Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuyệt mỹ nam tử trước mặt Khắc Lôi Nhã chính là Thánh tử mắt tím, tóc bạch kim.
“Sư phụ, đại sư Khắc Lý Phu.” Người này hình như đối với cảnh hai người đánh nhau đã quen, gọi họ. Ánh mắt hắn rơi vào người Khắc Lôi Nhã, hiện lên một tia sáng.
“Là ngươi.” Hắn cười nhạt, nhẹ nhàng nói.
“Là ta.” Khắc Lôi Nhã cũng cười nhạt.
“Các ngươi biết nhau sao?” Lao Nhĩ tránh khỏi ma trảo của Khắc Lý Phu, nhìn chằm chằm hai người hỏi. Khắc Lý Phu cũng kinh ngạc nhìn họ.
“Gặp qua ở núi Tật Phong.” Mắt tím tóc bạch kim mỉm cười nhẹ nhàng hành lễ: “Xin chào, ta là Lãnh Lăng Vân.”
“Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Nàng nhìn tuyệt mỹ nam tử trước mắt, trong lòng nghi ngờ họ của người này. Lãnh Lăng Vân? Không giống họ của thế giới này.
“Đại tiểu thư nhà Công Tước Hi Nhĩ?” Lãnh Lăng Vân mỉm cười nhìn Khắc Lôi Nhã.
Nàng cười nhạt một tiếng: “Xem ra danh tiếng của ta rất lớn.”
“Tất cả đều là vô căn cứ. Kể cả tai nghe mắt thấy, chỉ có nơi này thấy mới là sự thật.” Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng gõ lồng ngực của mình. Xem ra hắn cũng nghe không ít lời đồn về đại tiểu thư hoa si nhà Hi Nhĩ. Nhưng biểu hiện của hắn lại hoàn toàn khác người.
Khắc Lôi Nhã cười khẽ, không nói gì. Trong đầu nàng lúc này đã ầm ĩ muốn lật trời, khiến nàng đau đầu. Chính là vì cái tên Ngõa Nhĩ Đa kia. Kẻ thù ở trước mắt, sao hắn có thể không kích động? Nhưng lúc hắn còn sống đã không phải đối thủ của người ta, khi chết sao có thể. Thế là chỉ có thể gào khan trong đầu Khắc Lôi Nhã.
“Báo thù, ta muốn báo thù! Chính là tên đáng chết này! Ta muốn làm thịt hắn!” Ngõa Nhĩ Đa gào lên. Hắn cũng chỉ có thể như vậy, thậm chí còn không dám bộc bộ ra một chút xíu hơi thở nào.
Khắc Lôi Nhã đau cả đầu. Ngõa Nhĩ Đa đáng chết! Ồn chết người! Trong đầu nàng ong ong.
“Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi đánh thắng được người ta sao?” trên mặt Khắc Lôi Nhã không có gì bất thường, vẫn nhàn nhạt mỉm cười như cũ. Trong đầu thầm khiển trách người đang gào lên này. Lãnh Lăng Vân tuyệt đối không đơn giản. Mặc dù hắn lễ phép ưu nhã mỉm cười, nhưng không có một tia ấm áp. Nụ cười thậm chí không đạt tới đáy mắt.
Lãnh Lăng Vân cũng quan sát Khắc Lôi Nhã. Thiếu nữ vẫn mỉm cười này tuyệt đối không phải là đại hoa si ngốc nghếch như lời đồn. Mặc dù nàng đang một mực dịu dàng mỉm cười nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo. Ánh mắt lạnh lùng thâm thúy, hơi thở bất phàm. Người thiếu nữ này chính là đệ tử mới của đại sư Khắc Lý Phu? Quả nhiên không đơn giản.
“Làm thịt người đàn ông này, ta muốn làm thịt hắn!” Ngõa Nhĩ Đa không ngừng gào lên trong đầu Khắc Lôi Nhã, cực kỳ kích động.
“Ngươi dám nói một câu nữa, ta đem ngươi mài thành mảnh vụn, để ngươi tiêu tán trong gió, làm phân bón cho hoa cỏ.” Khắc Lôi Nhã âm trầm uy hiếp Ngõa Nhĩ Đa vẫn ồn ào trong đầu nàng.
Ngõa Nhĩ Đa im lặng. Hắn biết nếu còn gây sự, tiểu ác ma này sẽ làm như vậy thật. Hắn cũng không muốn vừa sống lại đã thành phân bón cho hoa cỏ.
Vừa lúc đó, tiếng nhạc vang lên.
Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu giá lâm.
Khắc Lôi Nhã quan sát Hoàng đế và Hoàng hậu phía trên. Hoàng đế xem ra tinh thần vô cùng tốt, vẻ uy nghiêm khí thế làm cho người ta lóa mắt. Hoàng hậu bảo dưỡng làn da thật tốt. Xem bộ dáng chỉ khoảng ba mươi tuổi. Dáng vẻ duyên dáng sang trọng làm cho hai mắt người khác tỏa sáng. Một chút cũng không nhìn ra bà đã là mẫu thân của hai hài tử. Đại hoàng tử là Hoàng hậu tiền nhiệm sinh ra, bởi khó sinh mà chết. Hai năm sau Hoàng đế tái giá với Hoàng hậu bây giờ.
Sau đó dĩ nhiên là những thứ lễ nghi cung đình phức tạp. Trên mặt công chúa Mã Lệ Ti thủy chung mang nụ cười cung đình tiêu chuẩn, dịu dàng dễ gần. Khắc Lôi Nhã cũng hiểu được giờ phút này công chúa chỉ sợ đã không chịu được. Nha đầu kia dáng vẻ chân thật không gò bó như bây giờ.
Lời chúc mừng kết thúc, Hoàng đế bệ hạ hắng giọng một cái, vui mừng nói: “Tối nay, chúng ta may mắn mời được đại sư Khắc Lý Phu. Còn có tin tốt đó chính là đại sư đã thu nhận cháu gái Khắc Lôi Nhã của Công Tước Cổ Đốn làm đệ tử. Từ hôm nay, thành Ni Á là đất phong của Khắc Lôi Nhã, ban thưởng cho Khắc Lôi Nhã phong hào Nam Tước.”
Một câu vừa nói ra, toàn trường xôn xao. Ma Pháp Sư cường đại tiếp nhận phong hào là chuyện bình thường. Nhưng Khắc Lôi Nhã còn chưa thông qua khảo nghiệm của Công Hội Ma Pháp, chưa phải là Ma Pháp Sư chân chính. Chỉ bởi vì nàng là đệ tử của đại sư Khắc Lý Phu đã hoàn toàn có tư cách này. Mà Hoàng đế bệ hạ nói chuyện cũng thật uyển chuyển. Không trực tiếp xưng tên của Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã mà dùng thân phận cháu gái của Công Tước Cổ Đốn. Vậy là một lần nữa cho thấy địa vị không thể dao động của Công Tước.
Khắc Lôi Nhã tiến lên nghe phong, nhận lấy con dấu và huy chương Nam Tước, rồi cám ơn Hoàng đế bệ hạ. Lúc đó bữa tiệc mới chính thức bắt đầu. Khắc Lôi Nhã cảm thấy nhiều ánh mắt ganh tỵ rơi trên người mình, nhẹ nhàng than thở trong lòng, lui vào một góc.
Công Tước Cổ Đốn bị mọi người vây lấy chúc mừng.
Khắc Lôi Nhã chán đến chết liền lui về ban công, nhìn mọi người đang khiêu vũ trong đại sảnh.
“Đây chính là cái bẫy lớn.” thanh âm Khắc Lý Phu thật thấp từ bên cạnh truyền tới.
“Sư phụ.” Khắc Lôi Nhã ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên nàng không thấy Khắc Lý Phu trưng ra bộ mặt bỉ ổi, mà là một vẻ nghiêm túc.
“Cho nên ta ghét cung đình, ghét vương quyền.” Khắc Lý Phu nhìn Công Tước Cổ Đốn bị vây vào một nhóm người nịnh hót, thản nhiên nói.
“Cho nên ngươi chỉ nhận phong hào Công Tước, đất phong cũng không muốn?” Lao Nhĩ chen vào.
Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Không ngờ Khắc Lý Phu còn có phong hào Công Tước.
“Ta không muốn bị lôi vào đấu tranh với những thứ dơ bẩn ấy. Lục đục đấu đá không thích hợp với ta.” Khắc Lý Phu nhún vai, đổi lại vẻ mặt bỉ ổi đáng đánh đòn nhìn về phía váy viền hoa xinh đẹp của Khắc Lôi Nhã.
Lao Nhĩ khẽ than thở trong lòng. Có lúc thật hâm mộ lão gia hỏa này. Có thể tự do tự tại. Thân phận hắn không thể như thế. Phải có người điều chỉnh xung đột giữa thần quyền và vương quyền…
Lãnh Lăng Vân vẫn trầm mặc, nhìn đáy mắt Lao Nhĩ hiện lên tâm tình khó hiểu. Hắn khẽ hí mắt, không biết đang nghĩ gì.
Tâm tình Công Tước Cổ Đốn rất tốt, không thể rảnh rỗi phút nào. Bữa tiệc là của công chúa Mã Lệ Ti, nhưng có rất nhiều người vây quanh Công Tước Cổ Đốn. Mà người gây ra việc này lại nhàn nhã tựa vào ban công hóng gió. Không ai dám tới quấy rầy nhân vật quan trọng này.
Trong tiếng nhạc du dương, trên sàn nhảy, các quý tộc nhẹ nhàng khiêu vũ. Họ giống như những con bướm khiến người ta hoa cả mắt. Lao Nhĩ và Lãnh Lăng Vân đã đi đến bên người Hoàng đế bệ hạ, nói nói cười cười. Khắc Lý Phu mang ánh mắt sùng bái chấm mút các thiếu nữ.
“Dối trá, ghê tởm, những kẻ xấu này cười so với khóc còn khó coi hơn.” Thanh âm bất mãn của Ngõa Nhĩ Đa vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã. Ngõa Nhĩ Đa là Pháp Sư Hắc Ám, dĩ nhiên hận nhất người của thần điện Quang Minh.
Khắc Lôi Nhã không nói gì, nhẹ nhàng nhấp rượu ngọt trong ly.
Trên ban công chỉ có Khắc Lôi Nhã. Đang khi nàng cho rằng có thể tỉnh táo vượt qua buổi tiệc này thì một thanh âm đột ngột, không có chút khách khí nào vang lên.
“Khắc Lôi Nhã, có thể nhảy một bản không?” trong thanh âm có khinh thường và không cam lòng nhàn nhạt.
Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu, thấy một thiếu niên quý tộc. Chỉ sợ là phụ thân hắn ra lệnh đến mời nàng nhảy để tạo giao tình mà thôi. Con người chính là sinh vật không chịu nổi như thế. Trong trí nhớ Khắc Lôi Nhã có chút ấn tượng về thiếu niên này. Hình như là một mỹ nam tử từng bị nàng quấy rầy. Sắc mặt hắn cũng không tốt lắm, nhưng vẫn tỏ ra kiên nhẫn với nàng.
Thiếu niên quý tộc thấy Khắc Lôi Nhã không nói gì, có chút khó chịu, vô lễ nói: “Khắc Lôi Nhã, chỉ là khiêu vũ thôi. Không phải trước kia ngươi vẫn hy vọng có thể khiêu vũ với ta sao?”