Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tài Năng Tuyệt Sắc
  3. Chương 180
Trước /241 Sau

Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 180

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thích Ngạo Sương sửng sốt.

Ngươi, không tệ.

Địch Thản Tư nói những lời này là có ý gì?

Thích Ngạo Sương kinh hãi không thôi! Địch Thản Tư lại có thể cảm thấy ý thức của mình?! Làm sao có thể? Nhưng sự thật ở trước mắt. Địch Thản Tư người này...... Thực lực quả nhiên sâu không lường được. ( Không phải đâu ạ. Hắn ta không biết tỷ là nữ đâu).

Mí mắt của Thích Ngạo Sương có chút rung rung, phục hồi tinh thần.

Chậm rãi mở mắt ra, hít một hơi thật sâu sau đó, đứng dậy, thản nhiên đi đến bên bờ sông. Mới vừa rồi nàng đã hiểu được tất cả nham thạch trong ao đầm, đâu là thực, đâu là hư.

Thích Ngạo Sương tung người nhẹ nhàng nhảy một cái, vững vàng đứng ở một khối nham thạch nổi lên cách bờ không xa, không dừng lại một phút nào cả, nhanh chóng lao tới phía trước. Bóng dáng dần dần mất hút trong màn chướng khí dày đặc.

Khi thấy Thích Ngạo Sương nhanh chóng đuổi mấy người kia, thì tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương nhanh chóng nhảy lên những khối nham thạch đó, không do dự cũng không hề dừng lại, đảo mắt liền bỏ rơi bọn họ ở phía sau. Chíp Bông mở to đôi mắt ti hí của mình nhìn Thích Ngạo Sương rời đi, chỉ là hơi do dự một chút, liền bơi theo.

Cái khác mấy học sinh thấy thế trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quái thú đáng sợ kia không tập kích bọn họ, bọn họ sẽ nhẹ nhõm rất nhiều. Chỉ là, thiếu niên tóc đỏ kia sẽ phải thảm thôi. Mọi người trong lòng đều nghĩ như vậy.

Nhưng màn tiếp theo làm cho bọn họ kinh ngạc là quái thú đáng sợ trong mắt bọn họ không có tấn công Thích Ngạo Sương, mà là vui sướng bơi ở bên cạnh hắn. Bơi ngay theo sát bên người Thích Ngạo Sương, lại hoàn toàn không có ý muốn công kích. Thậm chí còn muốn kết tình hữu nghị.

"Đây là chuyện gì xảy ra?" Một người trong đám học sinh kia kinh ngạc nhìn bóng dáng đang dần đi xa của Thích Ngạo Sương và Chíp Bông, trăm mối nghi ngờ vẫn không có cách giải thích được.

Những người khác trên mặt cũng toàn ngờ vực.

"Người thiếu niên kia, là hắc mã của năm nay. Các ngươi nhìn tốc độ di chuyển của hắn thấy thế nào?" Lúc này, học viên Ma Tộc kia mới lên tiếng.

"Rất nhanh. Thậm chí so với Kiều Nạp Sâm còn nhanh hơn." Một người học sinh khác trả lời.

"Nói rõ ra là cái gì?" Học sinh Ma Tộc kia lại khạc ra một câu như thế

Những người khác sắc mặt rốt cuộc đã thay đổi, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đã thấy được những tia kinh ngạc

"Người này, thực lực rất mạnh." Học sinh Ma Tộc chậm rãi đưa ra một câu kết luận.

"Coi như hắn rất mạnh, nhưng thái độ của quái thú kia cũng thật quá kì quái! Không đi cùng Địch Thản Tư hay Kiều Nạp Sâm là ví nó bị thua trên tay hai người bọn họ, cho nên né tránh hai người bọn họ. Nhưng tiểu tử tóc đỏ này, quái thú kia tại sao không né tránh? Ngược lại nghênh đón? Thậm chí, thậm chí...... Câu nói kế tiếp của người này không giám nói ra. Nhưng trong lòng mọi người ai cũng hiểu rõ. Quái thú kia thậm chí có ý muốn lấy lòng.

Thiếu niên tóc đỏ đó, thực lực mạnh hơn so với Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư???

Không thể nào!

Mọi người lập tức phủ nhận ý tưởng ngu ngốc đó.

Nhưng quái thú kia vui sướng đi theo bên cạnh hắn thì giải thích thế nào đây?

"Đừng suy nghĩ, thừa dịp hiện tại chạy nhanh qua đây đi." Nam tử Ma Tộc lên tiếng mọi người mới sực tỉnh ra.

"Đúng rồi" nam tử đang cầm ngọn thương trên tay lập tức gật đầu đáp lời. Quái thú kia thật sự đáng sợ. Có tấn công thế nào cũng không chết. Coi như nửa chết nửa sống, nhưng vừa tiếp xúc với ao đầm này là lập tức lại mạnh mẽ như thường

Lúc này Thích Ngạo Sương vẫn còn tiếp tục chạy về phía trước.

"Thầm thì? Cô cô cô cô!?" Chíp Bông một mực bơi bên cạnh Thích Ngạo Sương gọi bi bô.

"Chíp Bông hỏi ngươi ngươi là làm sao tìm được những nham thạch chịu đựng được sức nặng? Hắn nói ngươi cư nhiên lợi hại như vậy." Trường Không tức thời phiên dịch.

" Ta tự có cách." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói, tiếp ngẩng đầu nhìn về phía trước, cau mày, "Cái này ao đầm đến cùng lớn bao nhiêu, còn cần đi bao lâu?"

"Cô cô cô cô ~~~ thầm thì!" Chíp Bông phe phẩy cái đuôi.

" Với tốc độ của ngươi hiện gì cũng phải hơn một ngày." Trường Không ngáp một cái, "Mệt quá, ta đi ngủ, ngươi cứ tiếp tiếp tục đi đi."

"Thầm thì ~~~" Chíp Bông nhẹ nhàng thầm thì hai tiếng, sau đó cái đầu to lớn bắt đầu lặn xuống.

"Chíp Bông cũng muốn đi về nhà nghỉ ngơi." Trường Không nhỏ giọng thì thầm một tiếng, sau đó thanh âm càng ngày càng nhỏ, "Nhà của hắn, ở phía dưới ao đầm......"

Hơn một ngày? Thích Ngạo Sương khẽ cau mày. Nếu như không ngừng nghỉ cũng mất hơn một ngày, cái ao đầm này rốt cuộc lớn đến bao nhiêu? Ý nghĩ này vừa xẹt qua, nàng chỉ cảm thấy Địch Thản Tư trước đó đi qua đây cũng mất hơn một ngày. như vậy những người khác sẽ cần nhiều thời gian hơn rồi.

Tại nơi khắc nghiệt như vậy mà phải kiên trì nhiều ngày, còn phải phòng bị cái tên Chíp Bông đáng sợ đó tập kích, quả thật không phải chuyện dễ dàng. Không chỉ là khảo nghiệm tren thân thể, còn có trên tinh thần. Có thể còn sống thông qua người nơi này quả nhiên đều không phải là người bình thường.

Thích Ngạo Sương vẫn đi phía trước, trước mặt hiện ra cái bóng mơ hồ, cũng là người quen của Thích Ngạo Sương.

Là Kiều Nạp Sâm.

Thích Ngạo Sương đứng lại, nhìn Kiều Nạp Sâm phía trước đang đứng ở trên một khối nổi nham thạch nổi lên, cũng không có làm gì, chỉ hơi hơi dừng lại sau đó quyết định bước lên, mượn lực nhảy đến tảng đá tiếp theo. Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, không có đi lên, chỉ là đi theo phía sau.

Nhưng là Kiều Nạp Sâm cũng rất mau đã nhận ra tình huống phía sau lưng, quay đầu híp mắt nhìn về phía sau. Sau khi thấy bóng dáng của Thích Ngạo Sương thì kích động hô to: "Thích Ngạo Sương, có phải là ngươi hay không? Thích Ngạo Sương!"

Thích Ngạo Sương bất đắc dĩ, bĩu môi, đi đến trước mặt hắn

"Ha ha, Thích Ngạo Sương, ta biết ngay ngươi có thể mà. Chỉ là......" Kiều Nạp Sâm chợt cau mày, nghi hoặc nhìn Thích Ngạo Sương, sau đó đột nhiên há to mồm, kinh ngạc nói, "Không phải chứ, tốc độ của ngươi so với ta còn nhan hơn! Lên đường sau ta, nhưng bây giờ đã vượt qua ta."

"Vận số tốt mà thôi." Thích Ngạo Sương nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc kia của Kiều Nạp Sâm, qua loa nói, "Chỉ là ta đúng lúc có thể cảm thấy được nham thạch này cái nào thực, cái nào giả, cho nên may mắn nhanh một chút."

"A, vậy sao?" Kiều Nạp Sâm vuốt cằm của mình nghẹo đầu nhìn Thích Ngạo Sương, nháy mắt cũng không biết đang suy nghĩ gì.

"Tốt lắm, đi thôi, nhanh chóng thông qua nơi này đi." Thích Ngạo Sương nhìn thấy Kiều Nạp Sâm vẫn còn đang sững sờ thì lên tiếng nhắc nhở.

"A ~ được." Kiều Nạp Sâm gật đầu, bỗng nhiên lại cau mày nghiêm túc hỏi, "Ngươi có thể cảm giác được những nham thạch này đâu là thực, cả tốc độ của ngươi cũng mau hơn ta đúng không?"

Thích Ngạo Sương không biết Kiều Nạp Sâm hỏi như vậy là có ý gì, nhưng nhìn bộ dạng Kiều Nạp Sâm nghiêm túc như vậy, cũng đành phải gật đầu một cái.

"Vậy rất tốt, ngươi chỉ ta đi! Đi, tốc độ ngươi mau hơn. Ngươi vừa đi vừa thuận tiện chỉ cho ta một con đường khác, như vậy tương đối mau nha." Kiều Nạp Sâm nghiêm túc khác thường mà nói ra một câu nói như vậy.

Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, chưa từng thấy qua người nào nói lời vô sỉ mà lại mang vẻ mặt nghiêm túc như thế cả.

"Chính ngươi tự mà đi." Thích Ngạo Sương tức giận bỏ một câu, đi về phía trước.

"A! Chớ có đi, đợi ta một chút a. Một mình ngươi đi sẽ rất tịch mịch, cái này ao đầm lớn vô cùng. Rất tịch mịch a ~ rất cô độc a ~ rất trống rỗng a~, cho nên chúng ta cùng đi đi, dọc theo đường đi có thể nói chuyện với nhau." Kiều Nạp Sâm ở phía sau liên tục không ngừng kêu lên.

"Ta không tịch mịch cũng chẳng cô độc!" Thích Ngạo Sương có chút hào khí lại có chút buồn cười phản bác, "Đi thôi, sợ ngươi, đừng như Đường Tăng thế, muốn thì cùng đi."

"Đường Tăng, là ai vậy? Có giống như ta, ngọc thụ lâm phong, tác phong nhanh nhẹn, hắn cũng là mỹ nam sao?" Kiều Nạp Sâm mong đợi nhìn Thích Ngạo Sương, nói một tràng.

Thích Ngạo Sương im lặng, giờ phút này trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là không muốn nhìn mặt tên này. Vì vậy im lặng không lên tiếng lao tới phía trước.

"Chờ ta một chút!" Kiều Nạp Sâm cũng mau chóng đuổi theo.

Hai người cứ như vậy một trước một sau lao tới phía trước.

"Thích Ngạo Sương, nói thật, ngươi cho ta cảm giác thật rất không giống. Kết quả ta thật sự không nhìn lầm người, ngươi là người thứ hai có thể thông qua tầng thứ tám ngay lần đầu tiên khảo nghiệm đấy." Kiều Nạp Sâm đi theo phía sau Thích Ngạo Sương vẫn còn ở liến thoắng không ngừng.

"Người thứ nhất là Địch Thản Tư chứ gì?" Thích Ngạo Sương tùy ý phối hợp Kiều Nạp Sâm hỏi. Rõ ràng Kiều Nạp Sâm nói ra những thứ này đương nhiên là muốn nàng lên tiếng hỏi người đầu tiên là ai.

"Đúng, coi như là vậy. Chỉ là, tại môn phái của ngươi trước đây, còn có người cũng là lần đầu tham gia mà có thể thông qua tầng thứ tám. Nhưng là sau lại bị học viện khai trừ, không được coi là học sinh của học viện, ghi chép về hắn dĩ nhiên cũng không có." Kiều Nạp Sâm lười biếng đáp trả, không chút để ý nói, "Thật ra thì, ở trong lòng của các học sinh, người kia mới chính là thần tượng của họ. Chỉ là học viện cấm không cho nhắc tới hắn mà thôi."

( Xin mọi người chú ý đến cái nhân vật vừa được nhắc đến, là ai đây? Là người rất quan trọng đó nha)

"Hả?" Thích Ngạo Sương nghe Kiều Nạp Sâm vừa nói như thế, ngược lại hứng thú, "Tại sao bị khai trừ? Hắn học ma pháp cấm chú gì hả?"

"Bởi vì hắn thiếu chút nữa phá hủy tháp ngôi sao, đả thương viện trưởng còn có mấy vị trưởng lão. Kinh thế hãi tục chứ? Đoạn này lịch sử bi thống này, ở trong trường học nghiêm cấm nhắc tới. Cho nên sau này người biết càng ngày càng ít." Kiều Nạp Sâm khẽ hí mắt, ánh mắt có chút mông lung, hình như đang nhớ lại cái gì.

"Ngươi thấy được hắn sao?" Thích Ngạo Sương nhíu mày mà hỏi.

"Không có, khi đó ta còn là học sinh mới. Ta chỉ thấy cảnh tượng sau khi chuyện xảy ra. Viện trưởng cùng các Trưởng lão mọi người nửa chết nửa sống, tháp ngôi sao lảo đảo muốn ngã, xung quanh tháp đổ nát đến thê lương." Kiều Nạp Sâm nhún vai, hình như thật đáng tiếc không nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu lúc đó.

"Ta muốn hỏi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Thích Ngạo Sương chợt nhớ tới một cái vấn đề.

"Không cần hỏi số tuổi của ta. Số tuổi của nam nhân là bí mật." Kiều Nạp Sâm giảo hoạt cười, làm thế nào cũng không chịu nói tuổi của hắn rồi.

"Lão nam nhân......" Thích Ngạo Sương thật thấp nói thầm một câu.

"Ta đây gọi là thành thục! Thành thục! Ngươi hiểu không?" Kiều Nạp Sâm lỗ tai rất thính, lập tức nghe được Thích Ngạo Sương nói những lời này, liên tục không ngừng phản bác.

Không đánh đã khai, Thích Ngạo Sương trầm mặc, như vậy có thể thấy được tuổi thọ của người này, tuyệt đối không phải là nam hài cười như anh mặt trời, mà là một người cao thâm khó lường. Chỉ là, cũng không kỳ quái, cái thế giới này chính là một nơi kì diệu. Theo tu hành, thân thể tự nhiên cũng cường hãn đến một trình độ nào đó, sẽ không già yếu đi. Thanh xuân vĩnh viễn ở lại, số tuổi tự nhiên cũng không nhìn ra được

Trưa ngày thứ hai, Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm đã thành công lướt qua ao đầm, thông qua tầng thứ tám của thí luyện. Địch Thản Tư đã sớm rời đi không thấy đâu.

"Đi, đi về thôi." Kiều Nạp Sâm xé quyển trục Truyền Tống, lười biếng nói, "Trở về thôi, mặc dù hơi tiếc nuối. Nhưng mà ta rất thoải mái, lần này không thấy mặt của gà mái Lan Ni kia. Thích Ngạo Sương, đi thôi." Kiều Nạp Sâm xé ra Truyền Tống quyển trục, bóng dáng đang chậm rãi biến mất.

"Ngươi trở về trước đi, ta đi tầng thứ chín xem một chút." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói.

"Cái gì? Không nên đi......" Kiều Nạp Sâm biến mất cuối cùng trong một cái chớp mắt nghe được lời nói của Thích Ngạo Sương, sắc mặt chợt đại biến, câu nói kế tiếp đã tới không kịp nói xong cũng bị truyền tống đi ra ngoài.

Tầng thứ chín, nếu là theo thực lực của Thích Ngạo Sương bây giờ, hẳn là chết không thể nghi ngờ a! Tên tiểu tử này, cứ như vậy muốn chết sao? Kiều Nạp Sâm đang bị truyền tống đi ra. Trong lòng vừa tức lại lo lắng còn có một tia bi thương.

Truyền tống đi ra Kiều Nạp Sâm xuất hiện ngay cạnh ddianj phương đã được chỉ định, nơi đó có các đạo sư thay phiên nhau, tiếp ứng các học sinh đi ra.

"Đáng tiếc, đáng tiếc......" Kiều Nạp Sâm ý vị lắc đầu than thở.

"Tám sao." Đạo sư bên cạnh rất nhanh liền nhìn được thành tích của Kiều Nạp Sâm lần thí luyện này. Vị đạo sư này biết Kiều Nạp Sâm, nhìn Kiều Nạp Sâm ý vị lắc đầu than thở, có chút nghi ngờ nói, "Kiều Nạp Sâm, ngươi đã xảy ra chuyện gì sao? Ta còn chưa từng thấy qua người như ngươi vậy than thở. Chẳng lẽ thiếu chút nữa qua tầng thứ chín?"

"Được rồi, đừng đùa ta, Lão sư, ngươi cũng không phải không biết, Địch Thản Tư cũng không qua được mà." Kiều Nạp Sâm vẫn lắc đầu than thở, "Ta nhưng tiếc chính là......" Lại nói một nửa, Kiều Nạp Sâm lại dừng lại.

Đáng tiếc cái gì? Mình ở đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc Thích Ngạo Sương có thực lực như vậy nhưng lại đi tầng thứ chín để chịu chết?

Phi! Mình mới sẽ không như vậy trách trời thương dân! Sống chết của người khác cùng mình có quan hệ gì? Mình đáng tiếc cái gì?

Kiều Nạp Sâm gãi gãi đầu, có chút khổ não nhắm mắt lại. Chợt không hiểu mình rốt cuộc đang đáng tiếc cái gì.

"Đáng tiếc cái gì?" Đạo sư bên cạnh thấy vẻ khổ não của Kiều Nạp Sâm thì lên tiếng hỏi thăm.

"Không có gì, ha ha, không có gì." Kiều Nạp Sâm cười khan, vội vàng đi ra.

"Chờ thí luyện sau khi kết thúc đến ấy tám sao của ngươi." Đạo sư có chút không giải thích được biểu hiện kì quái của Kiều Nạp Sâm, nhưng theo trách nhiệm vẫn nhắc nhở hắn.

"Đã biết." Kiều Nạp Sâm bỏ lại câu liền vội vã chạy lên phía trước đi.

Lúc này Thích Ngạo Sương, nhìn anh sáng ở chỗ cửa ra vào kia, biết đó chính là hướng vào Tầng thứ chín. Tìm góc nghỉ ngơi khôi phục tinh thần trước đã, sau đó không do dự, Thích Ngạo Sương định đi vào.

Vào lúc này, chợt truyền tới một âm thanh trong trẻo: "Trở về, không nên đi vào chỗ đó."

"Người nào?" Thích Ngạo Sương cả kinh trong lòng, đột nhiên ngẩng đầu chung quanh nhìn đi nhìn lại. Nhưng là chung quanh không có bất kỳ người nào. Mà cái thanh âm kia cũng là trực tiếp vang lên trong đầu nàng.

"Trở về đi, ngươi bây giờ, không thể đi vào nơi đó được." Người nọ âm thanh trong trẻo lần nữa vang lên, thanh âm rất nhẹ nhàng khoan khoái trong sáng, còn có một cỗ sức quyến rũ không có cách nào hình dung được.

"Ngươi, là ai?" Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, trong lòng kinh ngạc. Người này là ai? Mình hoàn toàn không cảm thấy sự hiện hữu của hắn! Ở nơi này của học viện, không phải Địch Thản Tư là số một sao? Địch Thản Tư không phải người cường hãn nhất của học viện sao?

Như vậy, bây giờ cùng mình nói chuyện là ai đây? Thực lực của người này sợ rằng đã vượt quá mức bình thường. Bởi vì Thích Ngạo Sương hoàn toàn không cảm thấy sự hiện hữu của hắn, không cảm thấy hắn là ở nơi nào nói chuyện với mình.

Thanh âm dễ nghe đó là của ai?

Tại sao chính mình có một cỗ cảm giác quen thuộc đến như vậy?

Quảng cáo
Trước /241 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]U Minh Trinh Thám

Copyright © 2022 - MTruyện.net