Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm An dùng đôi mắt to tròn đáng thương của mình nhìn về phía Thẩm Thư: "Ba ba, tối nay An An muốn ở lại đây với daddy, con muốn ngủ cùng với daddy cơ."
Thẩm Thư bất đắc dĩ nói: "Vậy con ngoan ngoãn ở đây với daddy đi, ba ba trở về sửa soạn một ít đồ đạc để ngày mốt mang đi."
Dứt lời, Thẩm Thư liền định nhờ Lâm Tiêu đưa mình về một chút.
"Không được." Thẩm An nhanh chóng giữ chặt lấy góc áo của Thẩm Thư.
"Sao vậy?" Thẩm Thư hỏi.
"An An muốn ngủ cùng với ba ba và daddy nữa! Giường của daddy lớn lắm, ba người chúng ta nhất định có thể cùng nhau ngủ thoải mái mà!"
Thẩm Thư: "......."
"......." Lúc này, Hàn Tử Việt đang nắm một tay kia của Thẩm An cũng trầm mặc.
Lâm Tiêu quét mắt qua ba cha con bọn họ một vòng, trong lòng cảm thấy thật buồn cười. Hiếm khi thấy được Hàn Tử Việt như thế này.
"Được không ạ, được không ba ba?" Thẩm An nũng nịu lay lay góc áo Thẩm Thư, bắt đầu thi triển tuyệt chiêu làm nũng của mình.
Thấy Thẩm Thư không nói lời nào, Thẩm An liền quay đầu lại nói với Hàn Tử Việt: "Daddy cũng nói gì đi ạ, daddy có chịu không? An An đã muốn làm như thế này từ lâu lắm rồi."
Càng nói thì khuôn miệng nhỏ nhắn của Thẩm An càng mím lại, đôi mắt trong veo cũng dần đỏ lên.
Thẩm Thư đã nuôi nấng Thẩm An sáu năm làm sao có thể không biết đây là kỹ xảo Thẩm An thường dùng cơ chứ, có đôi khi cậu nhóc phạm phải một lỗi nhỏ đều thích dùng chiêu này để đối phó với Thẩm Thư.
Thế nhưng Thẩm Thư vẫn mềm lòng suốt. Có điều tình huống ngày hôm nay khác với mọi khi, cậu không thể dễ dàng đáp ứng Thẩm An, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Thẩm Thư vừa định từ chối Thẩm An thì Hàn Tử Việt đã mở miệng trả lời: "Daddy không có ý kiến gì, con đi hỏi ba ba của con có đồng ý đêm nay ngủ với hai chúng ta không."
"......" Thẩm Thư nhất thời không nói nên lời, lần đầu tiên cảm thấy Hàn Tử Việt thật "âm hiểm", cư nhiên trực tiếp đem vấn đề này vứt cho cậu.
Nếu Hàn Tử Việt đã đồng ý, bây giờ Thẩm Thư có đáp ứng hay không cũng không phải.
Cuối cùng, Thẩm Thư nghẹn đỏ cả mặt đành trả lời: "Được."
Dù sao cũng không phải là cậu chưa từng ngủ với Hàn Tử Việt, nếu không Thẩm An từ đâu mà ra chứ? Chuyện càng thân mật hơn nữa đều đã làm rồi, giờ chỉ là đơn thuần đắp chung một cái chăn bông nói chuyện phiếm vài câu chẳng lẽ còn lo mất miếng thịt gì sao?
Lâm Tiêu ở một bên xem kịch, nhìn hai cái con người lớn tướng này lại bị Thẩm An "xoay vòng" như vậy. Có thế nào cũng không thể tưởng tượng được Hàn Tử Việt cũng có một ngày sẽ gia nhập hàng ngũ những "ông bố ngốc".
..........
"An An ngủ ở giữa, ba ba ngủ bên này, daddy ngủ bên kia." An An vừa mới tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ bò sữa ngồi trên giường lớn lẩm bẩm khoa tay múa chân cái gì đó.
Thẩm Thư vẫn quay lại chung cư một chuyến, chẳng qua là ba người cùng nhau trở về, Hàn Tử Việt đích thân lái xe. Nếu đã trở về một chuyến thì dứt khoát thu dọn đủ những thứ cần có rồi trực tiếp đưa tới khách sạn Hàn Tử Việt đang ở luôn.
Thu dọn xong mọi thứ thì có hơi muộn, bởi vì thủ tục nghỉ học đã ổn thỏa nên hai cha con bọn họ cũng không cần phải đi học, đại khái Thẩm An cũng rất cao hứng nên không cảm thấy buồn ngủ gì cả.
Nếu nói Thẩm Thư không khẩn trương thì là giả. Cậu cũng đã tắm rửa xong xuôi, giờ đang ngồi ở trên giường nhìn Thẩm An phân chia vị trí của mình và Hàn Tử Việt.
Không phải là cậu chưa từng ngủ chung với người khác, chẳng hạn như Phương Nghiên có đôi khi vào trong thành phố thăm bọn họ thì cũng ngủ cùng cậu.
Có điều hiện tại người này thì khác, anh chính là một người cha khác của Thẩm An, là Hàn Tử Việt.