôi vào trong mắt chứ, Diệc Tu, anh nên tranh thủ thời gian, nhanh chân một chút đá cô ta đi, đồ chơi như vậy..." Tần Lương càng nói càng hăng say, thật giống như anh đã thấy được cảnh tượng Giản Diệc Tu bỏ Trì Tiểu Ú ngay trước mắt mình, cảm thấy thật thỏa mãn.
"Tôi có người trong lòng?" Giọng nói của Giản Diệc Tu đột nhiên thay đổi, như có như không chút nguy hiểm, ánh mắt anh trở nên thâm trầm, "Anh thật là nhiều chuyện."
"Tôi vẫn luôn như thế mà, hì hì." Tần Lương xấu hổ cười lớn, không hề phát hiện giọng nói của Giản Diệc Tu trở nên nguy hiểm, mà còn thoải mái đùa cợt, ra vẻ khiêm nhường, kì thực là đang đắc ý, mặt vênh lên, mặc dù cách dòng điện thoại cũng không thể che giấu được.
"Tần Lương, chuyện của tôi anh tạm thời đừng xen vào, còn nữa, anh không nên trêu chọc Trì Tiểu Úc." Giản Diệc Tu lạnh lùng nói xong câu này, mặc kệ ở bên kia đầu điện thoại Tần Lương oa oa phản đối, trực tiếp dứt khoát cúp máy.
Bên trong thư phòng không khí bị đè nén, Giản Diệc Tu đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ, lâm vào trầm tư.
Trì Tiểu Úc hẳn là khí thế không thuận, nổi cáu với anh, chắc chắn hôm nay cô sẽ không trở về nhà.
---
Trì Tiểu Úc nổi giận đùng đùng nhấn chuông cửa, cô không cần phải bấm chuông lần thứ hai, cửa ngay lập tức mở ra, hai chân đá vung giày cao gót, hùng hổ đi vào.
Từ trong tủ lạnh, Trì Tiểu Úc lấy ra một ly nước lạnh, động tác như mưa bay nước chảy, tự nhiên như đây là nhà của mình.
"Cô xem cô kìa, thật là không thục nữ chút nào." Tần Linh Huyên dùng chân đem đôi giày cao gót đang ngổn ngang trên sàn nhà của Trì Tiểu Úc gom tới một bên, sau đó đóng kín cửa ra vào, ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục lướt web, không yên lòng muốn thông báo ngay cho Trì Tiểu Úc: "Chồng cô muốn tôi nói cho cô biết..."
"Đừng nhắc đến anh ấy có được không!" Trì Tiểu Úc tức giận gào to, cánh tay đang cầm ly nước vung lên, khí thế bức người, giống như muốn nói hôm nay chúng ta nhất định không say không.
"Ôi!!! Được lắm, cô đã có chút tiền đồ." Chân mày Tần Linh Huyên cau lại, hứng thú nói: "Tới đây, nói một chút chuyện đi, đã xảy ra chuyện gì hả?"
Trì Tiểu Úc bĩu môi, bộ dáng bị chồng ruồng bỏ, nhìn đặc biệt ủy khuất đến đáng thương, "Tới tận bây giờ tôi mới biết anh ấy có người trong lòng, tôi đúng là có mắt như mù mà, thật là đáng giận.”
Nói xong, Trì Tiểu Úc uống một hớp nước nữa, xong rồi trực tiếp đẩy ly nước đến trước mặt Tần Linh Huyên, "Tiếp đi, thêm một ly nước nữa."
"Này, cô cho rằng chỗ của tôi là quầy rượu sao? Muốn uống thì tự mình phục vụ đi." Tần Linh Huyên bất nhã liếc mắt, "Nhân tiện hôm nay cô có chút tiền đồ, vậy mà lại ở nhà tôi uống nước cho no bụng sao? Có bản lãnh đến quán bar uống rượu một bữa, không say không về không?"
Trì Tiểu Úc suy nghĩ một chút, chán nản lắc đầu, thức thời nói: "Không được, chỗ đó quá hỗn tạp, vạn nhất bị ai chiếm tiện nghi, Giản Diệc Tu không thật sự nổi điên với tôi mới lạ đó."
Hậu quả như vậy quá mức nghiêm trọng, đoán chừng là cô cũng gánh không nổi.
"Cô có chút can đảm đi! Suốt ngày sợ Giản Diệc Tu. Thật là nhàm chán. " Tần Linh Huyên khinh thường bĩu môi, sau đó quay trở lại chủ đề chính, "Cái người trong lòng kia..."
"Đúng, là người trong lòng!" Trì Tiểu Úc nổi cáu, một tay vỗ mạnh lên mặt bàn, đứng bật dậy: "Hôm nay tôi bị người ngoài nhục nhã, cái tên đàn ông đáng ghét kia, anh ta lại dám nói Giản Diệc Tu chắc chắn sẽ đá tôi, còn nhắc tới một chuyện, đó là trong lòng Giản Diệc Tu có hình bóng một người con gái đã 10 năm trời rồi, anh ấy có phải quá ngu ngốc không? Mặt mũi đẹp trai như vậy mà không thể làm cho cô gái kia thích anh ấy, không đúng, sao lại nói đến chuyện này chứ."
Trì Tiểu Úc tìm lại lý trí, nâng đầu lên, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc: "Tóm lại chính là, trong lòng Giản Diệc Tu luôn có một người đã 10 năm rồi."
Trì Tiểu Úc dứt khoát đưa ra một cái kết luận, cô rốt cuộc đã tin lời của Tần Lương.