Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng Thái tử chờ Lam Linh Nhi ở cửa. Khi người hắn chờ đợi xuất hiện ở cửa thì Hoàng Thái tử sửng sốt, đáy mắt thoáng qua kinh ngạc.
Hôm nay Lam Linh Nhi mặc váy màu tím nhạt, tay áo dài tung bay trong gió khiến người ta có cảm giác phiêu dật xuất trần. Tóc dài tùy ý buộc lại bằng một dải lụa rất đẹp. Chỉ đứng lẳng lặng ở đó nhưng tựa như tất cả ánh sáng mặt trời đều tập trung lên người nàng.
“Gặp qua Hoàng Thái tử điện hạ!” Khắc Lôi Nhã khẽ khom người.
“Gặp được Lam tiểu thư thật không dễ.” Hoàng Thái tử nói đùa, mỉm cười, đi lên trước, vươn tay ra.
Khắc Lôi Nhã cười khẽ, đưa tay ra để Hoàng Thái tử đỡ nàng lên xe ngựa.
Tẫn Diêm đứng lẳng lặng ở cửa, nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng dâng lên cảm giác phiền não. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng trên vai hắn, nhìn xe ngựa đi xa.
Khi Hoàng Thái tử và Khắc Lôi Nhã tới cửa rạp hát thì thấy quý tộc mộ danh mà đến đứng đầy ở cửa. Lần đầu tiên rạp hát rầm rộ như vậy. Cơ hồ tất cả thanh niên quý tộc ở đế đô đều đến. Cửa rạp hát bị chặn kín. Hoàng Thái tử khẽ cau mày nhìn những quý tộc đang chờ ở cửa mà không vào. Hắn hiểu mục đích của những người này. Họ đều muốn nhìn thấy giai nhân tuyệt đại Lam Linh Nhi. Hoàng Thái tử xoay người, vươn tay đỡ Khắc Lôi Nhã xuống xe. Khi Khắc Lôi Nhã tiến vào tầm mắt của mọi người thì tiếng thán phục vang lên ngay lập tức. Toàn bộ tập trung ánh mắt nóng bỏng lên người nàng. Từ ngày xuất hiện tại đại hội quyên góp thì nàng chưa hề xuất hiện lại. Hôm nay cuối cùng cũng gặp được vị giai nhân tuyệt đại này.
Các quý tộc rối rít đi lên hành lễ với Hoàng Thái tử, nhưng ánh mắt đều hướng về phía Khắc Lôi Nhã, muốn mở miệng hỏi chuyện Khắc Lôi Nhã nhưng nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng âm trầm của Hoàng Thái tử nên không dám tùy tiện mở miệng.
“Được rồi, vào thôi. Hôm nay không cần đa lễ, đều đến xem diễn cả mà.” Hoàng Thái tử rốt cuộc mở miệng, phất tay ý bảo các quý tộc đang đứng ở cửa vào trong. Tất cả thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời từ trên người Khắc Lôi Nhã, chậm rì rì chuẩn bị đi vào.
Vừa lúc đó thì một chiếc xe ngựa chạy đến như tên bắn, dừng trước cửa rạp hát. Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Hoàng Thái tử điện hạ, xin đợi một chút!” Tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần.
Hoàng Thái tử dừng bước, xoay người thì thấy Hoa Tú Ninh đang chạy vội đến.
Hoàng Thái tử dừng bước, Khắc Lôi Nhã cũng dừng lại theo. Mọi người cũng đều dừng lại.
Hoa Tú Ninh quét ánh mắt ra xung quanh. Quý tộc có địa vị của đế đô đều ở đây, thậm chí có cả nhi tử của Thừa Tướng đại nhân. Thật sự quá tốt! Đáy mắt Hoa Tú Ninh thoáng qua sự vui mừng. Những người có mặt đều nhìn Hoa Tú Ninh, cảm thán trong lòng. Một trong tam đại mỹ nhân ở trước mặt giai nhân tuyệt đại Lam Linh Nhi cũng thất sắc.
“Hoa tiểu thư, có chuyện gì không?” Hoàng Thái tử hờ hững hỏi.
“Điện hạ, ta biết rõ hôm nay không nên quấy rầy nhã hững của người.” Hoa Tú Ninh dịu dàng xin lỗi, nhưng trong giọng nói không có một tia áy náy mà nhìn Lam Linh Nhi đầy hả hê, cất cao cằm, ngạo nghễ nói, “Nhưng thưa điện hạ, có chuyện ta nhất định phải bẩm báo với người, không thể để cho người bị người ta lừa gạt.”
Hoa Tú Ninh vừa dứt lời thì xung quanh xôn xao. Trong trường hợp này mà Hoa Tú Ninh nói vậy là có ý gì?
Hoàng Thái tử khẽ cau mày, nhìn Hoa Tú Ninh, không nói gì. Hắn không muốn tiếp xúc với nữ nhân này là vì dục vọng và dã tâm trong đáy mắt nàng rất đậm.
Khắc Lôi Nhã cũng xoay người nhìn Hoa Tú Ninh. Hoa Tú Ninh nhìn Khắc Lôi Nhã bằng ánh mắt khiêu khích, rồi quay đầu nói lớn với Hoàng Thái tử: “Điện hạ, nữ nhân này không phải người của Lý gia, cũng không phải biểu muội của Lý Nguyệt Văn. Biểu muội của Lý Nguyệt Văn quả có đến Lý gia nhưng không phải họ Lam mà họ Hi Nhĩ, là người nhà Hi Nhĩ của An Mạt Cách Lan. Nàng chính là nữ nhi của Lý Duệ Hoàn, người đã phản bội gia tộc. Lý Duệ Hoàn chỉ có hai nữ nhi, một là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã mười bốn tuổi, một là Hi Nhĩ Lạp Tây Á mười ba tuổi. Căn bản không có người tên là Lam Linh Nhi. Mẫu thân của Lam Linh Nhi không phải người Lý gia.”
Giọng của Hoa Tú Ninh rất lớn, muốn cho tất cả những người xung quanh nghe được rõ ràng. Lời của nàng như đang suy nghĩ cho Hoàng Thái tử. Xung quanh xôn xao, đều nhìn về phía Lam Linh Nhi. Hoa Tú Ninh hả hê. Nữ nhân lai lịch không rõ ràng này, hừ, dám lừa gạt mọi người, lừa gạt Hoàng Thái tử điện hạ rằng mình là biểu muội của Lý Nguyệt Văn! Nàng ta phải trả giá thật lớn.
Đáy mắt Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo. Nữ nhân ngu xuẩn không biết sống chết này lần thứ hai làm nhục mẫu thân nàng ở nơi công cộng rồi. Món nợ này nhất định phải đòi!
“Cho nên?” Hoàng Thái tử lại không có kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt hỏi.
“Cho…cho nên…” Hoa Tú Ninh ngây ngẩn. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới Hoàng Thái tử sẽ có thái độ như vậy. Hoa Tú Ninh ổn định lại tâm tư, trầm giọng nói, “Lai lịch của nàng không rõ, lừa gạt Hoàng Thái tử điện hạ và mọi người.”
“Ta có nói mẫu thân của ta là người Lý gia à?” Khắc Lôi Nhã ôn nhu cười, nhẹ nhàng nói, “Cho tới bây giờ ta chưa từng nói mẫu thân của ta là người Lý gia thì phải?”
Dứt lời, xung quanh ồn ào hẳn lên, lo lắng nhìn về phía Khắc Lôi Nhã. Lời này của nàng là có ý gì? Rất nhiều người lo lắng cho vị giai nhân tuyệt đại này. Nếu nàng lừa gạt Hoàng Thái tử điện hạ thật thì liệu có bị xử phạt không? Chắc là không đâu. Giai nhân tuyệt đại như thế, ai nỡ để nàng chịu dù chỉ một chút tổn thương và ủy khuất? Nếu xảy ra tình huống xấu nhất này, nhất định phải cầu cạnh cho nàng. Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng quý tộc có mặt ở đây.
“Ngươi! Ngươi dám ngụy biện?” Hoa Tú Ninh nóng nảy, muốn nói gì đó.
Khắc Lôi Nhã cười thản nhiên, giọng dịu dàng: “Ta và Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã vừa gặp đã hợp nhau nên kết bái làm tỷ muội. Biểu tỷ của nàng ấy dĩ nhiên chính là biểu tỷ của ta. Có vấn đề gì không?”
Hoa Tú Ninh nghẹn họng nhìn trân trối, cứ như vậy nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã cười như hoa, ôn nhu…Thật đáng tiếc cho tu dưỡng của Hoa tiểu thư – đệ nhất mỹ nhân của đế đô. Thân là danh viện của Hoa gia lại năm lần bảy lượt chạm đến nỗi đau thầm kín của gia tộc người ta. Cười trên nỗi đau của người khác là niềm vui của ngươi sao?
Ngay lập tức, vô số ánh mắt sắc như dao bắn về phía Hoa Tú Ninh. Hoa Tú Ninh tức đến đỏ cả mặt, cắn môi nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã. Những lời này nếu do một nữ tử bình thường nói với Hoa Tú Ninh chắc chắn sẽ bị chỉ trích là cố tình gây sự. Nhưng những lời này lại do một vị giai nhân tuyệt đại nói ra liền khiến người ta căm phẫn. Mọi người châu đầu ghé tai, tiếng nghị luận thật nhỏ truyền đến lỗ tai Hoa Tú Ninh, nói gì mà thật phải xem xét lại tu dưỡng của đệ nhất mỹ nhân.
Hoa Tú Ninh tức đến mức phát run cả người, muốn phát tác nhưng nhớ ra ở đây có Hoàng Thái tử và nhiều người như vậy thì đành nhịn xuống. Nàng biết rằng nam nhân chính là sinh vật như vậy. Khi nữ nhân trong mắt họ xa vời không dám với tới thì họ sẽ dùng toàn lực mà lấy lòng, dù cho mỹ nhân nói gì cũng đúng. Họ cũng không quản mỹ nhân nói gì cũng đều dùng toàn lực mà làm, dù mỹ nhân nói không chính xác đi nữa. Rất nhiều nam nhân ở đây hèn hạ như vậy! Hoa Tú Ninh hiểu rất rõ đạo lý này nên rất biết lợi dụng điều này. Nhưng hôm nay nàng lại gặp Lam Linh Nhi – người đẹp hơn mình. Có thể biết được những nam nhân vô sỉ đê tiện này nhất định đứng về phía Lam Linh Nhi. Hoa Tú Ninh không thể ngờ rằng chiêu mình thường dùng hôm nay chính mình lại lãnh giáo!
“Hoa tiểu thư, thật ra thì ta đã biết chuyện này. Ngươi cho là hoàng gia không biết những thứ này sao? Hoàng thất dễ bị lừa gạt vậy sao?” giọng Hoàng Thái tử lạnh lẽo không chút độ ấm, hiển nhiên là hắn đang tức giận. Trò cười này khiến hắn thấy không thoải mái.
Hoa Tú Ninh há hốc miệng, sững sờ mà nhìn Hoàng Thái tử. Ngay lập tức, nàng thấy vô cùng hối hận. Đúng vậy! Quá vọng động rồi! Hoa gia có thể điều tra những việc này chẳng lẽ Hoàng thất không thể điều tra ra? Thì ra Hoàng Thái tử đã sớm biết nhưng không nói ra!
“Ta hy vọng trò đùa này không tái diễn nữa.” Đáy mắt Hoàng Thái tử hiện ra sự chán ghét. Hắn biết Hoa Tú Ninh có mục đích gì. Lòng ghen tỵ của nữ nhân thật khó coi.
Đáy mắt Khắc Lôi Nhã thoáng qua một tia cảm thán không dễ dàng phát giác. Thì ra Hoàng Thái tử đã sớm điều tra tất cả. Gặp chuyện vẫn thản nhiên trầm tĩnh, không hổ là người thừa kế ngôi vị hoàng đế Lạp Cách Tạp. Nhưng hắn không thể điều tra gì về Lam Linh Nhi vì người này căn bản là không tồn tại. Khắc Lôi Nhã cảm thấy thật buồn cười.
Hoàng Thái tử làm động tác xin mời, cứ như vậy cùng Khắc Lôi Nhã đi vào rạp hát. Hoa Tú Ninh phát run toàn thân trong ánh mắt khinh thường của mọi người. Cho đến khi người ở cửa rạp hát tản đi, Hoa Tú Ninh vẫn còn đứng run rẩy trong gió.
Nữ nhân đáng ghét! Rối cuộc nàng có lai lịch như thế nào? Rốt cuộc nàng là người như thế nào? Nhất định phải tra rõ nàng là ai. Hoặc là khiến nàng biến mất hoàn toàn!
Khắc Lôi Nhã và Hoàng Thái tử đi vào một gian phòng rộng rãi thanh nhã. Đây là phòng tốt nhất của rạp hát.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, Hoàng Thái tử quay đầu nhìn Khắc Lôi Nhã, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Điện hạ nghĩ ta là ai?” Khắc Lôi Nhã quay đầu mỉm cười, nhìn Hoàng Thái tử, không đáp mà hỏi ngược lại.
“Ta không biết. Ngươi xinh đẹp đến mức không giống thật, nhưng lại là thật. Nếu ngươi chỉ đơn giản có vẻ đẹp bề ngoài thì ta sẽ không để ý. Nhưng người vừa xuất hiện với từng bước đi hiện ra hoa sen, đến khi ngươi lấy vương miện An Đắc Lý ra, đến lúc ngươi lơ đãng bắt bẻ Hoa Tú Ninh ta liền biết ngươi không phải người tầm thường. Lý gia cũng nhờ ngươi mà một lần nữa tiến vào trong mắt người đời.” ngoài dự liệu của Khắc Lôi Nhã, Hoàng Thái tử lại nói ra những lời như vậy.
Xinh đẹp đến mức không giống thật, ha, chúc mừng ngươi, ngươi đã nói đúng. Khắc Lôi Nhã tức giận nhưng vẫn cười cười. Dĩ nhiên lời này không thể nói ra miệng được.
“Điện hạ nghĩ ta có mục đích gì?” Khắc Lôi Nhã vẫn cười tươi như hoa, dịu dàng hỏi.
“Chỉ đơn giản muốn giúp Lý gia tiến vào mắt người đời sao?” Đôi mắt trên gương mặt tuấn mỹ của Hoàng Thái tử lóe sáng, trầm giọng hỏi.
“Nếu ta nói đúng như vậy, thì điện hạ sẽ làm gì?” Khắc Lôi Nhã cười khẽ một tiếng.
“Ta tin.” Hoàng Thái tử nghiêm túc gật đầu một cái, thốt ra hai chữ này. Nhưng trong lòng Hoàng Thái tử vẫn nghi ngờ. Nữ tử thần bí này dù cho hắn có tra như thế nào vẫn không thể tra được thân phận và bối cảnh của nàng. Nàng là một câu đố.
“Sao lại không được.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười, “Ta tin rằng Hoàng Thái tử điện hạ đã có quyết định khi thấy năng lực chế tạo của Lý gia. Hay là nói Hoàng đế bệ hạ cũng đã có quyết định!” sắc mặt Khắc Lôi Nhã phức tạp. Nghệ thuật đúc tạo của Lý gia đã đạt tới đỉnh cao. Hơn nữa nàng dùng kiến thức của kiếp trước mới có thể rèn được vũ khí sắc như thế. Nàng làm vậy là đúng hay sai?
Hoàng Thái tử trầm mặc, quay đầu nhìn võ đài bên dưới, sắc mặt rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Chuyện này vẫn luôn do Phong gia làm. Nếu muốn đổi thì cũng không dễ dàng. Sự tin tưởng của phụ thân với chủ mẫu của Phong gia người bình thường không thể tưởng tượng được đâu.”
“Cho nên?” Khắc Lôi Nhã cũng nhìn võ đài, lạnh nhạt hỏi. Nàng biết Hoàng Thái tử sẽ nói tiếp.
“Cho nên Phong gia có điều kiện là trong đại hội tỷ võ hai tháng sau, Lý gia phải thắng.” Hoàng Thái tử trầm giọng nói. Hắn cũng không hiểu chuyện này. Theo tính tình của An Lệ Toa thì chỉ cần có ích với Lạp Cách Tạp bà sẽ ủng hộ. Lần này lại đưa ra điều kiện này là có ý gì?
Khắc Lôi Nhã biết hôm nay Hoàng Thái tử muốn mời nàng đến xem diễn là muốn nói chuyện này. Phong gia nói vậy nghe vừa có vẻ hợp lý, vừa có vẻ không.
“Vậy xin Hoàng Thái tử chuyển lời tới Phong gia, tỷ thí hai tháng sau Lý gia chắc chắn sẽ thắng.” Giọng Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng ôn nhu nhưng mang theo sự kiên định.
“Vậy ta mỏi mắt mong chờ.” Hoàng Thái tử quay đầu, mỉm cười, nhìn Khắc Lôi Nhã nhẹ giọng nói.
Khắc Lôi Nhã mỉm cười.
Đại hội tỷ võ lần này quả thật khiến cho mọi người vô cùng rung động vì thiếu nữ tóc vàng mắt xanh!
Thời gian qua rất nhanh. Đảo mắt một cái hai tháng đã qua. Trong hai tháng này, tiệm bán trang phục và phường chế tạo ở đế đô đã gây ra tiếng vang khổng lồ. Lợi nhuận rất lớn đến cuồn cuộn như thủy triều. Các quý phụ tranh nhau mua váy lễ phục của Lý gia, nam tử quý tộc thì tranh nhau mua bảo kiếm. Mùa thu đã đến, lá rơi đầy trời, gió thổi lành lạnh.
Khắc Lôi Nhã lẳng lặng đứng trên hành lang, dựa vào cái cột khổng lồ nhìn con cháu Lý gia đang cố gắng tập luyện trong sân huấn luyện, khóe miệng hiện ra nụ cười thản nhiên.
Ngày mai là đại hội tỷ võ đáng chú ý nhất trên đời. Các ngôi sao mới trong cả nước đều có thể tham gia. Ngôi sao mới là những thanh niên từ 20 tuổi trở xuống. Dù có xuất thân thế nào, giới tính gì cũng có thể ghi danh tham dự. Biểu hiện xuất sắc sẽ được đế quốc trọng dụng nên có rất nhiều người tham gia.
“Khắc Lôi Nhã...” Sau lưng nàng truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng của Lý Nguyệt Văn.
“Biểu tỷ, lần này muội nhất định sẽ vì Lý gia mà giành chiến thắng. Sau đó muội muốn trở về.” Khắc Lôi Nhã không xoay người, không quay đầu lại, vẫn nhìn hài tử trên sân huấn luyện, nói thản nhiên.
“Ừ...” giọng Lý Nguyệt Văn rất nhỏ, mang theo sự rầu rĩ.
“Đừng lo lắng, nhất định muội sẽ thắng.” Khắc Lôi Nhã quay đầu, cười với Lý Nguyệt Văn.
“Khắc Lôi Nhã, hãy nhớ đây là nhà của muội. Cửa luôn luôn rộng mở, lúc nào muội muốn cũng có thể trở về.” Lý Nguyệt Văn nhìn Khắc Lôi Nhã, đáy mắt có gì đó lóe lên.
“Biểu tỷ, tỷ đang khóc à?!” Khắc Lôi Nhã cười khẽ một tiếng.
“Nha đầu chết tiệt kia!” Lý Nguyệt Văn chụp lấy tay Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã cười, muốn tránh thoát thì bị Lý Nguyệt Văn kéo mạnh vào lòng.
Khắc Lôi Nhã giật mình, đứng im không nhúc nhích.
“Muội phải cẩn thận đấy. Nhất định phải chú ý trong đại hội tỷ võ ngày mai. Nhất định phải bình an vô sự, biết không?” Lý Nguyệt Văn ôm Khắc Lôi Nhã thật chặt, lầm bầm rất nhỏ.
Khắc Lôi Nhã rũ mi mắt, nở nụ cười, thấy trong lòng ấm áp.
“Ừ, biểu tỷ, tỷ yên tâm. Muội sẽ chú ý.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọng nói như một lời thề.
Hôm sau, tiếng nhạc lễ nổi lên kèm theo giọng nói hùng hậu vang dội cả đế đô.
Địa điểm tỷ thí là quảng trường khổng lồ trước hoàng cung. Trên quảng trường đã sớm xây dựng xong khán đài. Trên chỗ cao nhất là người của Hoàng thất, hai bên là những người có chức quan cao, xuống thấp chút nữa là chỗ của các quý tộc. Nơi không có mái che là dành cho bình dân. Giờ phút này quảng trường người đông nghìn nghịt, đài cao dùng để tỷ thí rộng rãi bền chắc. Hình thức tỷ thí là rút thăm để chọn ra.
Người ghi danh tham gia tỷ thí rất đông, mỗi một năm đào thải rất nhiều. Tỷ thí giống như hỗn chiến trên đài cao rồi chọn ra người thắng cuộc để vào vòng tiếp theo. Xung quanh đài cao bố trí một tầng kết giới để tránh ngộ thương người xem.
Khắc Lôi Nhã nhập chung với các tuyển thủ, lẳng lặng ngồi chờ ở chỗ được chỉ định, Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ ngồi trên khán đài quan sát.
Khắc Lôi Nhã chợt cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đặt trên người mình. Nàng vừa quay đầu thì thấy Phong Dật Hiên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Trong mắt hắn không che được sự kích động, mấy lần muốn đứng dậy đi tới chỗ nàng đều bị Thủy Văn Mặc ngồi cạnh kéo lại. Không biết Thủy Văn Mặc nói gì mà Phong Dật Hiên không thể làm gì được ngoài việc thể hiện sự tức giận, ngồi lại chỗ cũ. Khắc Lôi Nhã nhìn khẩu hình miệng của Thủy Văn Mặc. Hắn nói đừng quên ngươi đã đồng ý chuyện gì với mẹ mình.
Không khí trên quảng trường sôi sục tới cực điểm. Pháo hoa nở rộ rực rỡ, tiếng kèn vang vang, chim bồ câu bay đầy trời, cờ màu đón gió tung bay. Tiếng người huyên náo. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung trên đài cao.
“Đại hội tỷ võ bắt đầu” tiếng của quan truyền lệnh vang lên lanh lảnh, tuyên bố ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ.
Quảng trường sôi trào lần nữa, tiếng hoan hô, âm thanh của tiếng vỗ tay vang dội.
Cuối cùng cũng tới lúc rút thăm, bắt đầu tuyển chọn.
Trận đầu không có tên Khắc Lôi Nhã. Phong Dật Hiên đứng lên, đi về phía đài cao đầu tiên. Trận này có tên hắn.
Thủy Văn Mặc không đứng dậy mà uốn éo cái mông trên ghế, quơ múa quả đấm, hưng phấn nói: “Dật Hiên, giết hết bọn chúng đi! Giết trong nháy mắt! Giải quyết nhanh lên!” Vậy mà khi một cơn gió thổi qua thì Thủy Văn Mặc lại vội vàng dùng vẻ mặt chững chạc đàng hoàng vuốt lại tóc hơi rối vì bị gió thổi. Rồi sau đó hắn gào lên như cắt tiết gà. Bộ dạng của hắn vô cùng quái dị và tức cười. Thật buồn nôn!
Khắc Lôi Nhã nhìn người trên đài cao, có khoảng bốn mươi người. Hỗn chiến là như thế này sao?
Khán giả dưới đài kích động không thôi. Những người bán hàng rong hét lớn, bán đồ uống và đồ ăn vặt.
Một tiếng hiệu lệnh, chính thức bắt đầu tranh tài.
Nhưng khán giả còn chưa kịp kích động xong thì liền hoàn toàn choáng váng.
Phong Dật Hiên đứng giữa đài cao, cười lạnh một tiếng, nhắm mắt, chắp tay lại, quát khẽ: “Phong Sát!”
Ngay lập tức một cơn gió lớn cuồng bạo điên cuồng tràn ra, lấy Phong Dật Hiên làm trung tâm, cuốn bay tất cả mọi thứ xung quanh.
Cuồng phong gào thét, tất cả người trên quảng trường bị gió thổi ngã trái ngã phải, tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tiếp, mũ bay đầy trời. Khăn trải bàn trước mặt các quý tộc bị gió thổi bay, vô cùng hỗn loạn. An Lệ Toa ngồi trên khán đài vung tay lên, tạo ra một kết giới dài. Trên đài cao yên tĩnh lại. Mọi người vô cùng kinh ngạc. Chỉ một chiêu này của Phong Dật Hiên đã phá hủy kết giới trên đài cao!
Cuồng phong thổi tung mái tóc vàng của Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã kinh ngạc mà nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phong Dật Hiên. Đây là thực lực chân chính của Phong Dật Hiên sao?
Trên đài tỷ thí vừa rồi còn rất nhiều người nhưng giờ chỉ còn lại một mình Phong Dật Hiên! Phong Dật Hiên ngạo nghễ đứng giữa đài, gió thổi mái tóc của hắn bay bay, y phục cũng tung bay theo gió.
Những người có thực lực yếu trên đài cao đã bị thổi bay lên không rồi rơi tán loạn trên quảng trường. Thực lực mạnh hơn một chút thì bị thổi xuống đài cao, vô cùng chật vật.
“Tiểu tử này lần nào cũng phách lối như vậy. Không thể khiêm tốn một chút sao?” Phong Dịch Hàn nhìn đống hỗn loạn trước mắt, nhức đầu mà nói đầy bất đắc dĩ.
“Lúc này mới giống con trai của ta, ha ha ~~” An Lệ Toa cười ha ha.
“A!”
“Phong Dật Hiên!”
“Phong Dật Hiên!”
“Phong Dật Hiên!” ngay lập tức, tiếng hét chói tai vang lên liên tiếp. Không ít thiếu nữ bình dân và quý tộc cùng hét ầm lên. Thiếu niên tuấn mỹ tóc đỏ đứng ngạo nghễ trên đài cao vô cùng chói mắt, khiến người ta phấn chấn. Thủy Văn Mặc kích động đứng lên, lúc lắc thân hình hoan hô một cách quái đản. Những người tham gia tỷ thí khác cũng kinh ngạc nhìn Phong Dật Hiên trên đài cao, không ít người tự chúc mừng mình không phải chống lại người có thực lực đáng sợ như vậy.
“Nhìn kìa, con ta rất được hoan nghênh.” An Lệ Toa hưng phấn, vặn vẹo uốn éo cái mông, hoàn toàn không chú ý hình tượng của mình.
Phong Dịch Hàn còn chưa kịp nói gì thì đã bị một tiếng rống giận cuồng bạo trên đài cao làm cho ngơ ngẩn.
“Gọi cái lông! Mẹ nó, câm miệng!” mặt Phong Dật Hiên đen thui, tức giận mắng thành tiếng với những thiếu nữ đang xúc động. Phong Dật Hiên tuấn mỹ cuồng dã lại cường hãn như vậy quá mê người! Sau khi hắn mắng xong thì nhìn về phía Khắc Lôi Nhã đầy căng thẳng.
Một màn này hoàn toàn lọt vào mắt An Lệ Toa và Phong Dịch Hàn.
“Xong rồi, nhi tử thật xong rồi.” An Lệ Toa co quắp khóe miệng, nói đầy chán nản.
Phong Dịch Hàn mỉm cười, tiếp tục nhìn đài cao.
Lúc này trọng tài bò lên đài cao, tuyên bố kết quả tỷ thí của Phong Dật Hiên. Ngay lập tức có Ma Pháp Sư cung đình bắt đầu bố trí kết giới, tăng thêm lực độ. Phong Dật Hiên hừ lạnh một tiếng, bày ra vẻ mặt đương nhiên, phách lối mà đi xuống đài cao.
Trọng tài tiếp tục đọc danh sách người dự thi sẽ tỷ thí tiếp theo, ngay sau Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã là Hoa Nghệ Lâm!
Phong Dật Hiên chợt dừng chân, quay đầu, sững sờ mà nhìn trọng tài vẫn đang còn đọc danh sách.
Chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra! Hơn nữa hai người lại đối mặt ngay trong hỗn chiến!