Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tài Năng Tuyệt Sắc
  3. Chương 123
Trước /241 Sau

Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 123

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Đưa vào." Hắc Long Bản lạnh lùng nói.

Cánh cửa mở ra, hai người mặt báo xám tro mang theo một cô gái có dáng vẻ rất chật vật vào, cô gái kia run lẩy bẩy, trên mặt tái nhợt, rất sợ hãi. Từ bộ quân áo đang mặc, thì biết chính là cô gái đã theo vương tử Ba Nạp Tư trà trộn vào. Chỉ là mặt mũi đã thay đổi, Thích Ngạo Sương đoán, cô gái này dùng dược thủy để trở nên xinh đẹp, bây giờ mới là dáng vẻ chân chính của nàng. Khuôn mặt không xem là xinh đẹp, nhưng cũng để nhìn có phần giống với Hạ Thiên. Chỉ là cô gái này có tâm kế quá nặng làm cho người khác không cách nào tôn trọng nàng. Từ nàng lúc nàng lợi dụng sắc đẹp hấp dẫn Ba Nạp Tư là đã có thể nhìn ra.

"Ngươi tên gì." Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn cô gái trước mắt, nếu nàng thật sự là người thân của Hạ Thiên, mất mạng ở đây, thật đúng là không biết nên nói với Hạ Thiện như thế nào.

Sắc mặt cô gái sợ hãi run lẩy bẩy ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, ngây ngẩn cả người. Loài người?! Cô gái tường mạo bình thường mà nàng đã gặp ngoài cốc. Thật là cô gái kia? Mà nam nhân bên cạnh cũng đang ở đây. Xảy ra chuyện gì? Nàng quen biết Long tộc? Tên? Hỏi tên minh làm gì? Trong lòng nàng nỗi lên chút hi vọng, nói không chừng mình có thể sống sót. Vào Long Huyệt của Long tộc trộm đồ đó chính là quấy rầy linh hồn Long tộc, làm sa mà nàng không biết việc này. Môt khi bị Long tộc bắt được, chỉ có đường chết. Vốn tưởng mình chết chắc, bây giờ thấy cô gái này hỏi như vậy, có lẽ mình còn có hy vọng sống sót.

"Ái La Kiều Mạch Nhi." Kiều Mạch Nhi vội vàng trả lời, quan sát sắc mặt Thích Ngạo Sương, thận trọng nói "Tiểu thư, ngài là bằng hữu với Long tộc sao? Van ngài cứu ta, về sau ta nhất định sẽ báo đáp ngài. Van ngài ta cũng có chút hữu ích."

Sắc mặt của Thích Ngạo Sương không hề thay đổi, chỉ lấy ánh mắt trao đổi với Hắc Long Bản.

"Ái La Hạ Thiên là gì của ngươi?" trong lòng Thích Ngạo Sương đã sáng tỏ, nhưng vẻ mắt vẫn lạnh lùng nhìn cô gái trước mắt.

"Là, là...." Kiều Mạch Nhi nhìn nét mặt của Thích Ngạo Sương rồi nhìn nam tử tóc đen đang đứng bên cạnh, thấp thỏm. Nam tử tóc đen tuấn mỹ kia, chính là Long vương sao? Long tộc cũng người tuấn mỹ thế sao?

"Trả lời vấn đề của nàng." Ánh mắt của Hắc Long Bản khẽ híp lại, trầm giọng nói.

"Là, là muội muội của ta!" trong nháy mắt trong lòng Kiều Mạch Nhi ra quyết định. Đánh cuộc một lần, nói mình không biết Hạ Thiên là không thể nào. Liền đánh cuộc cố gái loài người tầm thường này biết Hạ Thiên, có lẽ sẽ cầu cạnh vì mình.

"Ngươi tới trộm răng rồng, muốn thông qua khảo nghiệm?" Thích Ngạo Sương không tỏ thái độ gì, mà nhàn nhạt hỏi, dừng lại một chút sau khẽ cau mày nói: "Ngươi là tỷ tỷ của nàng, vì sao tới giờ con đang tiến hành khảo nghiệm này?"

Lời nói Thích Ngạo Sương dứt, sắc mặt của Kiều Mạch Nhi càng trắng hơn. Biết người trước mặt quen biết với Hạ Thiên.

"Ta, ta......" Đáy mắt Kiều Mạch Nhi đã hiện lên sự không cam lòng với phẫn hận.

Thích Ngạo Sương cười lạnh, trong lòng biết được. Mặc dù Kiếu Mạch Nhi là tỷ tỷ Hạ Thiên, nhưng tất nhiên không ưu tú bằng Hạ Thiên. Cho nên tới bây giờ mới có thể tiến hành khảo nghiệm cuối cùng. Nhìn đáy mắt nàng lóe lên một ti phẫn hận, sợ rằng quan hệ của nàng và Hạ Thiên không tốt. Tính tình âm độc của cô gái này, Không cách nào đảm bảo sẽ không tổn thương Hạ Thương hay rat ay đối với Hạ Thiên. Đáy mắt Thích Ngạo Sương chợt lóe ý. Có nguy cơ, phải bóp chết nó khi còn chứ manh nha.

"Cút đi. Hôm nay tha cho ngươi, không nên một lần nữa đi vào Long Mạch." Lúc này Hắc Long Bản lạnh lùng mở miệng, kêu 2 thị vệ mang Kiều Mạch Nhi "Ném nàng ra ngoài, đến gần Long Mạch một lần nữa giết không tha."

Hai thị vệ Long không chấp vấn quyết định của Vương, mà cung kính gật đầu, kéo Kiều Mạch Nhi rời đi.

Kiều Mạch Nhi quay đầu nhìn chằm chằm gương mặt Hắc Long Bản, cho đến bị đưa ra tới cửa chính, ánh mắt vẫn không thu hồi lại.

"Tại sao ngươi thả nàng?" Giọng nói Thích Ngạo Sương thật bình tĩnh.

"Bởi vì, nàng là tỷ tỷ của Hạ Thiên." Hắc Long Bản buồn bực phun ra câu.

Thích Ngạo Sương nhẹ thở ra. Thở dài, trong lòng nàng đã hiểu. Hắc Long Bản, bởi vì thích Hạ Thiên. Cho nên không muốn lấy tánh mạng của cô gái kia. Dù sao nàng ta còn chưa làm tổn thương Hạ Thiên. Nhưng nếu Hạ Thiên biết Hắc Long Bản giết tỷ tỷ của nàng, chuyện này quả thật sẽ không đơn giản như vậy.

"Ta làm vậy không đúng sao?" Hắc Long Bản nhìn sắc mặt có chút trầm xuống Thích Ngạo Sương khó hiểu hỏi.

Thích Ngạo Sương cũng không biết nên nói với hắn thế nào, tình cảm của nhân loại rất phức tạp, tâm trạng của nhân loại thâm trầm âm hiểm hơn Long tộc rất nhiều. Vừa rồi để cho cô gái kia thoát, Thích Ngạo Sương vẫn cảm thấy nàng ta không đơn giản.

"Không có gì. Về sau ngươi phải cẩn thận chút. Cô gái kia tâm cơ rất nặng, không được để nàng ta tổn thương Hạ Thiên." Thích Ngạo Sương trầm giọng nói.

"Không thể nào, nàng không phải tỷ tỷ Hạ Thiên sao?" Hắc Long bản cau mày có chút hồ nghi.

"Không phải ngươi cũng bị huynh trưởng của ngươi hãm hại thiếu chút nữa là chết sao?" Thích Ngạo Sương tức giận quát Hắc Long Bản.

Sắc mặt Hắc Long Bản biến hóa, cứng họng rồi.

"Này, này, ta biết rõ rồi. Nếu có người dám đả thương Hạ Thiên, ta liền đem nàng ta chặt làm trăm mảnh." Trong mắt Hắc Long Bản hiện lên một cỗ đáng sợ thô bạo.

Trong lòng Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng than thở. Bị thương rồi mới báo thù, cũng đã chậm rồi, tổn thương đã tạo thành. Chỉ là, tính cách của Long tộc, Đối với tình làm của con người không biết nhiều. Thôi, từ từ dạy hắn vậy. Nếu hắn không lĩnh ngộ được. Thì chỉ cần lòng thành mà thôi, mà hiện tại Kiều Mạch Nhi cũng không làm ra bất kỳ hành động gì. Tất cả cũng chỉ suy đóan của Thích Ngạo Sương mà thôi.

"Như vậy, bây giờ Hạ Thiên đang ở nơi nào?" Hắc Long Bản nhìn Thích Ngạo Sương hỏi. "Họ đi du lịch rồi, bây giờ ta cũng không biết họ ở nơi nào." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói "Nàng và Thuỷ Văn Mặc đi cùng nhau. Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu đi đến Thú Nhân tộc giúp ta lấy thần khí."

"Nếu như vậy, chúng ta cũng nhanh lên. Bây giờ tìm bao tay cổ trong bảo khố sau đó lập tức đến Tinh linh tộc." Hắc Long Bản không chút mơ hồ, vội vàng đứng lên thúc giục "Đi thôi, một giay ta cũng không thể chờ."

Thích Ngạo Sương nhìn dáng vẻ vội vàng của Hắc Long Bản, trong lòng ấm áp. Gật đầu một cái, đồng ý đi.

Hắc Long Bản mang theo Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân bay đến một dãy núi khổng lồ chậm rãi hạ xuống. Hai Cự Long đứng dưới chân núi, thấy Hắc Long Bản đến, đều tiến lên phía trước hành lễ. Hắc Long Bản giơ tay lên ngăn lại, nhẹ nhàng gật đầu sau nói: "Ta đến một ít đồ."

"Dạ, bệ hạ." Khóe mắt hai Cự Long liếc nhìn Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, biết hai người kia chính là bằng hữu của Vương, không nói gì.

Hắc Long Bản mang hai người đi vào sơn động khổng lồ, đi vào bên trong. Trong sơn động. Ánh sáng có chút mờ mờ. Nhưng càng đi vào sâu, càng sáng hơn. Khi Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân hốp một ngụm khí lạnh khi nhìn thấy bảo vật tràn đầy cả một sơn động. Nhiều như vậy! Ánh sáng xanh vàng rực rỡ, ánh sáng bắn ra bốn phía, cực kỳ chói mắt...... Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân không dùng từ nào có thể hình dung được những thứ này. Ở chỗ này tìm một đôi bao tay cổ. Thích Ngạo Sương lấy một cái đỉnh tinh xảo phát quan ra từ trong chiếc nhẫn không gian, nói với Lãnh Lăng Vân và Hắc Long Bản: "Nếu Bản nói không sai thì đôi bao tay kia, phía trên hoa văn cũng sẽ phát ra ánh sáng như vật này. Chúng ta tìm một chút đi."

Hắc Long Bản nhìn vật phát ánh sáng kia: "Uh, ta chỉ biết Long tộc cũng có thứ này, Long Vương đời nào cũng biết, nhưng chưa từng thấy qua hình dáng của nó. Vậy tìm đi." Hắc Long Bản nói là làm ngay, nhớ hoa văn trên vương miệng, bắt đầu tìm kiếm trong đống bảo vật. Không biết rốt cuộc ba người kiếm bao lâu, rốt cuộc cũng tìm được bao tay cổ có hoa văn kia nằm trong một góc tràn đầy bụi bậm. Bạch Đế và Hắc Vũ có chút hăng hái ở trong đống bảo vật kia chạy qua chạy lại.

Thích Ngạo Sương lau sạch nó, nó khác với vương miệng phát quang kia, nhưng phía trên vẫn có hoa văn cổ xưa thần bí.

"Đúng rồi, lấy đi. Chúng ta đến Tinh Linh tộc" Hắc Long Bản vốn có chút kích động gật đầu.

"Uh." Thích Ngạo Sương cẩn thận đem Vương miệng phát quang và bao tay cổ bỏ vào chiếc nhẫn không gian, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Hắc Long Bản, nghiêm túc và trịnh trọng nói "Bản, cám ơn ngươi."

"Cám ơn cái gì? Chúng ta là bằng hữu không cần như thế?" Hắc Long Bản cười nhạt một tiếng, nói.

Trên mặt Thích Ngạo Sương mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu không hề nói lời khách khí hay cảm tạ nữa.

Hắc Long Bản nói với các Trưởng lão Long tộc một ít chuyện, liền mang theo Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân đi xuyên qua Long mạch. Đi xa khỏi Long Mạch, lúc này Hắc Long Bản mới quay đầu lại bay tại bên cạnh Thích Ngạo Sương nói: "Hắc hắc, bây giờ trèo lên lưng của ta đi, ta mang theo các ngươi nhanh bay đến Khu Rừng Tinh Linh."

Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân mỉm cười, Hắc Long Bản bản tính rất tốt. Ở Long Mạch, Hắc Long Bản không thể nào để cho hai bọn họ cưỡi trên lưng, dầu gì hắn cũng là Long vương, là thủ lĩnh kiêu ngạo của Long tộc. Làm sao có thể ngay trước mặt Long tộc mà để nhân loại cưỡi trên lưng.

Hiện tại ra khỏi Long mạch, Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân có thể ngồi trên lưng Hắc Long Bản. Hắc Long Bản than nhẹ một tiếng, đột nhiên vỗ cánh, nhanh chóng bay về phía trước. Cảnh vật phía dưới nhanh chóng biến mất.

Nửa ngày sau, đã nhìn thấy một màu xanh lá cây rừng rậm.

Hắc Long Bản hạ xuống: "Đến rồi, nơi này là rìa Khu rừng Tinh Linh rồi. Trước mặt là lãnh địa Tinh Linh tộc."

Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn một mảnh rừng xanh um tùm trước mắt, trầm ngâm, lại thấy trước mặt là một tầng kết giới nhàn nhạt.

"Kết giới này, Thần Tinh Linh bày ra để bảo vệ con dân của hắn." Hắc Long Bản đi về phía trước, để tay đặt lên kết giới, kết giới kia liền bị rách một lổ lớn. "Đi thôi, vào rồi hãy nói."

Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân tiến vào kết giới, Hắc Long cũng chui vào. Khi sau lưng bọn hắn, kết giới từ từ khép lại, khôi phục dáng vẻ như cũ.

"Nơi này chỉ là ngoài rìa, bình thường không có Tinh linh ẩn thân." Hắc Long Bản giải thích, có chút khổ não gãi gãi đầu,"Ahhh. Tinh linh tộc ghét nhất chính là loài người. Đoán chừng nhìn thấy các ngươi sẽ phát cuồng, đừng nói nói là muốn lấy thần khí. Huống chi hình như vật kia còn là bảo vật mà bọn họ thờ phụng."

Thích Ngạo Sương khẽ cau mày lạnh nhạt nói: "Đi gặp Vương của bọn họ hãy nói. Long tộc và Tinh linh tộc luôn luôn không qua lại, bây giờ ngươi lại là Long Vương. Tốt nhất ngươi không nên ra mặt."

"Không sao, cùng lắm thì đến lúc đó ta che mặt giúp ngươi giành thần khí." Hắc Long Bản cười hắc hắc, nói xong liền lấy ra một tấm vải che mặt đã chuẩn bị trước từ lúc nào. Thích Ngạo Sương vừa bực mình vừa buồn cười muốn nói cái gì đó, trước mặt có động tĩnh.

Có người đến rồi!

Đoàn người Thích Ngạo Sương trao đổi bằng ánh mắt, khẽ hí mắt cảnh giới nhìn về phía trước.....

Âm thanh huyên náo càng ngày càng gần.

Thích Ngạo Sương cảnh giới cảm nhận xung quanh. Bởi vì âm thanh này không chỉ vang lên trước mặt, mà còn vang lên ở xung quanh.

Sau một khắc, những bóng đen xuất hiện. Âm thanh không ngừng vang lên, ba người Thích Ngạo Sương bị kìm chân, tiếp theo là cánh tay, eo ếch cũng bị nắm chặt.

Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìn thứ gì đó trên cổ tay và cổ chân của mình, đây là Thôn Đằng! Màu xanh lá cây từ bốn phương tám hướng không ngừng đánh tới, nhanh chóng quấn cánh tay bọn họ, bắp chân cũng bị sức chặt.

Hắc Long Bản dùng sức làm gãy những dây leo màu xanh lá cây quấn quanh người hắn.

"Đợi đã...! Không nên cử động." Thích Ngạo Sương lại nhỏ giọng ngăn Hắc Long Bản lại. Lãnh Lăng Vân và Thích Ngạo Sương giống nhau, không nhúc nhích, mặc cho những thứ kia quấn đầy toàn thân.

Lỗ mũi Hắc Long Bản phun ra lãnh khí, lúc này mới nhớ tới. Tinh linh tộc yêu thích hòa bình, chủng tộc thiện lương. Bọn họ thích nhất tốt chính là những thứ thiên nhiên. Thực vật và động vật đều là bọn họ chỗ trú của bọn họ. Chỉ là, có thể sai kiến thực vật, hình như chưa từng nghe nói.

"Loài người bẩn thiểu, nơi này không phải là nơi các ngươi có thể đến, ngây lập tức trở ra ngoài." Một thanh âm lạnh lành truyền đến, trong giọng nói ngạo mạn khiến Hắc Long Bản khó chịu tới cực điểm.

"Đây là đạo đãi khách của Tinh linh tộc các ngươi sao?" Hắc Long Bản phá ra lệ khí, trong nháy mắt Long Uy cũng phóng xuất ra ngoài.

Giọng nói nhỏ lại một lần nữa vang lên.

Giọng nói vang lên, nhưng lần này lại có chút khách khí: "Long tộc? Vị Khách tôn quý, xin thu hồi Long Uy của ngài." Sau một khắc, những đây leo quấn quanh thân thể bọn họ cũng biến mất, thân thể bọn họ được tự do. Tinh linh tộc và Long tộc mặc dù không có qua lại, nhưng muốn đi vào Tinh linh tộc cần phải xuyên qua Long mạch. Trên ý nghĩa mà nói, Long tộc có thể coi như là Thủ Hộ Gỉa của Tinh linh tộc. Chẳng trách Tinh linh tộc khách khí với Long tộc như vậy.

Hắc Long Bản hừ lạnh một tiếng, thu hồi Long Uy của mình. Các tinh linh ẩn náo trong rừng thở phào một cái. Hiện tại Bản đã là Long Vương, nên Long Uy của hắn không để chịu tí nào.

"Xin hỏi, hai vị nhân loại, tên của ngươi là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã?" Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên, trong giọng nói lại không che giấu đ ngạo nghễ.

"Ta là." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt trả lời. Nhưng trong lòng nghi ngờ, Tinh linh tộc làm sao biết tên của nàng, hơn nữa, hình như đã sớm biết bọn họ sẽ đến. Nơi này là bên ngoài Tinh Linh Chi Sâm, Hắc Long Bản có nói qua bình thường nơi này sẽ không có Tinh linh xuất hiện. Nhưng bây giờ lai có không ít Tinh Linh. Khi bọn họ mới vừa vào bên trong kết giới những Tinh linh này liền xuất hiện, tất nhiên đã sớm chờ đợi ở chỗ này.

"Dung mạo của ngươi, hình như không đúng." Giọng nói kia không một tia ấm, vẫn không hiện thân "Nếu như ngươi dùng ngoại lực thay đổi ngươi dáng bên ngoài, như vậy xin hỏi ngươi có biện pháp nào khác chứng minh thân phận của ngươi không?"

Thích Ngạo Sương còn chưa trả lời, Bạch Đế và Hắc Vũ đã chui ra khỏi áo choàng của nàng, đứng trên bả vai Thích Ngạo hướng về phía khu rừng kêu Ôi Ôi Chiếp Chiếp.

Người trong rừng hơi trầm mặc, lại có động tĩnh.

Các tinh linh chậm rãi từ nơi ẩn thân đi ra, Có ít nhất 23 người, Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày. Quả nhiên, vẻ ngoài các tinh linh rất tuấn mỹ, hơn nữa còn có rất nhiều tinh linh xinh đẹp xuất hiện như vây, làm cho người ta mất đi thị giác không cách nào suy nghĩ. Các tinh linh rất tuấn mỹ, cầm Đậu Ma pháp. Phần lớn các Tinh linh đều là Cung thủ Ma Pháp Sư. Mà Tinh Linh đi đầu phải là người rất xuất sắc. Thân hình của hắn thon dài, mái tóc màu xanh dương, vẻ mặt lạnh lùng nhưng tuấn mỹ vô song, tròng mắt của hắn một con ngươi màu vàng kim, một con ngươi khác là màu xanh dương! Một thân quần áo trắng tinh càng lộ vẻ người xuất trần thoát tục. Mà trong tay của hắn lại không phải là cung mà là trượng pháp, không cách nào biết được nghề nghiệp của hắn. Chỉ là đáy mắt của hắn hiện lên vẻ kinh thường nhìn Thích Ngạo Sương. Tất nhiên, hắn giống một dạng với tất cả tinh linh khác, rất chán ghét loài người.

"Tiểu thư Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã, Nư Vương của chúng tôi đang đợi ngài. Xin mời theo ta." Tinh linh dẫn đầu ưu nhã làm tư thế mời, giọng nói vẫn cao ngạo. Hiển nhiên, Bạch Đế và Hắc Vũ xuất hiện là để khẳng định thân phận của Thích Ngạo Sương.

"Các ngươi, ở đây đợi chúng ta từ sớm?" Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày mà hỏi.

"Đúng vậy." Tinh linh dẫn đầu lạnh nhạt nói "Xin mời theo ta, Ngã Vương đã đang đợi."

"Các ngươi, biết mục đích của chúng ta là gì?" Thích Ngạo Sương không bước chân, mà là nhìn tinh linh cao ngạo tuấn mỹ kia trầm giọng hỏi.

"Biết." Tinh linh dẫn đầu nhàn nhạt bỏ lại một câu, sau đó đi về phía trước.

Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân nhìn nhau một cái, lựa chọn trầm mặc đi theo Tinh linh cao ngạo kia. Hắc Long Bản mắt trợn trắng, cũng đi theo phía sau. Các tinh linh còn lại cũng theo sát họ. Trong lòng Thích Ngạo Sương đang không ngừng suy tư. Vì sao Tinh linh tộc biết thân phận mình, vì sao biết mình sẽ đến, cũng biết mục đích của mình. Thích Ngạo Sương chợt nhớ tới một lần nói chuyện với Thần Hắc Ám. Thần Hắc Ám và Thần Tinh Linh từng đánh cuộc với nhau mà Thần Tinh Linh đã thua. Có thể thấy được quan hệ của 2 Thần này rất tốt. Chẳng lẽ Thần Hắc tìm Thần Tinh linh để đi "Cửa sau"?

Dọc đường đi, trầm mặc không một tiếng động. Thủ lĩnh tinh linh cao ngạo cứ trầm mặc đi về phía trước. Mà ba người Thích Ngạo Sương lại chú ý tới một hiện tượng kì lạ. Trước mặt họ vốn không có đường, rậm rạp toàn cỏ dại chật ních và cả rừng cây. Nhưng mà, một khi Tinh linh trước mặt bước chân tới, những cành cây và cỏ dại rối rít lắc lắc nhường đường.

Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân nhìn nhau, đều nhìn thấy tia kinh hãi trong mắt đối phương. Hắc Long Bản cũng âm thầm kinh hãi, mới vừa rồi thấy các Tinh linh sai kiến thực vật. Không nghĩ tới Tinh linh tộc thần khì như vậy! Đã từng, đại khái, giống như phụ vương nói, mấy trăm năm trước à không hơn nghìn năm trước, Tinh linh tộc đã từng có một kì tài hiếp có như thế. Không ngờ hôm nay có thể gặp được!

Tinh linh cao ngạo nhanh chóng đi về phía trước, thẳng hướng nơi sâu nhất trong rừng rậm. Xung quanh vẫn âm u, những cây cối to lớn kia làm cho ánh mặt trời không cách nào chiếu xuống. Vẫn tiếp tục đi về phía trước, từ từ ánh sáng bắt đầu xuất hiện. Qua khỏi những cây cối cuối cùng. Thôn Diệp xuất hiện, trên những cánh hoa cũng lóe một vài giọt sương, những giọt sương này phát ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa. Số lượng phong phú, chiếu sáng xung quanh.

Hắc Long Bản tò mò vươn tay đụng một vào giọt sương, ánh sáng trên giọt sương chậm rãi mất đi, biến thành một giọt nước bình thường.

"Đây là cái gì?" Hắc Long Bản quay đầu hỏi một Tinh linh bên cạnh.

"Đây là nước suối sinh mênh của chúng tôi. Những cây cối này tạo ra suối nước sinh mệnh cho chúng tôi, cung cấp nước suối, cho nên nó xuất hiện các Thủy Châu như thế." Tinh linh bên cạnh mặc dù chán ghét Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, nhưng mà đối với Hắc Long Bản thì rất khách khí. Dù sao thân phận của Hắc Long Bản cũng là Long Vương, không phải là loài người.

Trước mặt càng ngày càng sáng hơn, mà không khí cũng càng ngày càng mát mẻ.

"Long tộc tôn quý, ngài nhìn xem, đó chính là suối nước sinh mệnh của chúng tôi." Tinh linh bên cạnh Hắc Long Bản tự hào vươn tay chỉ về phía trước.

Tiếng nước chảy truyền đến, đoàn người đi về phía trước, khắc sâu vào mắt mọi người là một mặt hồ màu bạc, cả mặt hồ phản chiếu mãnh liệt ánh sáng màu bạc. Mà chính giữa cái hồ, là một cái thôn xanh lá khổng lồ. Mà trong thôn có một căn nhà kì lạ nhất nó nằm trên một thân cây khô, dòng nước màu bạc không ngừng chảy ra từ đấy, nước chậm rãi rót vào trong hồ, liên tục không ngừng. Đây chính là Sinh mệnh của Tinh linh tộc và Tuyền Thủy Sinh Mệnh.

"Rất đẹp." Thích Ngạo Sương tự đáy lòng than thở.

Hừ! Tinh Linh đi ở phía trước hừ lạnh một tiếng. Giống như được ca ngợi là chuyện đương nhiên.

"Xin đi bên này.!" Giọng nói Thủ lĩnh Tinh linh cao ngạo vẫn ngạo mạn như cũ.

Thích Ngạo Sương nhìn theo Thủ lĩnh tinh linh, thấy trên những cây xanh um tùm có rất nhiều Tinh linh mặt mũi tuấn mỹ, vẻ mặt đề phòng. Mà sau lưng những Tinh linh kia chính là chỗ ở của bọn họ, đều là những phòng ốc rất tinh xảo. Phía trước là một gốc cây to lớn nhất, phía trên cao cửa đại điện đã mở, hai đội thị vệ Tinh linh cầm cung tên trong tay đứng ở 2 bên. Tất cả Tinh linh nhìn Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân bằng một ánh mắt không mấy thiện cảm.

Thích Ngạo Sương không bận tâm tới những ánh mắt không thiện cảm của các Tinh linh đó, Sắc mặt không đổi đi theo Tinh Linh cao ngạo hướng đến cửa đại điện.

Tất cả đều rất tự nhiên, vách tường, cái ghế, nến cũng làm từ những nhánh cây nhỏ, mà dưới những cây nến đó là những viên bảo thạch xinh đẹp. Ngồi trên cao của đại điện là Tinh Linh xinh đẹp hào phóng. Quần áo của nàng toàn một màu xanh lá, trên đầu đỉnh đầu có một kim quan xinh xắn, ngồi đoan trang ở nơi đó. Đây chính là Nữ vương của Tinh linh tộc. Nét mặt không có một tia biến hóa nào khi nàng nhìn thấy đoàn người của Thích Ngạo Sương. Không có xem thường cũng không có hoan nghênh, chỉ lẳng lặng ngồi đó.

"Mẫu hậu, người đã mang tới. Nàng chính là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã." Thủ lĩnh Tinh linh cao ngạo vừa nói, đám người Thích Ngạo Sương mới biết thân phận của hắn. Thì ra Tinh linh cao ngạo này là hoàng tử của Tinh linh tộc! Như vậy thì có thể giải thích được thái độ cao ngạo chán ghét với nhân loại kia của hắn.

"HI Nhĩ Khắc Lôi Nhã, ta chờ ngươi rất lâu." Nữ Vương Tinh Linh tộc xinh đẹp nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói càng êm tai dễ nghe.

"Nữ Vương tôn quý, ngươi khỏe." Thích Ngạo Sương lễ phép mở miệng "xin hỏi ngài vì sao lại chờ ta đến?"......

Quảng cáo
Trước /241 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lục Không Chi Dã

Copyright © 2022 - MTruyện.net