Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lời thộ lộ của Mạt Lý Na như gió táp mưa rào giống, lại nhiệt tình như ngọn lửa. Đổi lại là nam tử bình thường, nhất định là vô cùng kích động. Nhưng lại là Thích Ngạo Sương nên nàng cực kì phiền não.
"Mạt Lý Na, muội hãy nghe ta nói, trước đó ta đã nói vô cùng rõ ràng, hiện tại là như vậy, về sau cũng thế. Ta sẽ không tiếp nhận muội......" Thích Ngạo Sương lại khuyên nhủ.
"Ta hiểu, ta đều biết, huynh có người trong lòng, hơn nữa huynh nhất định đột phá là vì nàng ta, ta đều biết." Mạt Lý Na không đợi Thích Ngạo Sương nói xong cũng cất cao giọng rống lên, chỉ là thanh âm đã nức nở.
"Cho nên muội phải rõ ràng, ta không thể nào tiếp nhận muội, cũng không thể thích muội! Ta chỉ xem muội như em gái mà thôi, muội đừng bắt ta phải đoạn tuyệt đi tia tình cảm cuối cùng!" thanh âm Thích Ngạo Sương càng ngày càng lạnh.
"Ta không cầu nhiều như vậy, ta hiểu rõ vị trí người kia trong lòng huynh là không ai thay thế được, ta cũng vậy vĩnh viễn không thay thế được, yêu cầu của ta rất hèn mọn, ta chỉ là hy vọng, trước khi huynh đi đến vị diện kia, ta có thể lặng lặng ở bên chăm sóc huynh vậy là đủ rồi." Mạt Lý Na rốt cuộc khóc lên, ngẩng đầu khổ sở nhìn Thích Ngạo Sương, nước mắt rơi đầy mặt hỏi, "Thích Ngạo Sương, chẳng lẽ cái này cũng không được sao? Để ta làm vật thay thế thôi cũng không được sao, ta chỉ muốn ở cạnh huynh khoảng thời gian này thôi cũng không được sao?....."
Trong lòng Thích Ngạo Sương quả thật rối một nùi, nhìn Mạt Lý Na bộ dạng đau khổ như vậy, Thích Ngạo Sương thật muốn nói cho nàng ta biết: "Ta không phải nam nhân, ta không tiếp nhận nổi tình yêu như vậy. Cái thế giới này, sự tồn tại của ai cũng đặc biệt cả, vị trí của muội trong lòng ta cũng không ai có thể thay thế!" Nhưng nói như vậy, Mạt Lý Na sẽ tin sao.
Thích Ngạo Sương bất đắc dĩ nhắm mắt lại, trong đầu sửa sang lại ý nghĩ, muốn thuyết phục triệt để Mạt Lý Na.
"Không được sao? Thích Ngạo Sương, để cho ta ở lại cạnh huynh trước khi huynh vào vị diện, chỉ vậy thôi, cũng không được sao?......" Mạt Lý Na nhỏ giọng sụt sùi khóc.
"Dĩ nhiên không được, bởi vì tối nay ngươi sẽ chết ở chỗ này." Một thanh âm lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Ngay sau đó, một cỗ lực lượng đáng sợ bỗng đánh tới, đánh tới Mạt Lý Na trong ngực Thích Ngạo Sương.
Con ngươi Thích Ngạo Sương bỗng chốc co rút nhanh, đem Mạt Lý Na ôm chặt, đột nhiên xoay người, khiến một chưởng đáng sợ kia đánh trúng vào lưng nàng.
Kêu đau một tiếng nhỏ, Thích Ngạo Sương nhịn xuống đau đớn.
Không cần chờ người này xuất hiện Thích Ngạo Sương cũng đã biết rồi là ai. Người này, là Địch Thản Tư! Hắn cư nhiên theo dõi mình! trong lòng Thích Ngạo Sương một hồi tức giận, hơn nữa hắn lại muốn giết chết Mạt Lý Na!
"Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương, huynh không sao chớ?" Mạt Lý Na ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Thích Ngạo Sương khóe miệng rỉ máu lo lắng không dứt hỏi.
"Không có việc gì." Thích Ngạo Sương vươn tay lau vết máu nơi khóe miệng, xoay người đem Mạt Lý Na bảo hộ phía sau mình, nhìn trong bóng đêm dần dần xuất hiện bóng dáng lạnh lùng, nàng nói, "Địch Thản Tư, ta đã cảnh cáo huynh, chuyện của ta không cần huynh nhúng tay." "Nhưng nàng ta cố chấp cản trở ngươi, như vậy nàng ta đáng chết." Địch Thản Tư chậm rãi đến gần, xuất hiện ở trong tầm mắt hai người, sắc mặt hàn sương, nói những lời này mà đáy mắt không một tia gợn sóng.
"Địch Thản Tư!" Thích Ngạo Sương nổi giận. Địch Thản Tư lần nữa can thiệp vào chuyện của mình, lần này còn cố gắng giết chết Mạt Lý Na, mình tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
"Thích Ngạo Sương, không nên ép ta thương tổn được đệ. Nữ nhân này không thể lưu, nàng sẽ trở ngại con đường đệ đi." Giọng của Địch Thản Tư vô cùng bình tĩnh.
"Ta sớm nói với huynh, ta sẽ không yêu nữ nhân." Thích Ngạo Sương trong lòng tức giận, "Ta đối vào Mạt Lý Na không có một tia tình ý nào, huynh không cần phải phí tâm."
"Nhưng là nàng ta thích đệ, cho nên nàng ta phải chết." Địch Thản Tư hời hợt, "Nàng ta dây dưa sẽ làm cho đệ tâm tình phiền loạn." "Câm mồm, ta nói rồi chuyện của ta không cần huynh quan tâm." Thích Ngạo Sương tức giận quát lên.
"Đệ cũng không quản được!" Sắc mặt Địch Thản Tư lạnh lẽo, chuẩn bị ra tay.
Sắc mặt Thích Ngạo Sương trầm xuống, nàng biết một ngày nào đó nàng sẽ cùng Địch Thản Tư đánh một trận, nhưng là không ngờ trận chiến này tới nhanh như thế. Mà Mạt Lý Na ở sau lưng Thích Ngạo Sương mặt hoảng sợ, nàng cũng không nghĩ tới mình sẽ trở thành nguyên nhân trực tiếp khiến hau người này đấu với nhau. Giờ phút này nàng hối hận cực kỳ, thực lực Địch Thản Tư chắc chắn cao hơn Thích Ngạo Sương, nếu như Thích Ngạo Sương vì mình bị thương, như vậy mình sao sao chịu được?
Địch Thản Tư không nói thêm gì nữa, giận tái mặt. Thích Ngạo Sương thân thể đề phòng.
Sau một khắc, không có ai thấy Địch Thản Tư rat ay thế nào, một cỗ khí cuồng bạo dâng lên chỗ hai người.
Thích Ngạo Sương mặt không đổi sắc, chỉ là đưa tay vung lên, cỗ khí cuồng bạo kia nhanh chóng biến mất. (Mỗi lần tiểu Sương vung tay là hóa giải chưởng của ngườ khác. Ta chạy về học động tác vung tay đây ~ *vung* *vung*vung*)
Địch Thản Tư thấy thế, khuôn mặt có chút động, nhẹ nhàng nhướng mày, đáy mắt hiện ra vẻ hài lòng. Thực lực Thích Ngạo Sương tăng lên nhanh như vậy! Ngoài ngoài dự liêu của hắn. Có lẽ, hôm nay đánh một trận, thật đúng là mà nói chắc không phân thắng bại, vậy mà, cái này cũng không ảnh hưởng tới quyết tâm giết Mạt Lý Na.
Khi Địch Thản Tư chuẩn bị động thủ lần nữa, trong không khí lại truyền đến một hồi tiếng quát: "Dừng tay! Địch Thản Tư dừng tay! Ngươi hãy nghe ta nói!"
Cái thanh âm này là JKiều Nạp Sâm.
Địch Thản Tư dừng tay lại, khẽ cau mày nhìn \ Kiều Nạp Sâm đang chạy tới. Thích Ngạo Sương cũng nghiêng mặt nhìn Kiều Nạp Sâm đang nóng nảy, nhưng là người không có tránh ra, vẫn như cũ đem Mạt Lý Na hộ ở phía sau. Mạt Lý Na si ngốc nhìn bóng lưng của Thích Ngạo Sương, trong lòng cực kỳ cảm động.
"Huynh muốn nói gì?" Địch Thản Tư có chút không vui nhìn Kiều Nạp Sâm hỏi.
Thích Ngạo Sương cũng có chút nghi ngờ.
"Địch Thản Tư, ngươi là bởi vì sợ Thích Ngạo Sương bị tình cảm phiền nhiễu mới có thể muốn giết Mạt Lý Na, phải hay không?" Kiều Nạp Sâm không có trả lời ngay vấn đề Địch Thản Tư hỏi, mà là hỏi ngược một câu.
Địch Thản Tư không nói lời nào, sắc mặt âm trầm, cũng là đã cam chịu.
"Vậy thì đơn giản. Phiền nhiễu này căn bản không tồn tại." Kiều Nạp Sâm quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương nói, "Mạt Lý Na, so sánh với việc ngươi bỏ lại tính mạng, hơn nữa còn bị tình cảm khốn nhiễu, ta cảm thấy đượcvẫn nên nói chân tướng cho ngươi nghe."
"Có ý tứ gì?" lòng củaMạt Lý Na dâng lên một hồi lo lắng, hơn nữa càng ngày càng lớn hơn.
Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nhìn sắc mặt có chút mâu thuẫn của Kiều Nạp Sâm, không hiểu Kiều Nạp Sâm đây là muốn làm cái gì.
"Thích Ngạo Sương, nếu như đem bí mật của ngươi nói ra, ngươi có cảm thấy phiền hay không?" Kiều Nạp Sâm thận trọng hỏi. Dù sao Thích Ngạo Sương hiện tại thân phận nam nhân nhất định là có lý do của nàng.
Thích Ngạo Sương sửng sốt, cứ như vậy kinh ngạc nhìn Kiều Nạp Sâm, muốn biết Kiều Nạp Sâm có ý gì. Kiều Nạp Sâm lại chậm rãi lấy ra một tấm gương, hướng về phía Thích Ngạo Sương nói: " Gương này có thể nhìn thấy bộ mặt thật của mọi người. Ta lần trước đã dùng nó lén nhìn ngươi một cái..."
Lời còn chưa dứt, Thích Ngạo Sương đã hiểu tới đây bộ mặt thật là có ý gì. Cảm giác thái độ của Kiều Nạp Sâm gần đây đối với mình là lạ, thì ra là hắn đã nhìn ra thân phận của mình là nữ tử.
"Có thể, vậy để cho Mạt Lý Na tự mình xem một chút đi. Bởi vì ta nói, nàng là sẽ không tin tưởng." Thích Ngạo Sương có chút bất đắc dĩ đưa ra quyết định này. Bởi vì nàng biết, chuyện tình của Mạt Lý Na không giải quyết, Mạt Lý Na chỉ biết càng lún càng sâu. Đến cuối cùng lại thật sự vạn kiếp bất phục rồi. Thừa dịp hiện thực tàn nhẫn như thế để cho nàng hoàn toàn chết tâm cũng tốt. Tin tưởng mấy người này cũng không đem thân phận của mình truyền ra ngoài.
"Cái gì? Cái gì?" Mạt Lý Na có chút bối rối, trong lòng lo lắng bao phủ.
Địch Thản Tư cau mày đứng ở một bên trầm mặc nhìn tất cả trước mắt.
"Ngươi qua tới đây xem một chút, ngươi sẽ hiểu. Đau dài không bằng đau ngắn, ngươi về sau cũng không cần vì Thích Ngạo Sương mà rối rắm." Kiều Nạp Sâm đi lên phía trước, đem gương nhắm ngay Thích Ngạo Sương, muốn Mạt Lý Na nhìn.
"Ta không nhìn! Ta không nhìn!" Mạt Lý Na mơ hồ hiểu là chuyện gì, trong lòng dần dần bị lo lắng cùng sợ hãi chiếm hết, dùng sức cúi đầu, thế nào cũng không chịu ngẩng đầu nhìn gương.
Ánh mắt của Thích Ngạo Sương đối mặt với chính mình trong gương, khẽ nhíu mày, có chút kinh ngạc. Đã lâu rồi, không nhìn thấy chính bản thân mình
Mắt đen tóc đen......
Kiều Nạp Sâm cũng nhích đầu qua nhìn xem, vừa nhìn dáng vẻ chân thật của người trong gương, Kiều Nạp Sâm sững sờ.
Đẹp quá! gương mặt xinh đẹp tuyệt luân! Mái tóc đen, tròng mắt đen, đôi môi khéo léo đỏ thắm, chỉ là mi gian vẫn có vẻ nhàn nhạt ưu thương là không đổi. Khuôn mặt hoàn mĩ như thế, Kiều Nạp Sâm nhất thời nhìn ngây dại. Hắn nghĩ là Thích Ngạo Sương phải là một mỹ nhân, từ lần đó bóng lưng xinh đẹp thoáng qua, nhưng là không ngờ Thích Ngạo Sương lại xinh đẹp qua sức như vâyhj!
Địch Thản Tư nhìn Kiều Nạp Sâm bộ dạng mất hồn, rốt cuộc cũng đi tới, nhìn vào trong gương, sau đó cứng đờ.
"Đây là gương gì?!" Hồi lâu, Địch Thản Tư rốt cuộc mở miệng, chỉ là lần này giọng nói của hắn có chút không đúng
"Là Á Thần Khí. Không có sai!" Kiều Nạp Sâm lúc này mới lấy lại tinh thần, đáp trả vấn đề của Địch Thản Tư.
Địch Thản Tư trầm mặc, sắc mặt, tâm tình bất định, cũng không có động tác gì, chỉ là xoay người cứ như vậy trầm mặc rời đi.
Mạt Lý Na cúi đầu, chính là không dám nhìn vào gương. Nàng sợ, sợ vừa nhìn vào gương, tất cả đều sẽ không như vầy.
"Mạt Lý Na, ngươi nhìn đi! Nhìn xong thì tốt rồi!" Kiều Nạp Sâm không nhịn được không nhịn được thúc giục Mạt Lý Na. Bởi vì Mạt Lý Na như vậy vẫn phiền nhiễu Thích Ngạo Sương là không được.
Mạt Lý Na chậm rãi từ từ ngẩng đầu lên, Kiều Nạp Sâm giơ gương kiên nhẫn chờ đợi. Vậy mà, Mạt Lý Na mới vừa ngẩng đầu lên lại lập tức thấp xuống.
"Mạt Lý Na, ta cũng không nghĩ lừa gạt tình cảm của muội, hoặc là tổn thương muội. Nhưng như vậy thực sự không được. Tiếp tục như vậy chỉ biết chịu tổn thương lớn hơn. Hôm nay ta nói cho muội biết, ta là nữ nhân. Mặc dù ta hiện tại bề ngoài thoạt nhìn là nam nhân, nhưng mà ta lại đúng là nữ nhân. Sẽ có ngày ta khôi phục thân phận nữ nhân. Muội hiểu không......" Thích Ngạo Sương từng bước, từng bước, giọng nói chậm lại.