Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ta biết rõ ngươi đến đây vì Thí Thiên." Nữ vương Tinh Linh ưu nhã mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời Thích Ngạo Sương, nhưng gương mặt Thích Ngạo Sương vẫn bình tĩnh như cũ. Con ngươi của Nữ Vương Tinh Linh thoáng một tia tán thưởng, nhân loại này rất có định lực. Thần Tinh Linh phân phó như vậy chắc có lý do của Thần.
Thích Ngạo Sương không nói gì, lẳng lặng chờ Nữ Vương Tinh Linh nói tiếp.
"Vốn, Thí Thiên rất quý không thể đưa cho ngươi." Nữ vương Tinh Linh mỉm cười như nước, khẽ dừng lại sau đó Nữ Vương Tinh Linh nói tiếp "Chỉ là, bây giờ chỉ cần ngươi đồng ý một cái điều kiện ta ta sẽ đem Thí Thiên đưa cho ngươi."
"Thỉnh Nữ vương bệ hạ." Thích Ngạo Sương nghiêm túc dò hỏi.
"Xin ngươi mang con trai ta Áo Tư Tháp theo bên cạnh ngươi, cho đến khi mọi việc hoàn thành." Nữ Vương Tinh Linh mỉm cười nói ra một câu khiến Thích Ngạo Sương kinh ngạc.
Áo Tư Tháp? Cái tên Vương tử Tinh Linh cao ngạo đó? Ta ngất, nói đùa cái gì vậy! Mang cái tên Tinh Linh ấy đi cùng? Làm ơn, xem nàng bây giờ đi, không muốn gây thêm phiền toái đâu. Nữ Vương Tinh Linh này đang suy nghĩ cái gì thế, còn ngại bây giờ nàng không đủ thảm sao? Còn muốn nàng mang cái tên Vương tử này nữa. Mà cái tính tình của vị Vương tử này có ‘tốt’ đến không ai chịu nỗi. Mà, nhìn cái tư thế của hắn đi cái lỗ mũi hướng lên trời, ở chung một chổ với người như vậy, thật tổn thọ á! "Nữ vương bệ hạ, ngài, biết ta muốn làm việc gì không?" Thích Ngạo Sương cười nhạt, không đợi Nữ vương Tinh Linh trả lời, Thích Ngạo Sương đã tiếp tục nói "Nữ vương bệ hạ biết thân phận của ta bây giờ sao? Bây giờ ta chỉ là một kẻ diễn trò mà thôi. Mà quan trong nhất ta là tội phạm của đế quốc An Mạt Cách Lan còn có Thần điện Quang Minh nữa. Người muốn Vương tử trở thành bạn đồng hành của ta, người muốn như vậy thật sao?"
Sắc mặt của Áo Tư Tháp hơi đổi, khóe mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh này của Thích Ngạo Sương, sâu trong con ngươi dâng lên tia khinh thường. Tinh linh tộc luôn luôn thích cái đẹp, Thích Ngạo Sương này rất bình thường thậm chí có thể nói là tướng mạo xấu xí khiến Áo Tư Tháp có chút chán ghét. Hiện tại lại nghe nàng là trọng phạm từ trong miệng của nàng, trong lòng càng thêm không thích. Nếu không phải mẫu hậu nói đây là chỉ ý của Thần Tinh Linh, thì hắn sẽ không muốn đi theo nhân loại dơ bẩn này rời khỏi Tinh Linh Chi Sâm!
Ánh mắt Nữ vương Tinh Linh chỉ hơi hơi biến đổi liền lập tức khôi phục trạng thái mỉm cười ban đầu, thản nhiên nói: "Ta nghĩ con trai của ta sẽ có thể tự vệ. Hắn tuyệt đối sẽ là một trợ thủ đắc lực của ngươi. Thân phận của ngươi ta không để ý."
"Nhưng ta quan tâm thân phận của Vương Tử Điện Hạ." Thích Ngạo Sương lại không chút khách khí lạnh lùng nói "Ta đi ra ngoài chính là tiêu điểm, cho nên ta mới ăn mặc thành bộ dáng này vì không muốn bị người khác nhận ra. Mà bộ dạng cùng với cái lỗ tai của Vương Tử Tinh Linh, quá bắt mắt, ra ngoài chính là phiền toái."
"Ngươi!" sau khi nghe xong lời nói của Thích Ngạo Sương thì Áo Tư Tháp, tức giận lan tràn trong lòng. Lại có người ghét bỏ hắn! Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên có người ghét bỏ! ánh mắt của Áo Tư Tháp nhìn về vẻ mặt bình thường của Thích Ngạo Sương, trong lòng nghĩ, dáng vẻ bên ngoài của nhân loại này đã được thay đổi? Vậy bộ dạng chân chính của nàng như thế nào?
"Ta nói đều là sự thật." Thích Ngạo Sương không để ý đến ở vẻ mặt khó chịu Vương Tử Tinh Linh bên cạnh, mà nhìn chằm chằm về phía Nữ Vương Tinh Linh đang ngồi, chờ câu trả lời của Nữ Vương Tinh Linh.
Nữ vương Tinh Linh vẫn như cũ dịu dàng nở nụ cười, mở miệng nói: "Ta sẽ nghĩ biện pháp đem lỗ tai hắn ẩn đi. Dùng nón che đi bộ đáng bên ngoài của hắn, ta nghĩ không có vấn đề chứ? Hơn nữa ta nghĩ thực lực hiện giờ của các ngươi thì giải quyết một chút phiền toái nhỏ không thành vấn đề chứ."
Thích Ngạo Sương nhìn Nữ Vương Tinh Linh đang mỉm cười, trong lòng chợt có cảm giác. Nữ Vương này, hình như không giống bộ mặt dịu dàng đoan trang này. Không thể đánh giá người qua bề ngoài......, đây là một người phúc hắc.
Nữ Vương đã nói như vậy, Thích Ngạo Sương còn có thể nói cái gì đây? Muốn lấy Thí Thiêntừ trên tay người ta thì phải đáp ứng thôi.
"Được. Ta chấp nhận." Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, không từ chối nữa. Muốn Nữ Vương Tinh Linh đưa ra Thí Thiên thật biền phức. Phải mang theo Vương tử Tinh Linh này thật tổn thọ á. Cho dù Vương tử Tinh Linh cao ngạo này có cao ngạo đến đâu, nàng cũng có biện pháp khắc chết hắn!
Đáy mắt Nữ Vương Tinh Linh thoáng qua một chút vui vẻ, nhân lời như thế mới ngoan chứ. Nhìn thấy thế Thích Ngạo Sương lạnh sống lưng thật buồn nôn.
"Đã như thế, ta liền đem Thí Thiên giao cho ngươi." Nữ vương Tinh Linh mỉm cười, quay đầu lại nói với Tinh linh đang đứng bên cạnh "Đi đi, đem Thí Thiên ra đây.!"
Thích Ngạo Sương khẽ nhướng mày, hiệu suất làm việc của Thần Hắc Ám vô cùng cao nha, nhanh như vậy đã làm xong việc với Thần Tinh Linh. Mặc dù Thần Hắc Ám rất sợ chết, bỉ ổi vô sỉ, nhìn thấy Nữ Thần Quang Minh liền chạy trối chết, như thế thì sao chứ. Thế có thể biết. Thần Tinh Linh cũng không phải tốt gì. Cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, quan hệ tốt với Thần Hắc Ám như thế, thì tốt ở chỗ nào? Chỉ là lời nói này Thích Ngạo Sương sẽ không nói trước mặt đám Tinh Linh này. Nàng không nghĩ muốn bị những mũi tên đó bắn thành con nhím.
Thời điểm 2 Tinh Linh trở lại trên tay cầm một trường thương màu bạc vẻ mặt rất trịnh trọng, các Tinh Linh ở cửa đại điện đều đưa mắt nhìn vào trong, ánh mắt nhìn về Ngân Sắc Trường Thương hoa lệ. Mà nét mặt của hai Tinh linh rất trang nghiêm thần thánh khi đem trường thương đến trước mặt Nữ vương Tinh Linh.
Nữ vương Tinh Linh chậm rãi đứng lên, 2 tay cầm lấy Trường Thương, hai Tinh linh lui ra, Nữ vương Tinh Linh chậm rãi đi tới trước mặt Thích Ngạo Sương, trầm giọng nói: "Khi ngươi hoàn thành việc của ngươi, ta hi vọng ngươi có thể đem lấy Thí Thiên trả lại cho chúng ta."
"Ta biết rồi." Thích Ngạo Sương cũng trịnh trọng dùng 2 tay nhận Thí Thiên, nghiêm túc đáp trả.
Nữ vương Tinh Linh mỉm cười: "Áo Tư Tháp làm phiền ngươi chăm sóc."
Thích Ngạo Sương thu Thí Thiên vào Chiếc nhẫn không gian, khóe mắt nhìn về phía bộ mặt cao ngạo và khó chịu của Vương Tử Tinh Linh, trong lòng cũng khó chịu. Nữ vương Tinh Linh này cũng thật âm hiểm. Để cái tên Hoàng tử Tinh Linh cao ngạo vô lễ theo bên mình, thứ nhất là về sau có thể đem Thí Thiên về, thứ hai chỉ sợ là muốn nàng mang Vương Tử Tinh Linh cao ngạo này đi ra ngoài để rèn luyện thôi. Nghĩ thế nào thì Thích Ngạo Sương cũng nghiêng về điều thứ 2. Để cho mình dẫn con trai của nàng ra ngoài rèn luyện để có kinh nghiệm, còn miễn phí, thật là âm hiểm vô sỉ. Mà Nữ vương Tinh Linh vẫn cười dịu dàng đoan trang vả lại còn hào phóng: "Như vậy, tiểu thư Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã, tất cả phải nhờ ngươi rồi. Các ngươi nghỉ ngơi hai ngày rồi hãy lên đường."
"Cảm tạ nữ vương bệ hạ thịnh tình chiêu đãi." Thích Ngạo Sương khẽ cúi đầu hành lễ khách khí nói.
Nữ vương Tinh Linh vỗ vỗ nhẹ bàn tay, lập tức có một thị nữ Tinh linh xuất hiện.
"Ô Lợi Tạp, mang các vị khách tôn quý đi nghỉ." Nữ vương Tinh Linh mỉm cười phân phó.
"Dạ, bệ hạ." thị nữ Ô Lợi Tạp hậu lễ, chân thành đi tới trước mặt Thích Ngạo Sương, nhẹ nhàng nói: "Các vị mời đi theo ta." Tinh linh tộc thích yên tĩnh, hơn nữa đối mặt với nhân loại rất chán ghét, nên cũng sẽ không cần mở tiệc hoan nghênh bọn họ.
Đoàn người Thích Ngạo Sương rời đi, khuôn mặt Áo Tư Tháp không kiên nhẫn vẫn ở lại trong đại điện, không rời đi.
"Áo Tư Tháp, con, trong lòng khó hiểu phải hay không?" Nữ vương Tinh Linh mỉm cười nhìn nhi tử cao ngạo này của mình. Không thể không thừa nhận, đứa bé có tư cách cao ngạo. Nhưng mà, như vậy thì không có cách nào có thể làm Tinh Linh Vương, cho nên Nữ vương Tinh Linh mới ra quyết định bắt Áo Tư Tháp đi theo Thích Ngọa Sương.
"Ta không hiểu, mẫu hậu, vì sao ngươi phải làm như vậy? Nhân loại kia, chúng ta theo chỉ ý của Thần Tinh Linh, đã đem Thí Thiên giao cho bọn họ. Đợi nàng làm xong chuyện cần làm, nàng sẽ chủ động trả cho chúng ta. Dầu gì mẫu hậu có thể phái những người khác đi cùng, vì sao phải là ta?" Khuôn mặt Vương Tử Tinh Linh Áo Tư Tháp mất hứng.
"Áo Tư Tháp, ngươi theo nàng ra ngoài du ngoạn thôi. Về sau ngươi sẽ hiểu quyết định bây giờ của ta." Nữ vương Tinh Linh biết rõ con trai của mình. Bất luận bây giờ nàng nói gì, Áo Tư Tháp cũng sẽ không nghe. Đứa bé này, chỉ có chân chính cảm nhận mới có thể phục. Để hắn ra ngoài tôi luyện một lần cũng tốt.
Áo Tư Tháp há mồm còn muốn nói gì nữa, Nữ vương Tinh Linh lại giơ tay lên ngăn lại, lạnh nhạt nói: "Ta mệt, đi nghỉ trước. Lúc nào bọn họ lên đường, ngươi đi theo." Nữ vương Tinh Linh giơ tay lên, một đạo ánh sáng màu bạc trắng đổ xuống, chiếu vào lỗ tai Áo Tư Tháp. Rất nhanh, chóp nhọn 2 bên tai của Áo Tư Tháp từ từ biến mất, biến thành tai của nhân loại. Bây giờ nhìn thấy, dáng ngoài của Áo Tư Tháp so với nhân loại không có gì khác biệt. Khác nhau chỉ là diện mạo của hắn rất tuấn mĩ, da trắng nõn hơn nhân loại một chút mà thôi.
Nữ vương Tinh Linh làm pháp xong thì rời đi ngay, để Áo Tư Tháp mất hồn một mình đứng trên đại điện.
Ban đêm, nàng và Lãnh Lăng Vân còn có Hắc Long Bản bàn luận, ngày mai sẽ rời đi. Trở lại phòng mà Tinh Linh tộc đã chuẩn bị cho nàng nằm xuống, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ, nhưng vẫn bò dậy mở cửa liền thấy một Tinh Linh mỹ lệ đứng ở cửa.
"Xin hỏi có việc gì? Nữ vương bệ hạ muốn triệu kiến ta?" Thích Ngạo Sương nghi hoặc nhìn Tinh linh trước mắt. Cách ăn mặc của Tinh linh trước mặt không giống thị nữ, nàng mặc quần áo màu trắng có thêu một chút hoa văn màu xanh lá cây. Khí chất dịu dàng hào phóng, đứng ở cửa hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Thích Ngạo Sương khẽ cau mày đang chuẩn bị mở miệng hỏi tiếp, Tinh Linh kia lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Ta, có thể vào trong không?"
Trong lòng Thích Ngạo Sương nghi ngờ nhưng vẫn tránh ra một bên mời Nữ Tinh Linh mỹ lệ kia vào.
Đóng cửa lại, Thích Ngạo Sương cũng đi vào. Nữ Tinh Linh kia mỉm cười tự giới thiệu mình: " Tiểu thư Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã, ngươi khỏe. Ta là Đại Trưởng của Lão Tinh linh tộc, Mạc Na."
"Ngài khỏe." Thích Ngạo Sương cũng lễ phép gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: "Là Nữ vương kêu ngài đến giao phó gì sao?"
"A, không, không phải." Mạc Na vội vàng khoát tay, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
"Vậy?" Thích Ngạo Sương càng thêm nghi ngờ. Không phải Tinh linh tộc rất ghét loài người sao? Mà sao vị Đại trưởng lão của Tinh Linh tộc lại đến tìm nàng?
"Ta, ta......" Mạc Na có chút thấp thỏm, có chút ngượng ngùng, nhìn ánh mắt khó hiểu của Thích Ngạo Sương rốt cuộc cũng mở miệng: "Ta, ta muốn hỏi thăm ngươi một người."
"Hả?" Thích Ngạo Sương càng thêm tò mò, nhíu mày nói:"Người nào?"
"Khắc Lý Phu." Nữ Tinh linh có chút ngượng ngùng nói.
Hả? Thích Ngạo Sương vừa nghe, chân mày cau lại.
Thật quái lạ! Ba chữ xuất hiện ngay lập tức trong đầu Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tinh Linh trước mặt, lập tức nhớ tới lời sư phụ đã từng nói trước kia ông đã cứu một Tinh linh và hộ tống nàng về Tinh Linh Chi Sâm, chẳng lẽ chính là Tinh Linh này?
Mạc Na thấy sắc mặt có chút quái lạ của Thích Ngạo Sương, không khỏi có chút lùi bước, nói thật nhỏ: "Ta, ta, quá đường đột. Nhiều người như vậy, ngươi, cũng không thể......"
"Không. Trưởng lão, ta nói thật với người. Người ngài tìm là sư phụ Khắc Lý Phu của ta, ông từng nói cho ta biết, khi còn trẻ ông có cứu một tinh linh hộ tống nàng trở lại Tinh Linh Chi Sâm." Thích Ngạo Sương nhìn Tinh Linh xinh đẹp trước mắt trong lòng có chút thổn thức. Loài người và Tinh linh khác nhau quá lớn, loài người sống chỉ mấy chục năm còn Tinh linh lại là mấy trăm năm, giống như bây giờ. Tinh linh trước mắt trẻ xinh đẹp như thế, mà sư phụ thì đã thành ông già, mặc dù lão đầu đấy rất đáng yêu. Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, bây giờ sư phụ đang ở nơi nào? Khi nàng còn ở Đê đô cũng không thấy bóng dáng của sư phụ, có thể là Thần điện cố ý tạo ra. Giời phút này Thích Ngạo Sương lại càng nhớ đến yêu lão đầu đáng yêu đó.
"A! Thật sao?" Mặc Na kích động đứng lên, trên mặt đỏ ửng.
"Đúng." Thích Ngạo Sương nhẹ gật đầu, nhìn thái độ của Tinh Linh trước mắt đã biết quan hệ của 2 người không đơn giản.
"Hắn, hiện tại hắn có tốt không?" lúc này Mặc Na mới nhớ tới sự thất thố của mình, cúi đầu che giấu sự thất thố của mình, ngồi xuống.
"Ông rất tốt." Thích Ngạo Sương gật đầu, trong lòng cũng than nhẹ, sư phụ, giờ này người đang ở đâu? Mình xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc hẳn sư phụ cũng đã biết. Như vậy, bây giờ rốt cuộc sư phụ đang làm gì đấy?
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt......" Mặc Na lẩm bẩm, chậm rãi ngẩng đầu, cười khổ, khó khăn nói: "Hắn, hết hôn rồi à? Bây giờ chắc cũng đã có nhiều con cháu?"
Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt khổ sở của Tinh linh trước mặt, nhẹ lắc đầu nói: "Không, sư phụ cả đời không lập gia đình, không thê tử, đừng nói đến tôn tử?"
"Cái gì?!" Sắc mặt của Mặc Na biến đổi: "Hắn, hắn thật không lấy vợ? hắn thật không lấy vợ......"
Thích Ngạo Sương hiểu, sư phụ và Tinh tinh này đã có đính ước với nhau, hoặc là lúc còn trẻ sư phụ sư phụ đã thề với Tinh Linh này cả đời không lấy vợ, cho nên sư phụ vẫn không có lấy vợ sinh con.
"Đúng vậy, chỉ sợ trong lòng sư phụ sớm đã có người rồi." Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt của Tinh linh này tiếp tục nói: " Người trong lòng sư phụ, chắc là người, trưởng lão Mặc Na."
Mặc Na kinh ngạc mất hồn, một hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Thật là đồ ngốc, hắn thật là đồ ngốc, đã nhiều năm như vậy......"
"Sư phụ cảm thấy rất đáng giá, ông nguyện ý làm như vậy." Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mất hồn của Tinh Linh Trưởng lão, nhẹ than thở "vì sao ngài không chịu ở một chỗ với sư phụ?!!
Nói tới đây, sắc mặt của Tinh linh ảm đạm xuống, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Tuổi thọ của nhân loại chỉ có mấy chục năm, mà tuổi thọ của ta thì mấy trăm năm. Ta, ta không muốn nhìn hắn chết đi. Loài người và Tinh linh làm sao có thể?"
Thích Ngạo Sương lẳng lặng nhìn Mặc Na, chậm rãi nói: "Mỗi người đều có quyền lợi chọn lựa. Bây giờ ngài biết ông rất tốt, hơn nữa cũng vẫn nhớ ngài. Thế là đủ rồi sao?"
"Đủ rồi, ta rất thỏa mãn." Mặc Na mỉm cười, tháo dây chuyền trên cổ xuống đưa cho Thích Ngạo Sương "Làm phiền ngươi đưa cái này cho hắn, nói cho hắn biết, trong lòng của ta vĩnh viễn nhớ hắn."
Thích Ngạo Sương nhận lấy dây chuyền khẽ nhướng mày, Tinh Linh luôn tự kìm chế cảm súc không bao giờ nói ra, xem ra trong lòng của nàng rất yêu và nhớ sư phụ.
"Ta biết rồi. " Thích Ngạo Sương nhận dây chuyền cam kết: "Ta sẽ đem những lời nói của người nói với sư phụ." Mỗi người đều có lựa chọn của mình, vì sao Khắc Lý Phu và Tinh Linh này lại lựa chọn như thế, Thích Ngạo Sương cũng không biết. Nhưng mà, nàng lại lựa chọn tôn trọng sự lựa chọn của bọn họ.
"Cám ơn ngươi, vô cùng cảm tạ ngươi." Mặc Na đứng dậy hành lễ, bị Thích Ngạo Sương ngăn lại.
Thích Ngạo Sương trêu chọc: "Ta không dám tiếp nhận đại lễ của ngài, sư phụ mà biết không bóc da ta mới là lạ."
Sắc mặt của Mặc Na hơi đỏ lên.
"Đúng rồi, cái này cho ngài." Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, đem 3 lễ vật mà Khắc Lý Phu đã đưa cho nàng đem toàn bộ cho Mặc Na.
Mặc Na nhìn những món đồ trong tay nghi hoặc nhìn Thích Ngạo Sương,Tthích Ngạo Sương cười nói: "Tất cả những thứ này đều là sư phụ làm, ta không cần phải những thứ này, ngài giữ lại làm kỉ niệm."
"Đích thân hắn làm?" Mặc Na mừng rỡ nhìn món đồ trong tay.
"Đúng." Thích Ngạo Sương gật đầu "Cất đi, nếu sư phụ biết được nhất định sẽ khen ta đấy, nói không chừng đem hết toàn bộ cấm chú dạy cho ta." Thích Ngạo Sương cười cười.
Mặc Na si ngốc nhìn đồ vật trên tay, nhẹ vuốt ve. Nhìn Thích Ngạo Sương thổn thức.
Cuối cùng Mặc Na tươi cười rời đi, Thích Ngạo Sương đóng cửa phòng nằm xuống. Làm thế nào cũng không ngủ được, trong lòng nhớ đến những người bên cạnh mình. Giờ khắc này sư phụ đang ở đâu, Hạ Thiên như thế nào? Tẫn Diêm đâu rồi, hắn từng lập lời thề mãi mãi theo bên cạnh nàng. Xảy ra chuyện như vậy, hắn vẫn sẽ kiên trì hay đã từ bỏ. Dù sao hắn cũng là người của Công Tước Cổ Đốn. Nghĩ tới đây, trong lòng Thích Ngạo Sương như bị kim châm. Công Tước Cổ Đốn! Mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn! Vì quyền thế mà hy sinh tất cả mọi người!
Đế đô An Mạch Cách Lan.
Đêm khuya yên tĩnh, Lạp Tây Á ở trong phòng nghĩ của Viện trưởng Mạc Trác Học Viện Ma Pháp.
"Lạp Tây Á......" Mạc Trát nhẹ gõ cửa gọi.
"Mời vào.!" thanh âm Lạp Tây Á lạnh nhạt.
Mạc Trát chậm rãi đẩy cửa đi vào, thấy Lạp Tây Á đang nằm trên giường. Lạp Tây Á, lòng níu chặt lại. Từ khi sự việc kia xảy ra, Lạp Tây Á liền rời phủ Hi Nhĩ, không trở về nhà nữa. Đến đây ở cùng với ông, không cùng tập luyện. Một thiếu nữ hoạt bát đáng yêu bây giờ đã thành một người lạnh lẽo. Sâu trong con ngươi Mạc Trát đau lòng, đối với hắn đồ đệ này cực kỳ có thiên phú và thông minh, từ đáy lòng ông rất thương yêu nàng. Bộ dáng này của Lạp Tây Á, làm sao ông có thể không thương yêu cho được. Đứa bé này, hoàn toàn đóng chặc lòng mình.
"Lạp Tây Á, đêm đã khuya, nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai nữa tu luyện." Mạc Trát mở miệng nhẹ nói.
"Uh, biết. Tạ sư phụ." Thanh âm Lạp Tây Á vẫn như cũ không mang một tia ấm, nhàn nhạt nói, nhưng không di động, còn ngồi yên tĩnh.
Mạc Trát thấy thế, nhẹ than thở, xoay người ra khỏi phòng, khép cửa hắn biết, hắn nói gì nữa cũnh uổng công. Công Tước Cổ Đốn phái người tới khuyên những Mạc Trác cũng không nói với nàng. Đã không biết bao nhiêu lần Công Tước Cổ Đốn khuyên Lạp Tây Á trở về, Lạp Tây Á lại mắt điếc tai ngơ, cũng chưa bao giờ đi gặp người Công Tước Cổ Đốn phái tới. Chỉ ném lại một câu, bế quan tu luyện, ai cũng không gặp.
Lạp Tây Á nhìn chằm chằm cánh cửa, chậm rãi nhắm mắt lại, một giọng nói nhỏ mà không ai có thể nghe được: "Ta biết rõ, người nhất định sẽ trở lại, tỷ tỷ. Ta sẽ chờ." Lạp Tây Á nhẹ nhắm mắt lại, khóe mắt xuất hiện một giọt nước mắt trong suốt, nhỏ xuống không thấy.
Phủ Công tước Cổ Đốn.
Trong thư phòng, Công Tước Cổ Đốn chắp tay đứng ở cửa sổ, cau mày. Một cái tay để phía sau lưng, cánh tay kia không một chút huyết sắc. Chính là cánh tay đã bị Khắc Lôi Nhã hủy đi, cánh tay bây giờ được làm bằng quáng thạch, do Giáo Hoàng giúp ông. Cánh tay này, cũng giống như cái chân của Giáo Hoàng. Chỉ là, do Nữ Thần Quang Minh tạo thành. Dĩ nhiên, tất cả đều đo Khắc Lôi Nhã gây ra.
Sắc mặt Công Tước Cổ Đốn không tốt cho mấy, bóng tối bao trùm khắp nơi. Cái tên phế vật Lạp Cách vì một cô gái đã chết oán giận ông, liền nhậm chức ở một vùng đất rấ xa Đế đô, cả ngày hắn lấy rượu tiêu sầu, không bao giờ tỉnh táo. Người hối báo nói hắn rất tiều tụy, như vậy cũng tốt. Đồ phế vật, nên chết. Đứa bé Lạp Tây Á này, vừ nghĩ đến Công Tước Cổ Đốn thở dài, đứa bé này vẫn còn phản nghịch với ông, đợi một thời gian nữa tin chắc nó sẽ hiểu tất cả. Chỉ là, sự việc kia tóc đen mắt đen, Khắc Lôi Nhã, bây giờ không có bất kì tinh tức gì!
Điều này làm cho Công Tước Cổ Đốn rất lo lắng, vô cùng lo lắng.
Trong lòng ông vẫn khắc sâu hình ảnh cặp mắt tràn đầy thù kia của nó. Nó, nhất định sẽ trở lại tìm ông báo thù! Trong lòng Công Tước Cổ Đốn rất rõ, vì thế không thể an lòng. Không chỉ một lần thúc giục Giáo Hoàng tìm giết nàng. Khi bắt đầu Giáo Hoàng còn kiên nhẫn, sau phát chán, thậm chí còn trốn tránh không gặp.
Tiếp tục như vậy, không được! Cô Tước Cổ Đốn lo lắng tiến về phía bàn đọc sách. Mình cũng phải làm chút gì đó!"Khắc Lôi Nhã" rất đáng sợ và nguy hiểm, nhất định phải giải trừ mối nguy hiểm này sớm! Tuyệt đối không thể để cho nàng trở lại nơi này!