Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngõa Nhĩ Đa tựa như đoán được suy nghĩ của Khắc Lôi Nhã, ngay lập tức bổ sung: “Đừng hỏi ta. Ta cũng không biết đâu. Ta chỉ lấy tiền làm việc thôi.” Chỉ là giao dịch này thật đắt, đến mạng cũng mất. Muốn ám sát người ta mà ngay cả cái chéo áo còn chưa chạm tới được. Đều là do tên Thánh tử thần điện Quang Minh chết tiệt kia. Không có việc gì làm hay sao mà chạy tới núi Tật Phong hái thuốc! Gặp phải người khác của thần điện Quang Minh còn đỡ. Đằng này lại là một Thánh tử có thực lực phi phàm! Ngõa Nhĩ Đa nghĩ đến trận chiến không cân tài cân sức ấy mà lòng vẫn còn sợ hãi không thôi.
Khắc Lôi Nhã không hỏi nữa vì nàng biết có hỏi cũng không biết thêm được gì.
“Khắc Lôi Nhã, chúng ta trở về thôi.” công chúa Mã Lệ Ti vui mừng đi tới. Nàng cất thật cẩn thận ma hạch mà Khắc Lôi Nhã cho.
Mặc dù nghi ngờ lời mời của công chúa, nhưng Khắc Lôi Nhã cũng vẫn nghỉ ngơi rồi cùng đoàn người lên đường trở về thành.
“Khắc Lôi Nhã, chủ nhật tuần này là sinh nhật của ta. Phụ vương chuẩn bị tiệc mừng, ngươi nhất định phải tới đó.”, Mã Lệ Ti công chúa mời.
“Được.”, Khắc Lôi Nhã mỉm cười gật đầu.
Trên đường đi, công chúa Mã Lệ Ti quấn quýt lấy Khắc Lôi Nhã đòi nàng kể chuyện vào núi Tật Phong cho mình. Tẫn Diêm và Nam Hi đi phía trước, công chúa Mã Lệ Ti và Khắc Lôi Nhã đi giữa, ba kỵ sĩ đi sau.
Công chúa Mã Lệ Ti lúc này và ở học viện hoàn toàn khác nhau. Nàng hoạt bát hơn, không nghiêm trang như ở học viện. Đây chắc mới là con người thật của nàng.
Đoàn người thuận lợi trở lại thành Bối Nhĩ Đặc. Khắc Lôi Nhã tạm biệt mọi người ở cửa thành. Công chúa Mã Lệ Ti lưu luyến dặn dò nàng nhất định phải dự tiệc sinh nhật mình rồi mới rời đi.
Khắc Lôi Nhã đi giao trả nhiệm vụ ở Dong Binh Công Hội rồi trở về phủ công tước.
“Tiểu thư, người đã trở lại. Công tước đại nhân dặn người đến thư phòng.”. Quản gia hành lễ, cung kính nói. Thái độ luôn nghiêm mặt của quản gia đối với nàng giờ đã thay đổi. Không phải bởi vì Cổ Đốn công tước bắt đầu sủng ái Khắc Lôi Nhã, mà là bằng thực lực không tầm thường của mình, hắn cảm nhận được sự thay đổi của nàng. Nàng là hy vọng của nhà Hi Nhĩ.
“Ta biết rồi.”, Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt đáp lời. Nàng không kịp đổi y phục liền tới thư phòng.
Nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra thanh âm uy nghiêm của Cổ Đốn: “Vào đi!”
Khắc Lôi Nhã khe khẽ đẩy cửa ra, Tẫn Diêm chờ bên ngoài.
“Gia gia, con đã về.”, Khắc Lôi Nhã đứng trước thư án, nhìn lão nhân uy nghiêm nhẹ nhàng nói. Ô Mã Lý mặc trường bào màu nâu, đứng lẳng lặng một bên.
“Ừ, trở về là tốt rồi.”, Cổ Đốn gật đầu, đứng lên mỉm cười: “Cảm giác lần này thế nào?”
“Cũng không tệ lắm. Săn được vài đầu ma thú cấp ba cấp bốn.”, Khắc Lôi Nhã nghiêm túc hồi báo, ánh mắt liếc về phía Ô Mã Lý. Hiểu được ánh mắt nàng cho thấy tất cả đều thuận lợi, hắn cũng yên tâm.
“Ừ. Có bị thương không?”, Cổ Đốn đi tới trước mặt Khắc Lôi Nhã ân cần hỏi han.
“Không có.”, Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ha ha, không tệ không tệ. Đây mới là người nhà Hi Nhĩ ta.”, Cổ Đốn vui mừng gật đầu.
“Còn nữa, gia gia, ta gặp được Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lí Phu.”, Khắc Lôi Nhã nhắc đến chuyện này.
“Hả? Sau đó thì sao?”, Cổ Đốn vội vàng hỏi.
“Hắn là lão đầu háo sắc!”, Khắc Lôi Nhã nói thật.
Mặt Cổ Đốn nhăn lại, nhất thời không biết nói sao cho phải. Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lí Phu đúng thật là tên sắc lang. Nhưng thiếu nữ xinh đẹp trong học viện Húc Nhật cũng từng bị hắn bóp ngực vén váy. (lạy Chúa T_T).
Sắc mặt Ô Mã Lý trở nên kỳ quái. Hắn muốn cười nhưng không dám cười.
“Hắn cứng rắn thu ta làm đệ tử, còn tặng cả vòng tay di chuyển tức thời và áo choàng ẩn thân gì đó.”, câu bổ sung này của Khắc Lôi Nhã khiến Cổ Đốn mừng rỡ.
“Vậy sao? Có thật không? Ha ha, thật tốt quá!”, Cổ Đốn bị chấn động, ngôn ngữ có chút không mạch lạc, sau đó trở nên đắc chí: “Ta biết ngay là bảo bối Khắc Lôi Nhã của ta nhất định bị hắn nhìn trúng mà.”
Đối với sự mừng rỡ khác thường của Cổ Đốn, Khắc Lôi Nhã không để ý mà nàng lại nhìn về Ô Mã Lý. Sắc mặt hắn có chút phức tạp, vui mừng có, mất mát có.
“Là Khắc Lí Phu cứng rắn thu ta làm đệ tử. Ta nói ra điều kiện mới đồng ý hắn làm sư phụ của ta.”, Khắc Lôi Nhã đột ngột nói với Ô Mã Lý
“Cái gì?”, Cổ Đốn vừa mới lấy lại tinh thần lại nghe cháu gái bảo bối của mình kiêu ngạo như vậy, lại lo nàng có chọc giận Khắc Lí Phu đại sư hay không.
“Ta chỉ có một điều kiện. Hắn chỉ có thể làm nhị sư phụ của ta bởi vì ta đã có một vị sư phụ rồi. Nếu hắn không làm được coi như xong. Hắn đồng ý với ta rồi.”
Nàng vừa dứt lời, Cổ Đốn há hốc miệng, một hồi lâu không thốt ra được lời nào.
Khắp thiên hạ, sợ rằng chỉ có Khắc Lôi Nhã là có thể vừa bái sư với đặt điều kiện với người ta. Đối tượng lại là Thánh Ma Đạo Sư! Điều kiện này cũng quá hà khắc đi.
Ô Mã Lý hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Hắn đương nhiên biết lời Khắc Lôi Nhã là có ý gì, vị Đại sư phụ theo lời nàng chỉ là ai. Bao nhiêu năm nay hắn tưởng tuyến lệ của mình đã khô cạn, nhưng hôm nay nó lại có hiện tượng ướt át!
“Gia gia, người không phải lo lắng. Con tự có cân nhắc. Hơn nữa chuyện con quyết định không bao giờ thay đổi.”, Khắc Lôi Nhã nghiêm túc nói.
Cổ Đốn sửng sốt, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần rồi cười lớn: “Tốt! Không hổ là cháu gái của ta. Con giống y như ta hồi còn trẻ. Ta không lo lắng. Ta tin tưởng con sẽ xử lý vô cùng tốt.”
“Cám ơn gia gia đã hiểu cho con.”, Khắc Lôi Nhã mỉm cười.
“Con cũng mệt mỏi rồi. Tắm rửa thay y phục rồi đi gặp mẫu thân đi.”. Tâm tình Cổ Đốn thật tốt. Trong lòng vẫn còn tính toán phải đem chuyện Khắc Lí Phu thu Khắc Lôi Nhã làm đệ tử nhanh chóng truyền ra ngoài. Còn muốn cho đòi Tẫn Diêm vào hỏi cặn kẽ một chút.
Đợi Khắc Lôi Nhã lui ra ngoài, Cổ Đốn xoay người nhìn về phía Ô Mã Lý, ánh mắt có chút phức tạp.
“Ô Mã Lý, quyết tâm của Khắc Lôi Nhã ngươi cũng thấy đấy.”, Cổ Đốn nặng nề than thở.
“Dạ, đại nhân, ta…”, Ô Mã Lý không biết nói gì cho phải bây giờ. Tim của hắn sắp bị hòa tan bởi cảm động rồi.
“Ta chỉ hy vọng ngươi không cô phụ một mảnh tâm ý này của Khắc Lôi Nhã.”, Cổ Đốn thở phào nhẹ nhõm nói.
“Đại nhân, người yên tâm. Ta hiểu.”, Ô Mã Lý nói. Tâm của hắn vào giờ khắc này đã hoàn toàn trao cho Khắc Lôi Nhã.
“Vậy thì tốt. Ha ha, ngươi cũng đi xuống đi. Ta biết ngươi nhất định có nhiều điều muốn nói với con bé. Ta tìm Tẫn Diêm hỏi chút chuyện. Ngươi đi đi.”, Cổ Đốn mỉm cười gật đầu.
“Vâng”, Ô Mã Lý hành lễ rồi lui ra ngoài.
Ban đêm, Cổ Đốn cùng Tẫn Diêm nói gì trong thư phòng không ai biết.
Khắc Lôi Nhã tắm rửa, đổi y phục rồi đi gặp mẫu thân. Khải Sắt Lâm thấy nàng bình an trở về rất vui mừng. Ăn cơm với Khải Sắt Lâm xong, Khắc Lôi Nhã mới về nghỉ ngơi. Không thấy bóng dáng Lạp Tây Á đâu cả. Khải Sắt Lâm nói nàng đang học cùng với viện trưởng.
Khắc Lôi Nhã về phòng đóng cửa lại, không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng gõ vang nơi cửa sổ. Nàng đương nhiên biết ai đến. Cửa sổ vừa mở ra,Ô Mã Lý nhảy vào.
“Sư phụ, người tới vừa đúng lúc. Con có việc thỉnh giáo người.”, thấy Ô Mã Lý đến, trong lòng Khắc Lôi Nhã vui mừng.
Ô Mã Lý mỉm cười, nhìn thật say thiếu nữa trước mắt, phất tay bày ma pháp tráo rồi mới lên tiếng: “Khắc Lôi Nhã, chuyến này đi tất cả đều thuận lợi chứ?”
“Vâng. Thuận lợi. Bí pháp cũng học được. Nhưng vẫn còn rất nhiều điều cần có thời gian mới hiểu rõ được. Con hỏi sư phụ cái này.”, Khắc Lôi Nhã sờ soạng lôi hòn đá vẫn mang theo người ra.
“Ma linh thạch!”, Ô Mã Lý thất kinh, nhìn bảo vật trân quý trong tay Khắc Lôi Nhã nhỏ giọng hô.
Khắc Lôi Nhã đưa hòn đá cho Ô Mã Lý. Hắn nhận lấy xem xét cẩn thận: “A, bên trong có cái gì?”
“Có một người ngu ngốc không đánh lại người khác, mất đi thân thể, đem linh hồn bám vào đây. Là một Pháp Sư Hắc Ám tên là Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa.”, Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt nói.
“Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa?”, Ô Mã Lý lại nhỏ giọng hô thất thanh lần nữa.
“Sao cơ? Sư phụ, người này rất nổi tiếng sao?”, Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.
“Là một thiên tài trong Pháp Sư Hắc Ám. Âm hiểm, xảo trá, hèn hạ, vô sỉ. Người vẫn bị thần điện Quang Minh truy nã. Thế nhưng hắn một lần lại một lần có thể bình yên đào thoát. Nhưng lần này…”. Ô Mã Lý tò mò nhìn ma linh thạch trong tay. Hình như đang hoài nghi linh hồn này có phải Ngõa Nhĩ Đa mà hắn biết hay không.
“Hắn lợi hại vậy sao?”, Khắc Lôi Nhã bĩu môi. Sau đó nàng lạnh nhạt nói: “Hắn gặp phải Thánh tử của thần điện Quang Minh.”
“A! Vậy thì không có gì là lạ cả.”, lúc này Ô Mã Lý không thấy kỳ quái nữa.
“Ngõa Nhĩ Đa, ra ngoài! Nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”, Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng.
Sau một khắc, hòn đá nhỏ trong tay Ô Mã Lý bốc lên một làn khói, đảo mắt đã hình thành một bóng người.
“Thật sự là thiên tài Pháp Sư Hắc Ám Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa?”, Ô Mã Lý nhìn bóng người trước mắt hỏi.
“Là ta.”, Ngõa Nhĩ Đa bày ra thái độ cao cao tại thượng.
“Ngươi ngứa da phải không? Dám nói như vậy với sư phụ ta!”, ánh mắt Khắc Lôi Nhã bắn ra hàn quang.
“A! Ma Pháp Sư tôn kính chính là ta, Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa. Xin hỏi ngài có gì phân phó không ạ?”, Ngõa Nhĩ Đa liền đổi sang giọng điệu nịnh hót.
Ô Mã Lý chớp chớp mắt. Sao hắn lại có cảm giác đệ tử bảo bối của mình có khí thế phức tạp như vậy với người này nhỉ?
“Hắc hắc. Có.”, Ô Mã Lý nhíu mày, trong đầu nảy ra một chủ ý to gan.
Lần đầu tiên Khắc Lôi Nhã thấy Ô Mã Lý hỉ nộ không bộc lộ ra này cư nhiên cười gian!
Ngõa Nhĩ Đa không biết vì sao cả người rét run.
Có chuyện không tốt sẽ xảy ra!