Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một năm rồi, cũng nên lộ ra bộ mặt thật, không phải những chuyện cô chôn dấu trong quá khứ cũng đang từ từ hé mở sao? Hơn nữa...
Trì Tiểu Úc rũ mắt xuống, ôm chăn ở trên giường lăn qua lăn lại, vốn ga trải giường chỉnh giờ đã trở nên ngổn ngang.
Trừ cái tên Giản Diệc Tu và thân phận lão công của cô, cô không biết thêm gì nữa về Giản Diệc Tu.
Ngày trước cô nghĩ chuyện hôn nhân chỉ cần hai người bọn họ quyết định là tốt rồi, không cần quá nhiều phụ gia cho thêm rối rắm.
Hơn nữa cô cũng không có nói rõ chuyện của mình cho Giản Diệc Tu biết, cho nên cô cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng.
Nhưng mà, hiện tại cô dần dần để ý đến anh nhiều hơn, nên cũng muốn biết nhiều hơn, cô muốn biết công việc của Giản Diệc Tu là gì, bạn bè của anh là người như thế nào, bạn gái cũ của anh có đặc biết không, bao gồm... Cha mẹ anh còn có sống khỏe mạnh hay không? Anh có anh em gì không? Quan hệ của bọn họ tốt không?
Mỗi một chút về anh cô cũng muốn để ý, rất rất muốn biết!
Cô không muốn chỉ có thể nhìn thấy Giản Diệc Tu ở nhà, chỉ có thể ngây ngốc đợi anh ở đây, nếu một ngày anh biến mất cũng không biết tìm anh như thế nào.
Trì Tiểu Úc tắm rửa xong, lúc đi ra ngoài thì nhân tiện nhìn thấy Giản Diệc Tu không biết từ lúc nào đã đi vào phòng, anh đang đứng ở phía trước cửa sổ, ra vẻ trầm tư, vai rộng, thắt lưng hẹp, đôi chân dài, vóc người cao ngất hoàn mỹ không thể tưởng tượng nổi.
Tầm mắt của Giản Diệc Tu xuyên thấu qua mặt kính nhìn về phía Trì Tiểu Úc, ánh mắt mệt mỏi nhưng bên trong vẫn chứa tia sáng sắc bén.
"Ai cho anh vào đây, đi ra ngoài.” Trì Tiểu Úc vừa nhìn thấy Giản Diệc Tu xuất hiện ở đây thì ngay lập tức nổi giận, dừng động tác lau tóc lại, để mặc khăn lông ở trên đầu, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào cửa, muốn Giản Diệc Tu đi ra ngoài.
Cô bây giờ không muốn nhìn thấy anh.
Giản Diệc Tu một tiếng cũng không nói, hờ hững xoay người, đi tới phía cô, thân hình cao lớn làm cho Trì Tiểu Úc có cảm giác bị áp bách, không giống bình thường.
Trì Tiểu Úc kìm lòng không đậu lui về phía sau hai bước, hai tay nắm thật chặt khăn tắm trên người, vẻ mặt phòng bị nhìn Giản Diệc Tu.
Ai biết Giản Diệc Tu trực tiếp bỏ qua cô, đi thẳng vào phòng tắm.
Tiếng cửa phòng tắm đóng lại làm thức tỉnh bộ dáng ngây ngốc của Trì Tiểu Úc.
Giản Diệc Tu là có ý gì hả? Ánh mắt lúc nãy của anh là đang khinh thường cô đi.
Trì Tiểu Úc chần chờ vén khăn tắm lên nhìn một chút, sau đó yên tĩnh, vỗ vỗ bộ ngực, cảm thấy rất được.
Không tồi, không lớn cũng không nhỏ.
Vậy anh ấy là có ý gì?
Trì Tiểu Úc nổi giận, ý của anh là cô không có lực hấp dẫn phải không?
Trì Tiểu Úc tức giận đạp cánh cửa phòng tắm một cước, sau đó...
Cánh cửa cứ như vậy mà bị mở ra.
Trì Tiểu Úc trợn mắt há mồm, nhìn thấy bộ dáng vừa mới cởi áo xuống của Giản Diệc Tu, đường nét trên thân thể anh hết sức cường tráng, cơ ngực rắn chắc, bụng sáu múi, lông mày Giản Diệc Tu hơi nhíu lại, xoay đầu lại nhìn về phía cô.
Trì Tiểu Úc cảm thấy tình huống này thật là oh my god, con mẹ nó, sao anh lại không khóa cửa phòng tắm chứ, mặt Trì Tiểu Úc dần dần đỏ ửng, không biết là vì tức giận hay là vì xấu hổ nữa, ánh mắt cô bối rối, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, lúc vô tình nghiêng mắt quét một lượt trên người anh một cái, rồi mới nhanh chóng rời ánh mắt đi, cô mới không ngu ngốc như vậy, mỹ nam lão công là của mình nhìn tí cũng không thiếu mất miếng thịt nào.
"Có việc gì sao?” Giản Diệc Tu bình tĩnh hỏi, thuận tay đem quần áo vừa cởi ra ném qua một bên, anh đối với thân hình của mình rất có tự tin.
"Không có... Không có gì.” Trì Tiểu Úc nghiêng mặt qua một bên, luống cuống nói, sau đó thẹn quá hóa giận chỉ vào Giản Diệc Tu, lên giọng chỉ trích, "Anh có biết xấu hổ hay không? Đi tắm sao không khóa cửa hả?"
Giản Diệc Tu đứng thẳng thân thể, đi từ từ qua chỗ Trì Tiểu Úc.
Chạy mau a! Trì Tiểu Úc ở trong lòng lệ rơi đầy mặt, nhưng chân lại không theo kịp bộ não, một chút động cũng không động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giản Diệc Tu đi từng bước tới trước mặt mình.