Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phong Dật Hiên mất khống chế, ôm chặt Thích Ngạo Sương vào lòng: “Ngạo Sương, nàng chính là nàng. Sao có thể là người sinh ra theo được? Chẳng lẽ nàng quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau rồi sao? Đó chính là nàng. Nàng sẽ không biến mất. Ta tuyệt đối sẽ không để nàng biến mất.”
Nhưng mặt Thích Ngạo Sương đầy cô đơn, ánh mắt ảm đạm, từ từ ngẩng đầu nhìn Phong Dật Hiên, cười buồn: “Như Hỏa, ngươi cũng sẽ trở về với nàng…”
“Không! Ta không phải là Như Hỏa. Ta là Phong Dật Hiên, là Phong Dật Hiên của nàng. Từ đầu đến giờ tâm ý ta chưa bao giờ thay đổi! Sau này tuyệt đối cũng sẽ không.” Phong Dật Hiên nhìn khuôn mặt Thích Ngạo Sương, tràn đầy đau lòng. Nhìn dáng vẻ cô đơn của nàng khiến hắn đau thương đến mức không thể thở nổi.
Áo trắng lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, đáy mắt tràn đầy phức tạp. Mà những người khác thì giật mình, không biết phải nói gì mới phải.
Lai Lỵ nắm chặt vạt áo Tẫn Diêm, đáy mắt chứa đau đớn. Vào giờ khắc này trong lòng nàng cũng tràn đầy xót xa. Vốn vẫn còn rất hâm mộ Thích Ngạo Sương có được lòng của Tẫn Diêm, nhưng bây giờ nàng chỉ còn đồng cảm với Thích Ngạo Sương.
“Đi nào. Đang có thứ kêu gọi ta nơi biển sâu. Thu hồi sức mạnh, tất cả sẽ kết thúc.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“Không! Ta không cho phép!” Phong Dật Hiên lắc mạnh đầu, ôm Thích Ngạo Sương chặt hơn.
“Dù các ngươi không cho, không làm, sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra. Trí nhớ của ngươi và Như Băng sẽ khôi phục từ từ. Đến lúc đó nếu để tự các ngươi để ta biến mất, không bằng tự ta đi.” Ánh mắt Thích Ngạo Sương tràn đầy bi thương, khẽ nói: “Các ngươi đều là của nàng…”
“Không! Ta không thuộc về bất cứ ai. Ta là của ta.” Phong Dật Hiên nắm hai vai Thích Ngạo Sương, mắt sáng rực nhìn nàng, “Ngạo Sương, nàng nghe cho kỹ đây. Người ta yêu là nàng, là nàng chứ không phải nữ thần gì đó! Ta không phải là Như Hỏa, mà là Phong Dật Hiên. Là Phong Dật Hiên luôn luôn ở bên bảo vệ nàng!”
Thích Ngạo Sương đối mắt với đôi mắt trong suốt của Phong Dật Hiên, cắn nhẹ môi, không nói nên lời. Nơi khóe mắt nàng lóe lên hơi nước.
Ánh mắt áo trắng sâu xa nhưng từ đầu tới cuối không nói gì.
“Thật ra vẫn có cách.” Lúc này, chợt Tẫn Diêm nói.
“Cách gì?” Phong Dật Hiên vừa nghe Tẫn Diêm nói thì lập tức căng thẳng, vội vàng hỏi.
“Muốn ý chí của tiểu thư không bị thôn tính hết thì có hai cách. Một là dung hợp.” Tẫn Diêm trầm giọng nói, “Nhưng cách này rất khó.”
“Cách thứ hai thì sao?” Phong Dật Hiên nghe Tẫn Diêm nói thế thì càng sốt ruột.
“Đó là chia lìa, hoàn toàn tách ý chí của tiểu thư và nữ thần ra.” Tẫn Diêm nói một cách chắc chắn.
“Có thể làm được không?” lúc này Nguyệt Vương mới hỏi đầy nghi ngờ.
“Tạp Mễ Nhĩ!”
Vài giọng nói cùng vang lên.
“Chắc chắn hắn làm được.” Tẫn Diêm gật đầu, “Bây giờ chúng ta phải tìm được Tạp Mễ Nhĩ trước khi nữ thần thức tỉnh.”
“Chờ vết thương của Dực Vương tốt lên thì tới thành của Thiên Vương.” Mễ Tu Tư nhìn Dực Vương vẫn còn đang mê man trên giường, nói khẽ.
“Ừ, tất cả mọi người đi nghỉ đi.” Nguyệt Vương đồng ý.
Mọi người lục tục ra khỏi phòng. Phong Dật Hiên bước theo Thích Ngạo Sương một bước không rời. Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại áo trắng và Dực Vương nằm trên giường.
Áo trắng bước tới đóng cửa lại, trở lại bên giường, nhìn Dực Vương còn chưa tỉnh lại, mặt không chút thay đổi.
“Ngạo Sương…” lâu sau, áo trắng khẽ nói hai chữ này. Chợt, hắn nhấc tay phải lên, nắm chặt lấy cổ Dực Vương, càng ngày càng chặt hơn.
Sắc mặt Dực Vương dần dần ửng đỏ, trở nên đầy đau đớn. Cuối cùng, nàng bị kích thích bởi sự đau đớn này mà mở mắt ra. Thấy cảnh tượng trước mắt thì nàng sợ tới mức hồn phi phách tán. Mặt áo trắng lạnh lẽo tàn khốc, bóp chặt cổ nàng, khiến nàng khó thở.
“Khụ khụ…trắng…áo trắng, dừng tay lại. Ngươi đang làm…làm gì vậy…” Dực Vương hoảng sợ vô cùng, vươn tay đẩy mạnh áo trắng ra. Nhưng tay hắn tựa như cái vòng sắt, nắm chặt lấy cổ nàng, không thể nào đẩy ra được.
“Nhớ kỹ, đừng có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào. Lại càng đừng vọng tưởng ra tay với nàng.” Giọng nói âm lãnh của áo trắng vào lúc này tựa như tiếng gọi của tử thần, khiến người ta cảm thấy đè nén ngập trời và khó thở.
“Ngươi…Ngươi là ai? Ngươi…là áo trắng ư?” trong lòng Dực Vương cực kỳ sợ hãi. Sao người trước mặt lại trở nên xa lạ như thế, không hề giống với áo trắng vốn dịu dàng.
“Tên ta không phải là áo trắng mà là Như Băng…” áo trắng nở nụ cười lạnh lẽo tà mị, nói thật nhỏ từng chữ.
Đồng tử Dực Vương mở lớn ngay lập tức, trong lòng càng hoảng sợ hơn. Áo trắng cười lạnh lùng, đáy mắt không có bất kỳ gợn sóng và chút độ ấm nào. Bây giờ hắn và lúc trước hoàn toàn là hai người. Trước đó hắn giống mọi người, nghe thấy những lời của Thích Ngạo Sương thì trong mắt đều tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu. Nhưng bây giờ trong mắt hắn không còn chút mơ hồ nào mà là vô cùng sâu xa và rõ ràng.
“Khụ, khụ….Buông…Buông ta ra…” Lúc Dực Vương sắp ngạt thở thì chợt áo trắng buông tay ra. Dực Vương nặng nề ngã xuống vị trí cũ.
“Ta cảnh cáo ngươi lần nữa. Nếu ngươi làm gì với nàng thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” mặt áo trắng lạnh lẽo, búng nhẹ ngón tay một cái. Dực Vương bị đóng băng ngay lập tức. Nhất thời Dực Vương cảm thấy tay phải của mình hoàn toàn mất cảm giác, máu vào lúc này không thể chảy trên cánh tay phải. Dực Vương nhìn nó đầy hoảng sợ. Đang khi nàng cho rằng nó sẽ bị phế thì khối băng trên tay lập tức biến mất. Khi Dực Vương ngẩng đầu nhìn áo trắng lần nữa thì trong phòng đã không còn bóng dáng của hắn.
Lòng Dực Vương vẫn còn sợ hãi, tựa vào đầu giường, nhìn cánh tay phải của mình, trong đầu không ngừng hiện lên tình cảnh từ lúc gặp áo trắng đến bây giờ. Nàng có cảm giác trong nháy mắt hắn như trở thành người khác, trở nên thật xa lạ, thật đáng sợ. Hay là đây mới là diện mạo thật của hắn? Dực Vương nghĩ tới đây thì cảm thấy da đầu tê rần, trong lòng không còn tình cảm với hắn như trước mà chỉ còn sợ hãi.
Áo trắng lẳng lặng đứng trên hành lang đón gió biển, ánh mắt sâu xa.
“Như Băng…” một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai áo trắng. Ánh mắt hắn trầm xuống, từ từ xoay người, đối mặt với Tẫn Diêm đang có khuôn mặt nặng nề.
“Thì ra ngươi đã sớm nhớ lại tất cả, cũng nhớ ngươi là Lãnh Lăng Vân, là Như Băng…” giọng Tẫn Diêm rất nhỏ, yếu ớt nhưng lại khẳng định, không cho phép phản bác lại.
“Ngươi vẫn nhạy cảm khiến người ta ghét như vậy.” áo trắng khẽ ngẩng đầu, cười lạnh, nói.
“Dáng vẻ vừa rồi của ngươi mới là thật?” Tẫn Diêm khẽ híp mắt, nhàn nhạt hỏi.
“Người quá thông minh sẽ không sống lâu. Tẫn Diêm, ngươi phải nhớ điều này.” Áo trắng mỉm cười, cất bước lướt qua Tẫn Diêm, rời đi.
Tẫn Diêm quay lại nhìn bóng dáng dần xa của áo trắng, trong lòng đầy phức tạp.
Mấy ngày sau, vết thương của Dực Vương đã tốt lên. Mọi người quyết định đi đến thành của Thiên Vương. Thích Ngạo Sương vẫn im lặng không nói gì, tinh thần rất uể oải. Mà Phong Dật Hiên thì luôn yên lặng ở bên cạnh nàng. Áo trắng theo sát Dực Vương, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên.
Lưng của thú cưỡi của Mễ Tu Tư rất rộng rãi. Nhiều người ngồi lên mà vẫn rộng như cũ. Mặt biển rất yên tĩnh, gió nhẹ nhàng phất qua măt mọi người, mang theo vị mặn. Không có bất kỳ con chim nào bay lượn trên bầu trời. Trời không một gợn mây nào.
Thú cưỡi của Mễ Tu Tư bay vững vàng trên mặt biển về phía thành của Thiên Vương. Tất cả mọi người lặng im không lên tiếng, trong lòng có suy nghĩ riêng.
Bay không bao lâu thì hiện tượng kỳ lạ nổi lên.
“Gió biển thổi, gió biển thôi, ngươi đang nhớ thương ai…”
Tiếng hát du dương uyển chuyển chợt truyền tới từ mặt biển. Đó là tiếng hát của người Hải tộc.
Không buồn, không lo, không vui, không giận….
“Đi mau!” sắc mặt Tẫn Diêm trầm xuống, quát nhỏ.
Sắc mặt Lai Lỵ thay đổi. Tối hôm qua nàng mới nghe tiếng hát này nên dĩ nhiên là biết sự lợi hại của nó.
Nhưng ban đầu chỉ có một giọng hát, dần dần có nhiều giọng hát hơn. Số lượng người của Hải tộc ca hát không ngừng tăng lên, giọng càng lúc càng lớn. Hơn nữa những giọng hát này tựa như đang vây lấy bọn họ.
Mặt Dực Vương đầy ngạc nhiên. Nàng là người hiểu rõ nhất tình hình của Lam Hải. Người của Hải tộc ở Lam Hải luôn luôn không tranh sự đời, lẳng lặng ẩn núp dưới biển. Thỉnh thoảng cũng có người không chịu nổi cô đơn mà ca hát nhưng chỉ có một người chứ không như hôm nay. Bọn họ đang tập trung lại đây, nói là bao vây nhưng giống như giữ lại hơn. Dường như bọn họ đang giữ gì đó lại.
“Thanh Hoa…” ánh mắt Thích Ngạo Sương dần mông lung, từ từ đứng lên, đi dọc theo lưng thú cưỡi.
“Ngạo Sương, quay lại!” Phong Dật Hiên vươn tay định kéo Thích Ngạo Sương. Tay vừa giơ lên thì tiếng lép bép vang lên giữa không trung. Một bứ tường băng chặn tay hắn lại. Phong Dật Hiên kinh ngạc quay lại thì thấy mặt áo trắng lạnh lùng. Vừa nãy đúng là hắn ra tay.
“Lãnh Lăng Vân?!” Phong Dật Hiên thấy vẻ mặt lạnh lùng của áo trắng thì trong lòng trầm xuống, dự cảm xấu dâng lên, “Ngươi đã khôi phục trí nhớ?”
Áo trắng nở nụ cười kỳ lạ, không để ý tới Phong Dật Hiên mà ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương. Hành động này của hắn hiển nhiên là đã nhận là mình nhớ lại mọi chuyện rồi.
Lai Lỵ kêu lên sợ hãi. Phong Dật Hiên quay lại thì thấy khuôn mặt Thích Ngạo Sương bình tĩnh, giang hai tay ra, từ từ ngã về phía trước, rơi thẳng xuống dưới về phía mặt biển.
Những người khác trên thú cưỡi cũng phản ứng lại. Tẫn Diêm và Phong Dật Hiên phản ứng nhanh nhất, lập tức theo xuống. Nhưng lúc này Lãnh Lăng Vân lại có hành động không ai ngờ được. Hắn điểm nhẹ mũi chân, cách xa thú cưỡi, chắp hai tay trước ngực. Một luồng khí lạnh bức người ập tới, liên tiếp đóng băng từng người. Tất cả mọi người bị đông thành những tảng băng lớn, ngã trên lưng thú cưỡi, không thể động đậy.
Lãnh Lăng Vân nở nụ cười quỷ dị, nhảy vào biển sau Thích Ngạo Sương, không quay đầu lại.