Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Yên tĩnh.
Trì Tiểu Úc cũng không có dục vọng đi vệ sinh nữa rồi, không biết hai người bọn họ là ai mà lại có sở thích đặc biệt trực tiếp vận động mạnh ở nhà cầu?
Tần Linh Huyên đứng ở cửa, tựa lên trên tường, nhàm chán chơi điện thoại di động, vừa nhìn Trì Tiểu Úc đi ra ngoài, giật mình: "Nhanh như vậy sao?"
"Ai cần ngươi lo!" Trì Tiểu Úc không để ý nhiều Tần Linh Huyên, từ trong tay cô cầm lại điện thoại di động của mình, nhìn một chút, không có cuộc điện thoại nhỡ nào, chân mày khẽ nhăn lại: "Giản Diệc Tu lúc nào mới tới đây?"
Tần Linh Huyên buông tay, trong lòng có chút chột dạ, chẳng lẽ cô nên rời chỗ này sớm một chút? Dựa theo tính cách quái đản của Giản Diệc Tu hẳn là sẽ giết cô.
"Hừ, không đến thì quên đi." Mắt Trì Tiểu Úc trầm xuống, ngoài miệng nói như vậy, nhưng dưới chân chà chà tỏ vẻ khó chịu: "Tôi vẫn cảm thấy cái biện pháp này là đang tìm chết, vẫn nê trở về nhà sớm, rồi nghĩ một biện pháp khác đi.”
Thật không được! Cô có nên da mặt dầy về nhà, giả vờ cái gì cũng không có xảy ra, thì anh sao có thể bắt bẻ được cô.
Phòng vệ sinh khôi phục lại yên tĩnh, không đầy một lát sau, lại là một tiếng thở gấp khoái cảm.
Buồng vệ sinh gian kế bên lại truyền đến một tiếng mắng, sau đó lại là một trận luống cuống tay chân mặc quần áo.
"Chết tiệt!" Một bụng bia đầu hói trung niên nam nhân đi ra, khuôn mặt vì không phát tiết được tức giận mà trở nên vặn vẹo: "Đừng để tôi biết người đàn bà kia là ai!"
"Vương tổng... " Giọng nói của nữ nhân vì kích tình có chứa tia chần chờ và khàn khàn, đôi mắt như nước hồ thu, quần dài trên người đã có đầy nếp nhăn.
Lão sắc quỷ vừa nhìn thấy mỹ nhân như hoa trước mắt lại động sắc tâm, đáng tiếc hiện tại dụng tâm vô lực, Vương Phú tiến tới gần ở đây trên gương mặt trắng noãn của người phụ nữ kia, hèn mọn hôn hai cái, "Buổi tối đến chỗ anh đi?"
Người phụ nữ kia chần chờ, khó xử nói: "Buổi tối em phải về nhà, nhà em có người gác cổng..."
"Chó má!" Vương Phú thô lỗ cắt đứt, nheo mắt lại, giọng nói hứa tia uy hiếp: "Buổi tối em phải nghe theo lời anh, thì nữ nhân vật chính sẽ là em."
Người phụ nữ kia ghe vậy cắn răng, trong mắt xuất hiện một tia kiên định, cô đã mạo hiểm đi đến nơi này, và cũng lão sắc quỷ ở trong nhà cầu làm chuyện mờ ám... Nghĩ tới đây, mặt có chút đen lại, cô đã hy sinh nhiều như vậy rồi, đã khoog phải là lần một lần hai.
Người phụ nữ đưa ra quyết định trong lòng, đầu vừa nhấc lên, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn người đàn ông trung niên.
Hai cánh tay Trì Tiểu Úc hoàn ngực dựa vào cửa, một đôi mắt tự tiếu phi tiếu, chỗ sâu nơi đáy mắt còn có vẻ giễu cợt không thèm che dấu.
Vương Phú thấy có người tới, vì bây giờ ông ta đang ở cùng Lam Tiểu Băng, người của công chúng, tốt nhất hai người bọn họ không nên để lộ quan hệ này ra ngoài, Vương Phú che mặt nhanh chóng tiêu sái rời đi, bỏ lại một mình Lam Tiểu Băng.
Mắt Trì Tiểu Úc nhìn thẳng, tùy ý nhìn người đàn ông nọ rời đi, cúi đầu nhìn Lam Tiểu Băng, hai bàn tay bị móng tay cắm sâu vào trong thịt mà chảy vài giọt máu xuống sàn nhà vệ sinh.
Lam Tiểu Băng tự nhiên đi tới trước gương rửa tay, xoay người muố rời đi, thật giống như không hề biết ở nơi đó có một người không xấu hổ chứng kiến hết tất thảy hành động của cô.
Người kia đi ngang qua Lam Tiểu Băng, đột nhiên vươn tay bắt được cổ tay của cô.
Lam Tiểu Băng vẫn cúi đầu như cũ, thanh âm thâm trầm, hoàn toàn không giống như một thần tượng mềm mại đáng yêu động lòng người được toàn dân.
"Tiểu Úc, bây giờ cô hài lòng chưa?" Lam Tiểu Băng âm u nói.
"Hài lòng?" Trì Tiểu Úc trong đầu lần mò tìm kiếm, không hiểu lời của Lam Tiểu Băng ám chỉ điều gì: "Nực cười! Từ khi nào thì chuyện của cô lại có liên quan đến tôi rồi!"
Nghe vậy, Lam Tiểu Băng đột nhiên tức giận, hung hăng kéo Trì Tiểu Úc đến cạnh hồ bơi, một đôi đỏ hồng, ẩn ẩn có một tầng sương mù, đáy mắt Lam Tiểu Băng nhìn kỹ có thể thấy chúng còn chứa tia phẫn nộ, "Nếu như không phải tại cô, tôi sẽ không phải thay đổi thành bộ dạng như thế này! Tất cả là tại cô! Là tại cô!"