Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nhóc Tinh Nghịch
Rốt cuộc, Thích Ngạo Sương dừng lại, tức giận mà nhìn Kiều Nạp Sâm đã đuổi tới, nói: “Huynh muốn thế nào đây?”
Kiều Nạp Sâm cười híp mắt, ba chân bốn cẳng chạy vội tới trước mặt Thích Ngạo Sương, cười hì hì: “Không có gì. Để học trưởng dẫn học đệ đi tham quan học viện một chút.”
Thích Ngạo Sương nhìn Kiều Nạp Sâm đang cười híp mắt, hơi nổi giận. Da mặt người này thật không phải dày bình thường. Không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì nữa!
Kiều Nạp Sâm bắt đầu chỉ vào các kiến trúc xung quanh, giới thiệu một cách rất tự nhiên. Trong lòng hắn đã sớm nổi lên hứng thú với thiếu niên tóc đỏ này. Từ vòng thi đầu hắn đã có biểu hiện không tầm thường, vừa rồi lại còn đánh bay đệ tử sáu sao, khiến trong lòng Kiều Nạp Sâm tò mò và nghi ngờ.
Rõ ràng tu vi của thiếu niên tóc đỏ này không sâu, vì sao lại có hành động kinh người như thế? Rốt cuộc hắn có bí mật gì?
Kiều Nạp Sâm cười híp mắt, nói: “Thích Ngạo Sương, bên kia là thư viện của học viện chúng ta. Nó chia làm mười tầng, dĩ nhiên cũng phân theo thân phận và thực lực. Ta có thể vào tầng chín. Có một ngày ta có thể lên đến tầng cao nhất ~~~” Kiều Nạp Sâm gật gù đắc chí, sau đó quay sang nhìn Thích Ngạo Sương.
Sau lưng đã không còn bóng người, chỉ có gió thổi và lá rơi.
Người đâu? Kiều Nạp Sâm hoảng hốt. Thiếu niên tóc đỏ đó lại cứ như vậy mà biến mất không tiếng động ngay sau lưng mình sao? Mình lại không hề phát hiện!
Lâu sau, Kiều Nạp Sâm mới chậm rãi rời đi, nhưng trong lòng vẫn không bỏ xuống được.
Bên hồ, gió nhẹ nhàng phơ phất. Dưới ánh mặt trời, bóng cây rung rinh. Thích Ngạo Sương lẳng lặng ngồi trên ghế bên bờ hồ, nhắm mắt lại trau chuốt suy nghĩ. Chỉ còn vài tháng nữa là tới tu luyện tinh thần. Thực lực của mình bây giờ có thể tới được tầng thứ mấy?
Phá Toái Hư Không…
Là như thế nào?
Đến cùng là Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân ra sao rồi? Thích Ngạo Sương từ từ vươn tay, sờ hai cái bông tai trên tai phải của mình, tâm tình nặng nề.
Đang khi Thích Ngạo Sương suy nghĩ thì bị một tiếng động cắt đứt. Nàng khẽ cau mày, bên này yên tĩnh như thế mà còn có người ở đây, hơn nữa hình như không chỉ một người.
“Ngươi đồ đê tiện này, luôn dùng gương mặt để mê hoặc người ta. Hôm nay ta sẽ xé nát cái mặt ngươi ra!”
“Thật là, còn giả vờ à? Tiểu tiện nhân ngươi, ngoài giả vờ vô tội ra thì còn làm được gì?”
“Hôm nay sẽ để cho ngươi biết, giả bộ thì sẽ có kết quả thế nào….”
……………………..
Thích Ngạo Sương liếc nhìn qua. Hình như là mấy nữ nhân đang vây một nữ nhân nhỏ nhắn ở giữa. Mà nàng kia không nói tiếng nào, chỉ chống nạnh đứng đó.
Thích Ngạo Sương tuyệt không muốn dính dáng vào chuyện rắc rối, càng không muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Tốt nhất là cứ phủi mông bỏ chạy lấy người. Thích Ngạo Sương đứng lên, định rời đi nhưng chân lại dẫm vào một cành khô, phát ra tiếng răng rắc.
Người bên kia giật mình, quát lạnh: “Ai? Ai?”
Thích Ngạo Sương không trả lời, chỉ chừa cho các nàng bón lưng, định đi tiếp về phía trước.
Thừa dịp này, nữ nhân bị vây chạy ra, trực tiếp hướng về phía Thích Ngạo Sương.
“Đứng lại!”
“Tiểu tiện nhân! Đứng lại cho ta!”
Thích Ngạo Sương xoay lại thì thấy một đám nữ nhân vừa gầm lên vừa đuổi theo. Trước ngực mấy nữ nhân này đeo huy hiệu có ba ngôi sao nhỏ màu vàng.
“Đại ca ca, cứu muội với.” Thiếu nữ vọt tới trước mặt Thích Ngạo Sương xem ra chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, thân thể nhỏ nhắn run lên, cũng có lồi có lõm. Lông mi dài, mắt to, khuôn mặt tròn trịa, môi nho nhỏ, da thịt vô cùng mịn màng, là một tiểu mỹ nhân đáng yêu. Nhưng lúc này mặt nàng rất sợ hãi, vội vàng núp sau lưng Thích Ngạo Sương, vươn tay nắm lấy vạt áo nàng, không chịu buông tay. Mà trước ngực nàng là huy hiệu có hai ngôi sao nhỏ màu vàng.
Hả? Thoạt nhìn như là một vở kịch ỷ mạnh hiếp yếu vậy?
Có điều, thật như thế sao?
“Vị đồng học này, đừng bị vẻ ngoài của ả lừa gạt. Ả luôn có bộ dạng điềm đạm đáng yêu để lừa đảo!”
“Tiểu tiện nhân, ngươi lại dùng chiêu này!”
“Nơi này không có chuyện của huynh, huynh có thể đi. Để tiểu tiện nhân đó lại.”
Mấy nữ nhân đuổi tới, có người dịu dàng khuyên bảo, có người nói lời độc ác. Nhưng trong mắt các nàng đều là lửa giận, dường như đã chịu thiệt thòi từ thiếu nữ này.
“Đừng, đại ca ca, ngàn vạn lần đừng giao muội cho các nàng ấy. Họ đều không phải là người tốt.” Thân thể nữ đệ tử sau lưng Thích Ngạo Sương run rẩy vô cùng, nhỏ giọng cầu xin. Đáy mắt nàng hiện lên tia mỉa mai, nhô đầu ra từ sau lưng Thích Ngạo Sương, nháy mắt với mấy người kia.
“Tiện nhân!” nữ tử dẫn đầu đuổi tới, tức giận đến nỗi toàn thân run lên. Mạt Lý Na khốn kiếp này giả bộ vô tội để lợi dụng lòng tốt của nam nhân. Rõ ràng họ mới là người bị hại nhưng những nam kia lại bảo vệ ả. Cũng bởi vì ả luôn giả bộ đáng yêu, giả bộ đáng thương! Nam nhân trước của mình cũng vì tiểu tiện nhân này mà cãi nhau với mình, thiếu chút nữa là cãi đến mức chia tay. Nhất định phải dạy dỗ ả!
Trong mắt những nữ nhân khác cũng là phẫn hận, nhưng nhìn nam nhân tóc đỏ trước mặt, tạm thời không ra tay. Trên quần áo của đối phương không có bất kỳ huy hiệu gì, là đệ tử mới. Nhưng nếu chuyện truyền đi thì sẽ gây sóng to gió lớn.
Thích Ngạo Sương im lặng.
Nữ đệ tử sau lưng kéo vạt áo Thích Ngạo Sương, giọng nói run run: “Đại ca ca, cứu muội, đưa muội đi đi. Họ…Họ muốn xé nát mặt của muội.”
Mạt Lý Na run run nói tới đây thì giọng điệu trở nên sợ hãi hơn, nhưng lại ở sau lưng Thích Ngạo Sương làm mặt quỷ với những nữ nhân kia như để tuyên bố thắng lợi một lần nữa. Nam nhân mà, đều hèn hạ như nhau thôi. Thương hương tiếc ngọc, ha ha, vậy hãy để bọn họ thương hương tiếc ngọc cho tốt vào.
Ngay sau đó, Thích Ngạo Sương di chuyển.
Nhóm nữ nhân đối diện Thích Ngạo Sương nhìn nàng đầy cảnh giác.
Thích Ngạo Sương lại làm chuyện khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Nàng lạnh lùng xoay người, vươn tay, nắm lấy cổ áo của Mạt Lý Na, ném nàng ta ra ngoài không chút khách khí, đẩy tới trước mặt nhóm nữ nhân kia.
“Đại ca ca?!” nhất thời, trong mắt Mạt Lý Na tràn đầy nước mắt, nhìn Thích Ngạo Sương đầy không thể tin. Ánh mắt Thích Ngạo Sương lộ ra cỗ mị hoặc khó mà diễn tả thành lời.
Gương mặt Thích Ngạo Sương lạnh lùng, không thèm liếc nhìn nàng ta lấy một cái.
“Ơ?” đám nữ nhân đuổi theo tới chết đứng tại chỗ. Lần đầu tiên, lần đầu tiên thấy Mạt Lý Na bị nam nhân vứt ra một cách vô tình như thế. Những nam nhân kia nhìn khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của Mạt Lý Na, ai không nguyện đứng sau bảo vệ cho ả? Thế nhưng thiếu niên tóc đỏ lại lạnh lùng như thế.
Thích Ngạo Sương mặc kệ, im lặng, định rời đi.
“Đại ca ca, huynh không thể đi được. Huynh không muốn để ý tới muội à? Cứu muội với, muội, muội rất sợ. Hu hu hu, muội thật sợ ~~ họ...họ muốn xé nát mặt muội.” Mạt Lý Na nhìn Thích Ngạo Sương đầy điềm đạm đáng yêu, nước mắt óng ánh trong đôi mắt to, lông mi dài như cánh quạt run rẩy, sắc mặt tái nhợt như trở nên trong suốt. Mà thân thể nhỏ nhắn của nàng ta càng run hơn, thoạt nhìn khiến người ta thương tiếc, khiến người ta đau lòng. Nàng ta bước lên hai bước, nắm thật chặt vạt áo của Thích Ngạo Sương.
“Tiện nhân, còn....” nữ nhân đứng đầu đang định quát lạnh, chưa nói hết câu.
Thích Ngạo Sương quay sang, vươn tay, đẩy bàn tay nhỏ bé của Mạt Lý Na ra không lưu tình chút nào, nói nhỏ: “Ghê tởm.” Trong giọng nói tràn đầy chán ghét, đáy mắt là khinh thường nồng đậm.
Nói xong câu này, Thích Ngạo Sương không quay lại nữa, bước nhanh về phía trước.
Mạt Lý Na ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng dứt khoát của Thích Ngạo Sương, trong lòng dậy sóng. Lời nói và ánh mắt trước khi đi của nàng khắc sâu trong lòng Mạt Lý Na. Lần đầu tiên, lần đầu tiên có nam nhân dùng ánh mắt chán ghét và khinh thường nhìn mình. Lần đầu tiên có nam nhân không thương hương tiếc ngọc với mình. Hơn nữa còn là dưới tình trạng mình dùng ánh mắt mê hoặc!
“Ha ha, tiểu tiện nhân, để xem hôm nay ngươi làm thế nào?”
“Ha ha, đê tiện, thật không ngờ ngươi cũng có ngày đáng ngac nhiên như hôm nay.”
“Trong mắt người đó, ngươi chỉ là rác rưởi!”
Một đám nữ nhân đứng sau lưng Mạt Lý Na cười nghiêng ngả, không ngừng nói ra những lời ác độc nhục mạ Mạt Lý Na. Lần đầu tiên có nam nhân không bị nàng ta hấp dẫn, sao bọn họ không cao hứng cho được?
“Hừ!” Mạt Lý Na xoay người, nhìn nhóm người cười nghiêng ngả, lạnh lùng hừ một tiếng rồi im lặng nhìn mọi người.
Đám nữ nhân ngây ngẩn. Bây giờ Mạt Lý Na không còn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như hoa lê trong mưa, càng không còn sợ hãi như khi họ vừa vây nàng ta. Giờ phút này mặt nàng ta lạnh lẽo, ánh mắt càng đáng sợ hơn. Chỉ bị nàng ta nhìn chằm chằm thôi mà đã thấy áp lực không tả nổi.
“Tiện...tiện nhân! Hôm nay chúng ta sẽ khiến ngươi phải trả giá lớn!” trong lòng nữ nhân dẫn đầu hơi hoảng hốt nhưng lập tức lắc đầu, đuổi cảm giác đáng ghét đó đi. Dù sao thì đối phương chỉ là đệ tử có thực lực hai sao mà thôi. Đám bọn mình đều có ba sao, sợ cái gì?!
“Hừ! Không chơi với các ngươi nữa. Chán chết.” Mạt Lý Na âm lãnh nói, ngay sau đó, nàng ta di chuyển.
Đám nữ nhân sửng sốt. Họ chỉ thấy được tàn ảnh của Mạt Lý Na. Bóng dáng nàng ta đã biến mất tại chỗ.
Phạch phạch phạch....
Thích Ngạo Sương quay lại nhìn, bên hồ, trong rừng cây nhỏ vừa nãy có một đàn chim bị hoảng sợ, bay lên.
Rốt cuộc thì thiếu nữ kia đã lộ ra bộ mặt thật rồi à?
Thực lực hai sao? Hừ. Thích Ngạo Sương nhàn nhạt cười. Ẩn giấu tu vi, còn có ánh mắt tràn đầy mị hoặc kia mà sẽ bị đám nữ nhân kia tổn thương được sao? Thiếu nữ kia tuy nhìn rất đáng yêu, trong sáng và rất uất ức, nhưng tuyệt đối không như bề ngoài. Sợ rằng thiếu nữ kia không đơn giản. Hơn nữa, thiếu nữ kia hẳn có thân phận là Yêu tộc.
Học viện này thật đặc biệt.
Thích Ngạo Sương lắc nhẹ đầu, xoay người trở về ký túc xá.
Khi Thích Ngạo Sương vừa rời đi thì Mạt Lý Na liền đi ra, nhìn theo bóng lưng xa dần của nàng, nheo mắt lại.
Người tóc đỏ này khá thú vị.
Hừ, có điều, ta không tin không bắt được ngươi. Chờ đấy, nhất định ta sẽ khiến ngươi quỳ dưới váy ta, để ngươi thần hồn điên đảo!