Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nàng không phải là người ngoài.” Lý Nguyệt Văn hừ lạnh một tiếng. Câu nói của nàng khiến người trong đại sảnh sửng sốt.
Lý Minh Ngữ cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn Lý Nguyệt Văn. Hắn không hiểu tại sao Lý Nguyệt Văn lại lựa chọn nói ra lúc này. Liệu có được không? Chính Khắc Lôi Nhã cũng không biết chuyện này.
Khắc Lôi Nhã ngây ngẩn. Có ý gì?
“Nàng là hài tử của Duệ di. Nàng là huyết mạch của Lý gia nên kiếm Thương Lan nhận nàng làm chủ nhân là đúng thôi. Còn nữa, nàng sẽ tham gia tỷ thí hai tháng sau. Ta nghĩ rằng không ai trong các ngươi mạnh hơn nàng.” Lý Nguyệt Văn bình tĩnh nói.
Trong đại sảnh xôn xao.
Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn Lý Nguyệt Văn. Đáy mắt nàng mang theo sự nghi ngờ.
“Tên thật của mẫu thân người là Lý Duệ Hoàn, là muội muội ruột của phụ thân ta. Duệ di vì phụ thân của ngươi mà rời bỏ gia tộc.” Lý Nguyệt Văn nói khẽ với Khắc Lôi Nhã. Trong lời nói của nàng có chứa ý bất mãn với phụ thân Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã kinh ngạc mà nhìn Lý Nguyệt Văn. Trên mặt Lý Nguyệt Văn là sự nghiêm túc. Khắc Lôi Nhã hiểu Lý Nguyệt Văn không gạt mình. Chợt Khắc Lôi Nhã bỗng hiểu ra tại sao hai huynh muội Lý Nguyệt Văn lại cho nàng cảm giác quen thuộc và thân thiết nhàn nhạt như vậy. Thì ra lý do là đây! Nói vậy là mẫu thân thật sự là người của Lý gia, vì yêu phụ thân nên chấp nhận xa rời quê hương? Mẫu thân vì phụ thân mà rời bỏ gia tộc? Vậy nên trong giọng của Lý Nguyệt Văn mới mang theo sự bất mãn với phụ thân như vậy? Vậy là Lý Nguyệt Văn là biểu tỷ, còn Lý Minh Ngữ là biểu ca của mình sao? Khắc Lôi Nhã choáng váng. Sự thay đổi quan hệ này thật khiến người ta phải sửng sốt.
“Nó là nữ nhi của Lý Duệ Hoàn?” sắc mặt của Đại trưởng lão rất khó coi. Trong giọng nói của ông mang theo sự chán ghét và khinh thường nồng đậm. Những người khác của Lý gia đang đứng trong đại sảnh cũng lộ ra nét mặt khinh thường và căm hận. Một nữ nhân vì nam nhân mà rời bỏ gia tộc, tự phế võ công, gả sang nước khác. Thiếu nữ này là nữ nhi của bà. Nhìn kỹ quả nhiên có mấy phần giống nhau.
“Không thể được. Sao có thể để hài tử của nữ nhân kia đại diện cho Lý gia chúng ta?!” Nhị trưởng lão lập tức phản đối. Ông gọi nữ nhân kia đầy khinh thường. Trong giọng ông tràn đầy sự chán ghét.
“Ha ha, ngươi có ý kiến với mẫu thân ta?” Khắc Lôi Nhã giơ kiếm chỉ vào Nhị trưởng lão, cười lạnh. Mặc kệ rốt cuộc là có chuyện gì, Khắc Lôi Nhã tuyệt đối không cho phép có người bất kính với mẫu thân dịu dàng của mình.
“Nữ nhân kia vì một nam nhân mà tự phế võ công. Nó đã bị gia tộc đuổi đi rồi! Nó không có mặt mũi mà trở về nữa. Ngươi không có tư cách đại diện cho Lý gia tham gia tỷ thí! Lý gia chúng ta không cần nữ nhi của một phản đồ đại diện cho chúng ta!” Đại trưởng lão tức giận gầm thét.
“Câm cái miệng chim của ngươi lại.” Khắc Lôi Nhã cười lạnh, nói một câu chẳng nững khiến cho sắc mặt của Đại trưởng lão đen kịt mà còn làm cho những người khác của Lý gia trầm mặt như nước. Khắc Lôi Nhã nói không nhanh không chậm, “Đại diện cho Lý gia? Thật nực cười. Ngươi cho rằng mặt mũi của Lý gia lớn đến nỗi có thể làm phiền ta tỷ thí thay các ngươi à? Ngươi tự sờ mặt của mình xem diện tích lớn bao nhiêu? Ta trịnh trọng nói cho các ngươi – đồ phế vật không có chí tiến thủ biết, ta chỉ thay biểu tỷ Lý Nguyệt Văn và biểu ca Lý Minh Ngữ tham gia tỷ thí thôi. Không liên quan gì đến Lý gia cả. Các ngươi không phục có thể khiêu chiến ta. Nếu ta thua thì các ngươi tham gia. Còn nếu ta thắng thì các ngươi phải trá giá bằng tính mạng của mình. Ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.” Nói đến câu sau thì giọng nói của Khắc Lôi Nhã trở nên âm lãnh, tàn nhẫn. Giọng nói lành lạnh của nàng vang vọng trong đầu mọi người, đánh thẳng vào tâm của bọn họ. Khi Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ nghe được hai tiếng biểu tỷ và biểu ca thì trong lòng cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua.
“Ngươi!” Đại trưởng lão cắn răng, nắm chặt nắm đấm, muốn mắng nàng nhưng khi chạm đếm một cỗ hơi thở cực nóng thì ông liền nuốt ngay những lời đã đến khóe miệng xuống. Những người khác giận mà không dám nói gì. Thiếu nữ tàn bạo, hung ác khắc nghiệt này vô cùng có khả năng mà tùy thời lấy đi tính mạng của bọn họ mà không nháy mắt một cái! Quả thật là ác ma vô nhân tính! Ma quỷ! Hai huynh muội Lý Minh Ngữ lại trêu vào người kinh khủng như vậy. Lý Duệ Hoàn cư nhiên sinh ra một nữ nhi đáng sợ như vậy!
“Ta khinh người quá đáng phải không?” Khắc Lôi Nhã nói ra lời Đại trưởng lão không dám nói.
Không đợi những người khác lên tiếng, không chờ Đại trưởng lão đáp lại, Khắc Lôi Nhã thu hồi thanh kiếm lửa, khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn những người của Lý gia, từng chữ từng chữ nói ra: “Ta khinh người quá đáng thì sao? Ta khi dễ những người yếu hơn mình thì sao? Không phục thì cút đi tu luyện đi. Chờ đến ngày các ngươi mạnh hơn ta thì các ngươi sẽ có bản lĩnh khinh người quá đáng. Các ngươi bây giờ chỉ như chó rơi xuống nước, vẫy đuôi theo sau người ta mà thôi.”
Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!! Người trong đại sảnh xiết chặt nắm đấm nhưng không ai dám nói ra một câu phản bác. Bởi vì có thực lực mới có tư cách nói chuyện!
Lý Nguyệt Văn khẽ nhíu mày, trong đáy mắt thoáng qua tia thống khoái. Nha đầu này hoàn toàn không giống mẫu thân của mình. Thật là ác liệt, ghê gớm. Nhưng nàng thích! Nàng thích tiểu nha đầu ác liệt này! Ha ha~ Thật sảng khoái. Bọn lão già kia chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này. Hôm nay có thể khiến cho bọn họ thoải mái.
Sắc mặt Lý Minh Ngữ phức tạp. Trong lòng hắn có vui mừng và cả lo lắng.
“Trời sáng rồi mà các ngươi còn chưa cút? Nên làm gì thì làm đi. Sao? Còn ngại chưa đủ à?” Khắc Lôi Nhã không nhịn được hừ lạnh, bước lên hai bước. Nàng sử xuất ra thanh kiếm lửa, kiếm Hỏa Diễm Kim Sắc bốc cháy mạnh hơn, hơi thở cực nóng khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Khắc Lôi Nhã vừa động, những người đó vội vàng lùi lại sau. Giữa lông mày là sự sợ hãi. Giờ khắc này trong lòng bọn họ, thiếu nữ này chính là ác ma hỉ nộ vô thường! Tùy thời có thể mỉm cười mà lấy đi tính mạng của bọn họ!
“Được rồi, tất cả giải tán đi.” Lý Minh Ngữ lạnh nhạt nói, “Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra. Ta không hy vọng Lý gia có chuyện nội chiến như thế này nữa.”
Sắc mặt mọi người khác nhau, chán nản mà lui với tốc độ nhanh nhất. Người bị thương đang nằm trên đất cũng được mang xuống.
Đảo mắt, trong đại sảnh yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều lui xuống. Bây giờ chỉ còn lại ba người bọn họ và Tẫn Diêm đứng ở cửa.
Lý Nguyệt Văn máy móc xoay người, đảo một vòng quanh đại sảnh, nhìn quang cảnh hỗn độn, rồi đột nhiên bóp cổ của Khắc Lôi Nhã, phát điên: “Nha đầu chết tiệt kia, ta giết muội! Muội có biết những thứ này có giá bao nhiêu không? Ta không có tiền sửa cửa đâu, không có tiền!”
“Đi kiếm tiền chứ sao.” Khắc Lôi Nhã đổ mồ hôi. Vừa nãy chỉ lo khiến mấy lão già kia khiếp sợ, còn nghĩ gì đến mấy thứ này?
“Bồi thường, bồi thường!” Lý Nguyệt Văn vẫn phát điên.
“Được rồi, Nguyệt Văn, đừng lắc nữa, Khắc Lôi Nhã còn chưa phục hồi như cũ đâu.” Lý Minh Ngữ lên tiếng ngăn cản.
Lúc này Lý Nguyệt Văn mới hoảng hốt buông Khắc Lôi Nhã ra.
“Khắc Lôi Nhã, chuyện gì đã xảy ra? Sao muội tỉnh nhanh vậy? Hai vật nhỏ ký kết khế ước với muội đâu rồi?” đầu Lý Minh Ngữ đầy dấu chấm hỏi.
Vừa nhắc tới chuyện này, trên mặt Khắc Lôi Nhã lộ ra nụ cười đắc chí.
Lý Minh Ngữ trợn to mắt, hắn không nhìn lầm, Khắc Lôi Nhã luôn luôn hỉ nộ không lộ nở nụ cười đắc chí!
“Đều đã ký khế ước rồi.” Khắc Lôi Nhã nhíu mày, cười. Có một chuyện nàng không thể nói cho bọn họ biết đó là khế ước chủ tớ đã đổi thành khế ước bình đẳng. Quan hệ khế ước của nàng và Bạch Đế, Hắc Vũ giống như một hình tam giác. Nàng là người đứng ở đỉnh, cân bằng hai lực lượng của hai khế ước. Nàng có ưu thế hơn một chút. Ít nhất bây giờ không phải là khế ước chủ tớ!
“Cái gì? Muội ký khế ước với hai ma thú?” Lý Minh Ngữ giật mình, đáy mắt đều là kinh ngạc. Phải biết rằng dù là ký kết khế ước với ma thú cao cấp hay cấp thấp thì một người chỉ có thể ký một cái mà thôi! Không thể ký với hai ma thú được. Hiện tại Khắc Lôi Nhã có thể ký với hai ma thú mặc dù vẫn chưa biết hai tiểu ma thú này là gì.
“Đúng.” Khắc Lôi Nhã quay đầu, nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ đang ngồi trên hai vai của Tẫn Diêm, nở nụ cười thản nhiên. Khế ước bình đẳng rồi, ha ha. Chỉ cần tiếp tục cố gắng, mình nhất định có thể trở thành chủ nhân của bọn họ. Khắc Lôi Nhã cũng rất rõ ràng lần này có thể thay đổi thành khế ước bình đẳng không phải dựa vào thực lực của mình mà là may mắn. Bởi vì hai cỗ lực lượng khế ước tranh đấu với nhau mới để cho Khắc Lôi Nhã ở giữa được lợi mà kìm hãm được, trở thành khế ước bình đẳng. Nàng than thầm trong lòng. Mình đã đột phá tầng thứ bảy của Liên Hoa Bảo Giám mới miễn cưỡng thay đổi thành khế ước bình đẳng. Như vậy, thực lực của Bạch Đế và Hắc Vũ như thế nào?
“Có thể ký với hai ma thú? Sao muội làm được?” Lý Minh Ngữ nghi hoặc nhìn Khắc Lôi Nhã.
“Tự nhiên làm được.” Khắc Lôi Nhã thu hồi ngọn lửa, sau đó xoay người nhặt lên kiếm Thương Lan mình mới vừa tùy tiện ném trên đất, nhíu mày, nói, “Mọi người thật là nghèo, toàn dùng nến thắp sáng.”
Mặt Lý Nguyệt Văn biến sắc, muốn phát tác.
“Muội nói này biểu tỷ, chừng nào tỷ mới thay đổi được tính dễ kích động của mình?” Khắc Lôi Nhã quay đầu cười hì hì với Lý Nguyệt Văn, sau đó tiếp tục nói, “Tiền, chúng ta kiếm là được.”
“Muội nói thật dễ nghe. Lý gia chúng ta không có người có tài buôn bán. Cho dù có cũng không thể chen chân vào các thương hội được! Tám mươi phần trăm là sản nghiệp của Phong gia rồi.” Lý Nguyệt Văn ảo não nói.
“Vậy sao?” Khắc Lôi Nhã sờ cằm, nháy mắt, nói, “Vậy thì sao? Mọi người buôn bán không có đầu óc, không có nghĩa là muội không có.” Khắc Lôi Nhã ý vị thâm trường mà nói.
Mắt Tẫn Diêm thoáng qua tia không hiểu. Chẳng lẽ tiểu thư muốn nhờ Phong Dật Hiên giúp một tay? Nhưng ngay sau đó liền bỏ ý nghĩ này. Theo tính tình của tiểu thư, nàng tuyệt đối không làm chuyện như vậy. Chẳng lẽ tiểu thư muốn tự mình làm thật sao?
“Ngủ trước đã. Muội mệt chết đi được. Biểu tỷ, biểu ca, ngủ ngon. Chờ muội ngủ dậy rồi nói.” Khắc Lôi Nhã ném kiếm Thương Lan vào Chiếc nhẫn không gian, xoay người về phòng ngủ, Tẫn Diêm trầm mặc đi theo sau.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ nhìn nhau.
“Đại ca, huynh thấy nha đầu này có thể thay đổi cục diện không?” Lý Nguyệt Văn cắn cắn môi, nhẹ nhàng nói.
“Ta có cảm giác sắp có một cuộc phong ba.” Mặt Lý Minh Ngữ đầy trịnh trọng mà nói.
Phía đông dần sáng lên, Khắc Lôi Nhã đang say ngủ.
Hắc Vũ và Bạch Đế một trái một phải dựa vào gối của nàng.
Tóc trắng như tuyết, đôi mắt như nguyệt.
Mặt Bạch Đế lạnh lẽo, hiện ra thân hình. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ là lạnh lùng. Hắn cứ lạnh lùng mà nhìn Hắc Vũ.
Hắc Vũ vẫy cánh, bay lên.
Tóc đen như mực, đôi mắt sâu như đêm tối.
Một nam tử đen như mực, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo sự cuồng ngạo, hoàn mỹ tựa như được bàn tay điêu khắc khéo léo của tạo hóa mà thành, cười lạnh nhìn Bạch Đế.
Bạch Đế vung tay lên, lông mi Khắc Lôi Nhã run lên rồi yên tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ say.
“Hình như chúng ta đã lâu không gặp.” Hắc Vũ cười lạnh. Trong giọng nói kia mang theo sự khiêu khích và liều lĩnh.
Bạch Đế trầm mặc, vẫn lạnh lùng nhìn Hắc Vũ như cũ.
“Đừng nhìn ta như vậy. Dù gì chúng ta bây giờ cũng có chung khế ước với một người. Mặc dù hiện tại nha đầu này còn yếu ớt đến đáng thương.” Hắc Vũ quay đầu nhìn Khắc Lôi Nhã đang ngủ say, cười lạnh một tiếng rồi nói, “Thật không ngờ ngươi lại chọn một tiểu nha đầu yếu ớt như thế làm người khế ước của ngươi.”
“Ngươi cũng chọn đấy thôi.” Bạch Đế lạnh giọng trả lời.
“Chỉ cần ngươi coi trọng ta sẽ cướp!” khóe miệng Hắc Vũ nở nụ cười liều lĩnh.
“Kết quả là bị tiểu nha đầu trong miệng ngươi kiềm chế.” Bạch Đế lạnh lùng nói ra một câu mang theo ý khiêu khích.
Quả nhiêm sắc mặt Hắc Vũ khẽ biến, trong mắt hắn lóe lên tia tức giận và bạo ngược: “Không lâu đâu.”
“Đúng vậy, không lâu đâu. Không biết ngươi có thể làm chủ nhân hay tiểu nha đầu trong miệng ngươi là chủ nhân của chúng ta.” Bạch Đế mắt lạnh nhìn Hắc Vũ đã biến sắc, lạnh giọng khạc ra một câu.
Hắc Vũ cau mày: “Ta muốn xem một chút, xem nàng có bản lĩnh trở thành chủ nhân của ta hay không!”
“Mỏi mắt chờ mong.” Bạch Đế nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn Khắc Lôi Nhã ngủ say, sâu trong đôi mắt là thần thái khó hiểu. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa mặt Khắc Lôi Nhã.
“Sao? Ngươi động lòng với tiểu nha đầu này rồi à?” Hắc Vũ buồn cười nhìn Bạch Đế.
“Ngươi cảm thấy nàng chỉ là tiểu nha đầu?” Bạch Đế không ngẩng đầu, vẫn nhìn thật sâu vào khuôn mặt của Khắc Lôi Nhã.
Sắc mặt Hắc Vũ thay đổi lần nữa. Hắn cũng chậm rãi cúi đầu nhìn Khắc Lôi Nhã, nói thật nhỏ: “Linh hồn trong thân thể này rất đẹp. Mà bản thể của nàng là tóc đen mắt đen!”
Bạch Đế trầm mặc, ngầm thừa nhận lời Hắc Vũ.
“Đó là lý do mà thần Hắc Ám vô sỉ đó mới nhìn trúng nàng, đánh ấn ký của hắn lên?” Hắc Vũ thô lỗ nắm tay phải của Khắc Lôi Nhã.
“Không. Chỉ có như vậy thì thần Hắc Ám sẽ không coi trọng nàng.” Bạch Đế lắc đầu.
“Vậy là cái gì?” Hắc Vũ cởi bao tay bên phải của Khắc Lôi Nhã, nhìn dấu ấn màu đen, cau mày hỏi. Dù gì thì thân thể này cũng là chủ nhân của khế ước với hắn, đương nhiên hắn phải hiểu rõ về nàng.
“Nàng là thể kết hợp hoàn mỹ nhất của bóng tối và ánh sáng, tà ác và chính nghĩa.” Bạch Đế nhìn gương mặt điềm tĩnh của Khắc Lôi Nhã, trầm giọng nói.
“Cái gì? Ý của ngươi là nàng sẽ bị làm vật tế cho...” sắc mặt Hắc Vũ rốt cuộc cũng thay đổi.
Bạch Đế trầm mặc, biểu tình nặng nề khiến Hắc Vũ biết suy đoán của hắn là đúng.
“Con mẹ nó! Vừa trọng sinh tìm Khế Ước Giả (người ký khế ước) thì gặp phiền toái.” Hắc Vũ nguyền rủa.
“Khi ta khôi phục toàn bộ lực lượng, ta sẽ ngăn cản.” Bạch Đế cầm bao tay trong tay Hắc Vũ, cẩn thận đeo cho Khắc Lôi Nhã.
“Tùy tiện, tùy tiện.” Hắc Vũ khó chịu cắt ngang, “Ta cũng không duy trì được hình người lâu. Lực lượng vẫn chưa khôi phục.” Hắc Vũ bay đến gối Khắc Lôi Nhã, biến thành viên cầu đen, nằm trên gối ngủ say.
Bạch Đế lẳng lặng nhìn Khắc Lôi Nhã một lúc lâu rồi biến trở về viên bi màu trắng, ngủ trên gối Khắc Lôi Nhã.
Xung quanh hỗn độn và tối tăm, dưới chân là con đường đá nhấp nhô. Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu. Trước mắt nàng là bóng tối, không thể nhìn được gì. Xung quanh không có một bóng người. Hai huynh muội Lý gia không có ở đây, Tẫn Diêm không có ở đây, Ngõa Nhĩ Đa không có ở đây, Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm không có ở đây, Tạp Mễ Nhĩ cũng không... Chỉ có tĩnh mịch.
Đây là đâu?
Khắc Lôi Nhã bước đi, bị đá cứa vào chân, máu tươi theo miệng vết thương chảy ra.
Ngay lập tức bóng tối xung quanh tụ lại thành một khí thể (thân thể bằng không khí), ở giữa có một đôi mắt mày đỏ, nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã.
Thần Hắc Ám?!
“Khắc Lôi Nhã, ngươi đã được đánh ấn ký thuộc về ta. Ngươi chính là vật tế quý giá của ta.” Thanh âm lạnh lẽo đáng sợ nói thật nhỏ.
“Ta tuyệt đối sẽ không trở thành vật tế mặc ngươi làm thịt!” Khắc Lôi Nhã nắm chặt nắm đấm, quát lên với một đoàn khí màu đen.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể tránh được sao? Ngươi là của ta. Ngươi phải nhớ, đến thời điểm thu hoạch nhất định ta sẽ đến.” Thần Hắc Ám cười lớn, âm u lạnh lẽo bức người.
Dấu ấn trên mu bàn tay phải của Khắc Lôi Nhã trở nên nóng rực. Khắc Lôi Nhã cúi đầu thì thấy dấu ấn đó càng đen hơn.
“Ngươi không thể trốn, cũng không có cách nào có thể phản kháng lại ta.” Thần Hắc Ám cười lạnh, lưới màu đen chụp lên Khắc Lôi Nhã, vây chặt lấy nàng rồi thu nhỏ lại. Khắc Lôi Nhã hít thở không thông, đầu đầy mồ hôi.
“Không!!!!!!!!!!” Khắc Lôi Nhã lớn tiếng kêu, mở mắt, nhìn thấy màn che hoa lệ trên giường.
Là mộng?
“Tiểu thư?!” cửa vang lên tiếng gõ dồn dập của Tẫn Diêm. Giọng hắn rất lo lắng, “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Khắc Lôi Nhã chống tay muốn ngồi dậy, lại phát hiện hai vật nhỏ nằm trước ngực mình. Hắc Vũ tròn vo và Bạch Đế lông lá – hai vật nhỏ nằm trước ngực nàng ngủ say. Khắc Lôi Nhã co quắp khóe miệng. Chẳng trách mình gặp ác mộng. Thì ra là do hai tiểu tử này đè lên ngực mình.
“Ta không sao, Tẫn Diêm, chỉ là gặp ác mộng thôi.” Khắc Lôi Nhã vội vàng lên tiếng trấn an Tẫn Diêm ngoài cửa. Nàng biết nếu không lên tiếng thì Tẫn Diêm sẽ phá cửa mà vào.
“A, tiểu thư, người không sao là tốt rồi.” Rõ ràng là Tẫn Diêm thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi đi ngủ đi.” Khắc Lôi Nhã thở ra một hơi, vươn tay ôm hai vật nhỏ trước ngực xuống, đặt lên gối.
“Vâng” Tẫn Diêm đáp một tiếng, muốn rời đi.
“Đợi chút, giờ là giờ nào rồi? Ta ngủ bao lâu?” Khắc Lôi Nhã hỏi.
“Đã sáng rồi. Tiểu thư đã ngủ một ngày một đêm.” Tẫn Diêm đáp.
“À.” Khắc Lôi Nhã đứng dậy, bụng nàng vang lên tiếng kháng nghị. Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, nói, “Ngươi bảo người làm cho ta ít đồ ăn. Ta đói bụng.”
“Dạ, tiểu thư.” Tẫn Diêm đáp. Tiếng bước chân dần dần đi xa.
Khắc Lôi Nhã đứng dậy mặc quần áo tử tế nhưng vẫn đang nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi. Cản giác hít thở không thông rất mãnh liệt, chân thật. Tuyệt đối không thể để chuyện như vậy thành hiện thực! Khắc Lôi Nhã nắm chặt nắm đấm, mặc đồ xong rồi ra ngoài.
Bữa ăn sáng nay náo nhiệt dị thường. Khắc Lôi Nhã đã tỉnh nên mọi người yên ổn ăn chung với nhau một bữa cơm.
“Biểu tỷ, cho muội biết tình hình ở đế đô của Lạp Cách Tạp và các tài liệu về các hội trưởng của các thương hội.” Khắc Lôi Nhã ăn xong, ưu nhã lau miệng, nói với Lý Nguyệt Văn.
“Cả tài liệu cá nhân?” Lý Nguyệt Văn nghi ngờ. Muốn biết về các thương hội và cả tài liệu của các hội trưởng?
“Ừ, gần đây đế đô có sự kiện lớn hay hoạt động lớn gì khiến người khác chú ý không?” Khắc Lôi Nhã nhận lấy trà ướp hoa Tạp Mễ Nhĩ đưa, uống một cách thỏa mãn rồi hỏi tiếp.
“À? Chuyện này có liên quan gì với chuyện trước?” Lý Nguyệt Văn sững sờ hỏi.
Khắc Lôi Nhã không thể giải thích với bọn họ nên chỉ có thể trả lời chắc chắn: “Có. Rốt cuộc là có sự kiện lớn gì khiến người khác chú ý không?”
“Có.” Lý Nguyệt Văn gật đầu, “Hai tuần nữa đế đô sẽ cử hành đại hội quyên tiền. Tiền quyên được dùng để xây một nơi chữa bệnh cho người nghèo. Đương kim Hoàng Thái tử sẽ đến. Còn có đệ nhất mỹ nhân của đế đô cũng tham dự.”
“Hoàng Thái tử? Đệ nhất mỹ nhân?” Khắc Lôi Nhã đặt ly trà xuống, nghi ngờ mà hỏi.
“Ha ha, Khắc Lôi Nhã, thật ra là Tam đại mỹ nhân. Tam đại mỹ nhân của đế đô, một là Hoa Tú Ninh của Hoa gia, Thủy Tâm Mị của Thủy gia.” Lý Minh Ngữ buồn cười, giải thích.
“Còn một người nữa?” Khắc Lôi Nhã bưng ly trà, Tạp Mễ Nhĩ tiếp tục rót trà cho nàng. Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Mới có hai người. Còn một mỹ nhân nữa?”
“Người còn lại của tam đại mỹ nhân là biểu tỷ Lý Nguyệt Văn của muội.” Lý Minh Ngữ không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Lý Nguyệt Văn, cười nói.
“Phốc” Khắc Lôi Nhã không hề có hình tượng mà phun toàn bộ trà ướp hoa lên mặt Ngõa Nhĩ Đa ở đối diện. Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm bên cạnh cũng bị vạ lây. Ngõa Nhĩ Đa vô cùng buồn bực nhưng không dám phát tác.
“Nha đầu chết tiệt kia, thái độ của muội như vậy là sao?” Lý Nguyệt Văn vừa nhìn liền phát điên, muốn động thủ với Khắc Lôi Nhã.
“Ha ha, muội sai rồi, muội sai rồi. Mỹ nhân biểu tỷ đừng để bụng.” Khắc Lôi Nhã cười cầu xin tha thứ, “Này, mỹ nhân biểu tỷ, tỷ sẽ tham dự chứ?”
“Không đi.” Lý Nguyệt Văn hừ lạnh, “Chúng ta không có tiền quyên tặng.”
“Đúng vậy. Tam đại mỹ nhân của đế đô, Thủy Tâm Mị đã gả cho Phong gia, biểu tỷ muội rất ít khi xuất đầu lộ diện. Bây giờ chỉ còn danh tiếng của Hoa Tú Ninh thôi.” Lý Minh Ngữ trầm giọng nói, đáy mắt hơi phức tạp.
Khắc Lôi Nhã hiểu Lý Minh Ngữ đang bùi ngùi. Lý gia càng ngày càng sa sút, không được huy hoàng như trước.
“Chỉ còn danh tiếng của Hoa Tú Ninh?” Khắc Lôi Nhã vuốt cằm, suy nghĩ.
“Đúng vậy. Có thể tưởng tượng được đến lúc đó danh tiếng của nữ nhân kia và Hoa gia sẽ vang xa đến đâu.” Lý Nguyệt Văn hừ lạnh. Hoa gia vẫn đối đầu với Lý gia, khi Lý Nguyệt Văn nhắc tới họ dĩ nhiên vô cùng khó chịu.
“Biểu tỷ, đừng có không cam lòng như vậy.” Khắc Lôi Nhã híp mắt, mỉm cười nói.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có ý gì? Ta đâu có không cam lòng?” Lý Nguyệt Văn hừ hừ.
“Ý của muội là...” khóe miệng Khắc Lôi Nhã hiện lên nụ cười, “Đến lúc đó chúng ta sẽ đoạt danh tiếng của nàng ta!”