Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trì Tiểu Úc cau mày, anh ta đúng là âm hồn bất tán.
Thẩm Hải Quyền coi như không nhìn thấy thái độ mất hứng của cô, chắc là bởi vì ông ta chưa từng xem Trì Tiểu Úc là con của mình.
“Thứ nhất, kế hoạch khai phá ở Thành Bắc, Tần thị sẽ rút lui, bây giờ Tần thị có nội loạn nên không có tinh lực lo cho cái hạng mục này, đây chính là cơ hội của Cẩm Tú...”
Trì Tiểu Úc cau mày lắng nghe.
Tần thị có nội loạn, xem ra chín mười phần là do sự kiện giao thông kia của Tần Lương châm ngòi rồi.
Tần Lương là giống như là thái tử của đế quốc Tần thị, anh trai của Tần Linh Huyên tới tận mười tám tuổi mới được Tần gia thừa nhận, nhưng bất quá sự tồn tại của anh ấy ở Tần gia ũng chỉ là một “người trong suốt”.
Cho nên cả Lam Tiểu Băng cũng không biết rõ thân thế của Tần Linh Huyên, mặc dù cô ta cũng loáng thoáng biết bối cảnh của Tần Linh Huyên không tầm thường, nhưng cũng không biết cô ấy có quan hệ huyết mạch trực tiếp với người đúng đầu Tần thị.
Anh của Tần Linh Huyên là một người rất có năng lực, anh ấy cũng không có bạc đãi Tần Lương, cho nên mặc dù mẹ kế luôn bất mãn với sự tồn tại cường đại của anh ấy ở Tần thị, thỉnh thoảng tìm được vài cái phiền toái nhỏ gây khó dễ, nhưng cũng không tạo ra những chuyện đại phiền toái.
Nhưng mà hiện tại đã bất đồng, Tần Lương xảy ra chuyện.
Mặc dù chuyện này không liên quan đến anh trai Tần Linh Huyên, nhưng mà lòng yêu con mù quáng của một người mẹ không thể xem thường.
Hiện tại, ngay cả một kế hoạch trọng yếu như vậy cũng không muốn quan tâm đến, có phải là muốn cá chết lưới rách không?
Cha Tần Linh Huyên đâu? Ông ta mặc kệ mọi chuyện àm không muốn quản sao?
“Cho nên ta quyết định để cho Húc Nghiêu cùng tham dự vào kế hoạch này.”
“Ông đang nói đến đâu rồi?” Trì Tiểu Úc cho là mình nghĩ đến thất thần vì vậy nghe lầm lời vừa nói ra của Thẩm Hải Quyền.
Thời điểm có chuyện khó khăn thì giao cho cô đi giải quyết, hiện tại dễ dàng rồi thì ngay lập tức thu hồi lại, trên đời này có chuyện tình dễ dàng như vậy sao?
“Đây chính là chuyện thứ hai ta muốn nói, Húc Nghiêu và tiểu Băng sẽ kết hôn, sau này cậu ta cũng không phải là nhân viên bình thường nữa mà là anh rể của ngươi.”
Thẩm Hải Quyền căn bản không nghe lọt câu hỏi của cô vào tai, hoàn toàn bỏ qua.
Trì Tiểu Úc có chút giật mình, không thể tin được sự thật này, đưa mắt nhìn về phía đối diện, thảo nào Lam Tiểu Băng nãy giờ vẫn luôn cúi đầu.
Lam Tiểu Băng là một người mắt cao hơn đầu, coi như là hỏng mắt, cũng sẽ không nhìn Triệu Húc Nghiêu vào mắt đi?
Quả nhiên, bàn tay trắng nõn tinh tế của cô ta đang nắm chạt lại, rõ ràng có thể thấy được những khớp xương trắng bệch.
“Chúc mừng em gái ngươi một câu đi!”
Cánh tay Triệu Húc Nghiêu đưa lên, đặt trên bả vai Lam Tiểu Băng, mập mờ có ý thừa nhận quan hệ thân mật giữa bọn họ.
Mắt Trì Tiểu Úc vẫn nhìn chằm chằm Lam Tiểu Băng, về sau mới đưa mắt liếc Triệu Húc Nghiêu một cái, nhàm chán đứng dậy.
“Tôi không có em gái, ông vẫn nên ít lôi kéo quan hệ đi.”
Nói xong, cũng không quản bầu không khí trong phòng sẽ vì vậy mà lạnh xuống, tiếp tục nói: “Về phần kế hoạch ở Thành Bắc, tôi sẽ không hợp tác với anh ta, làm việc phải dựa vào bản lãnh của mình, ai đoạt được thì người đó chịu trách nhiệm, cái phương án này hẳn sẽ làm mấy người càng thêm hài lòng đi?”
Trì Tiểu Úc đưa mắt nhìn một vòng, thấy không có ai phản đối: “Không có ai phản đối thì chính là đồng ý.”
Trì Tiểu Úc nhìn qua phía Thẩm Hải Quyền nãy giờ vẫn cau mày: “Ông không có lòng tin cạnh tranh với tôi sao?”
“Tạm thời cho ngươi đắc ý.”
Triệu Húc Nghiêu nói xen vào: “Chú, cháu đồng ý với phương án này.”
“Câm miệng!” Thẩm Hải Quyền lạnh lùng nói, mắt liếc xéo Trì Tiểu Úc.
“Ta không đồng ý, ta đã nói, dự án này hai người các ngươi phải hợp tác.”
“Cho nên, ông là muốn tôi triệu tập hội đồng quản trị bãi miễn chức vụ tổng giám đốc của ông sao?”
Ánh mắt Trì Tiểu Úc không có một tia nhiệt độ, lạnh như băng.
Trì Tiểu Úc lúc này thật xa lạ!
Lam Tiểu Băng hoảng hốt một lúc.
Sau cuộc cãi nhau lúc tốt nghiệp đại học, từ đó về sau bọn họ trở mặt, cơ hồ đã rất lâu rồi cô gặp Trì Tiểu Úc.
Mới bắt đầu, Trì Tiểu Úc còn ở trong nhà cô còn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy.
Nhưng mà sau này Trì Tiểu Úc dọn ra ngoài, tựa như đã mai danh ẩn tích, làm sao cũng tìm không được.
Mà lần gặp mặt sau lại là bốn năm sau đó.
Trì Tiểu Úc đã còn là Trì Tiểu Úc của lúc trước rồi, mặc dù ngoài mặt Trì Tiểu Úc luôn tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, hay nói ra những lời nới ác độc, nhưng nội tâm luôn mềm mại, Trì Tiểu Úc bây giờ từ trong ra ngoài đều giống như được chế tạo từ sắt cứng.
“Ngươi là muốn làm ta tức chết sao?”
Thẩm Hải Quyền tức vỗ lên bàn, đứng bật dậy, sau đó ngay lập tức đưa tay che ngực, thở hổn hển.
“Chú!” Triệu Húc Nghiêu là ngươi đầu tiên xông tới, đỡ Thẩm Hải Quyền ngồi xuống, vỗ lững giúp ông ta thuận khí.
Mà đưa con gái vừa hại ông ta tức giận lại thờ ơ ở một bên quan sát hết thẩy, giống như là việc không liên quan đến mình, biểu hiện này của Trì Tiểu Úc thật sự là làm cho lòng người lạnh lẽo.
“Cùng lắm thì giống như Tần thị, cho dù cuối cùng Cẩm Tú chỉ còn là một cái xí nghiệp xuống dốc, đến nỗi phải phá sản thì nó cũng vẫn mang họ Trì.”
Trì Tiểu Úc lạnh lùng nói: “Ông cứ cẩn thận suy nghĩ rồi nói cho tôi nghe quyết định của mình, lần này tôi nhất định nghe theo lời ông.”
Trì Tiểu Úc nện từng bước chân trên đôi giày cao gót, cứ thế thong dong ưu nhã đi ra ngoài, thật giống như người vừa ném quả bom kia cho bọn họ không phải là cô.
Lam Tiểu Băng nhìn thoáng qua Thẩm Hải Quyền, im lặng không tiếng động đi ra ngoài.
“Tiểu Úc!” Lam Tiểu Băng chạy tới trước cửa thang máy cất giọng gọi Trì Tiểu Úc.
Con ngươi Trì Tiểu Úc di chuyển một chút, liếc về phía cô ta.
“Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Lam Tiểu Băng cản ở trước cửa thang máy không cho nó đóng lại.
- Trên sân thượng -
Gió thổi rất lớn, hai người đứng ở sau một vách tường, để không bị gió thổi cho đông cứng.
“Có cái gì muốn nói thì nói đi? Coi như đó là món quà tân hôn tôi dành cho hai người đi.”
Trì Tiểu Úc mệt mỏi nhìn đầu ngón tay mình, miễn cưỡng nói.
Lam Tiểu Băng nhìn Trì Tiểu Úc, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Không có chuyện gì thì tôi đi đây, tôi bề bộn nhiều việc.”
“Chờ một chút đã!”
Lam Tiểu Băng ngăn cản Trì Tiểu Úc lại, cánh môi màu hồng phấn mấp máy, mãi một lúc mới mở miệng nói: “Trán của cô...”
Trì Tiểu Úc vén vái tóc che trán mình lên, để cho cô ta có thể trực tiếp nhìn rõ: “Hài lòng chưa?”
Lam Tiểu Băng che miệng, muốn khóc: “Thật xin lỗi, Tiểu Úc, lúc ấy chắc là tôi điên rồi.”
“Được rồi.”
Trì Tiểu Úc phiền não cắt đứt cái cảnh khóc lóc sướt mướt của Lam Tiểu Băng, đời này cô ghét nhất là tiếng khóc.
“Tôi thật sự không phải cố ý.”
Lam Tiểu Băng nhịn xuống tiếng khóc, bộ dáng cố nén nước mắt không cần phải nói cũng biết rất duy mỹ, đúng là có thể khiến cho người ta thương cảm.
“Cô... Lúc nào mới có thể không quanh co lòng vòng mà thẳng thắn một lần, tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh ở đây đùa giỡn với cô.”
Trì Tiểu Úc trực tiếp vạch trần bộ mặt giả dối của Lam Tiểu Băng, nếu là ngày thường có lẽ cô sẽ có nhã hứng xem cô ta diễn trò.
Dầu gì cô ta cũng là một diễn viên mới nổi, xem cô ta diễn cũng là một tiết mục đáng thưởng thức, những cô cũng sẽ không bị cô ta đùa giỡn trong lòng bàn tay như ngày xưa nữa.
Nhưng mà hiện tại tâm tình của cô rất không thoải mái, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng làm việc của mình.
Để cho Trầm Mạt, cái áo bông thân thiết của cô, đi pha cho cô một ly cà phê, sau đó cô sẽ ngồi trên ghế sofa nhìn những rạng mây muôn hình muôn vẻ qua khung cửa sổ, khoảng khắc kia thật là có bao nhiêu thoải mái chứ.