Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tài Năng Tuyệt Sắc
  3. Chương 96
Trước /241 Sau

Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 96

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khắc Lôi Nhã cứ như vậy rời đi, trong phòng liền tĩnh mịch.

"Giáo Hoàng đại nhân, thái độ của Thánh Tử có thật là quá đáng hay không?" Thánh nữ ngạc nhiên vì Lãnh Lăng Vân lại nói chuyện uyển chuyển như vậy.

Giáo Hoàng híp mắt, không nói gì. Lãnh Lăng Vân nhìn Giáo Hoàng, mặc dù không có nói chuyện, nhưng là thâm ý ở đáy mắt biểu đạt Giáo Hoàng xem ra đã hiểu.

"Tuyết Tình, ngươi đi ra ngoài đi, ta có việc hỏi Lăng Vân." Giáo Hoàng gật đầu với Liễu Tuyết Tình nhàn nhạt mà nói ra.

Đáy mắt Liễu Tuyết Tình thoáng qua tia không cam lòng, nhưng vẫn là từ từ khép lại cái hộp, im lặng lui ra ngoài.

Cửa bị đóng, Giáo Hoàng nhìn lãnh Lăng Vân lúc này mới nói: "Lăng Vân, ngươi có lời gì, ngươi nói đi."

"Giáo Hoàng đại nhân, hành động của ngài hôm nay đã quá nóng vội rồi." Lãnh Lăng Vân đi thẳng vào vấn đề nói ra lời trong lòng.

Giáo Hoàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới nói: "Ừ, ta cũng vậy phát hiện ta

đã quá sơ suất. Nhưng ta không ngờ trong khoảng thời gian ngắn không gặp, thực lực Khắc Lôi Nhã cư nhiên tăng lên nhanh như vậy!"

"Tiềm lực của nàng và trưởng thành quả thật kinh người." Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng nói.

"Có lẽ đây chính là nguyên nhân nữ thần nhìn trúng nàng." Giáo Hoàng sờ sờ cằm của mình, xoay người trở lại rìa ghế dựa ngồi xuống, lạnh nhạt nói, "Ta mới vừa rồi cũng phát hiện, ta xác thực có chút nóng vội rồi. Nàng vừa mới tiến nhập thần điện, hơn nữa cùng các ngươi không phải một dạng, nàng là sinh trưởng ở nhà Hy Nhĩ ủng hộ vương quyền "

"Đúng vậy, Giáo Hoàng đại nhân, xin cho nàng chút thời gian." Thanh âm của Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng nói.

"Ha ha, ta sẽ cho nàng thời gian, chỉ là, Lăng Vân à, ngươi hình như là lần đầu tiên để ý người khác ngoại trừ Huyên Huyên." Giáo Hoàng nói tới chỗ này nhàn nhạt nở nụ cười.

Lãnh Lăng Vân hơi ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói: "Giáo Hoàng đại nhân, ta chỉ là....."

"Ngươi muốn nói không muốn Quang Minh thần điện mất đi một tiềm lực trợ giúp khổng lồ đúng không?" Giáo Hoàng mỉm cười, lời nói ra nhưng lại là ý tứ khác.

Lãnh Lăng Vân trầm mặc, không nói gì thêm. Hắn biết lúc này nói nhiều chỉ là càng tô càng đen.

"Tốt lắm, đi xử lý việc đó rồi đi gặp Huyên Huyên đi, còn có tự trấn an tinh thần của ngươi đi, Thánh Tử đại nhân." Giáo Hoàng cười híp mắt phân phó, tươi cười nhưng có chút mập mờ.

"Vâng" sắc mặt lãnh Lăng Vân không thay đổi, đáp một tiếng lui về sau đi xuống.

Trong phòng chỉ còn lại một người là Giáo Hoàng, Giáo Hoàng chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài. Nữ thần chỉ định đem Khắc Lôi Nhã vào Thần điện, nhưng như vậy là quyết định chính xác sao? Giáo Hoàng trong đầu hiện lên hình ảnh mới vừa rồi khắc Lôi Nhã thiếu chút nữa bùng nổ, trong lòng không khỏi căng thẳng. Chỉ là trong nháy mắt đó Khắc Lôi Nhã bộc phát ra lực lượng chính là hình dạng kinh người như thế, nếu nàng trưởng thành tiếp sẽ là cái dạng gì? Đối với Thần điện là uy hiếp hay là trợ giúp?

Lúc này Khắc Lôi Nhã trầm mặc như nước, cấp tốc ra khỏi Thần điện, đi tới nhà của Tạp Mễ Nhĩ.

"Đông" một tiếng đá văng cửa chính nhà Tạp Mễ Nhĩ, cửa chính kêu kít két treo lơ lửng ở đó, hoàn toàn báo hỏng.

"Người nào?! Người nào như vậy......" Tạp Mễ Nhĩ vừa mới lên tiếng liền nhìn đến cái mặt đen thui của Khắc Lôi Nhã Bước vào cửa.

"Khắc Lôi Nhã, ngươi đã trở lại. Nhưng mà cái bản mặt đen thui của ngươi là sao, chuyện gì xảy ra? Bị người ta vứt bỏ rồi hả?" Tạp Mễ Nhĩ vẫn là gương mặt tuấn tú kia cười vô cùng dịu dàng nhẹ giọng hỏi. Nhưng là cái tật xấu miệng lưỡi độc địa vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.

"Tạp Mễ Nhĩ, ngươi là học giả đệ nhất đế đô, đúng không?" âm thanh Khắc Lôi Nhã buồn bực nói, Tạp Mễ Nhĩ đã là trò học từ sư phụ, mà giỏi hơn sư phụ vượt qua sư bá của hắn,nên tự nhiên Khắc Lôi Nhã mới hỏi như vậy.

"Ha ha, đó là đương nhiên." Tạp Mễ Nhĩ lâng lâng trả lời.

"Ta hỏi ngươi, đường đường là người được mọi người kính ngưỡng nhưng thật ra thì cũng là một tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ ghê tởm, nên xử lý như thế nào?" Khắc Lôi Nhã ngồi ở trên ghế tựa, trên trán đã tràn đầy sát khí. Ánh mắt lạnh lẽo bức người.

"Ngươi trở thành người “Chính nghĩa nghiêm nghị” từ lúc nào vậy?" Tạp Mễ Nhĩ cười đùa mở miệng.

Ánh mắt Lôi Khắc Nhã vẫn lạnh lẽo như cũ, lúc này Tạp Mễ Nhĩ mới cảm thấy hình như mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.

"Khắc Lôi Nhã, ta không biết ngươi gặp được chuyện gì. Nhưng nếu như giống như ngươi nói, người đời đều kính ngưỡng, như vậy thì thực lực và thế lực của người này khẳng định không kém. Ngươi muốn lật đổ những thứ ngươi nhìn không vừa mắt, ngươi sẽ phải có thực lực, có thế lực, và phải vượt qua thực lực và thế lực của người này." Tạp Mễ Nhĩ ít khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, trầm giọng nói.

Khắc Lôi Nhã nghe xong lời nói của Tạp Mễ Nhĩ chợt nở nụ cười, đứng lên cười to lên, càng cười càng khoa trương. Trong tiếng cười lại tràn đầy ngạc nhiên, khí phách và vô cùng tự tin.

Nhìn Tạp Mễ Nhĩ nhìn thấy mà nghẹn họng trân trối, hồi lâu run run rẩy rẩy hỏi: "Khắc Lôi Nhã ngươi không phải là trúng gió tới ngu ngốc chứ? hửm?"

"Ngươi mới ngu ngốc!" Khắc Lôi Nhã chợt trợn mắt, nổi giận nói "Đoán mò!"

"Vậy ngươi làm cái gì vậy?" Tạp Mễ Nhĩ nghiêng đầu nghi ngờ không hiểu.

"Ta làm sao lại không biết đã bắt đầu có chuyển biến rồi!" ánh mắt Khắc Lôi Nhã dần dần lạnh lẽo, lạnh lùng nói, "Ta sẽ mạnh mẽ, cuối cùng có một ngày ta sẽ kéo người kia từ cái vị tríđó xuống. Đánh cho bộ mặt nàng ta nở đầy hoa cúc!" Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng. Một tiếng này tràn đầy khí thế bạo ngược, thẳng đến chấn động cả màng nhĩ, Tạp Mễ Nhĩ trước mắt choáng váng, trong lòng cảm thán, thực lực của cô gái nhỏ này Khắc Lôi Nhã này quả nhiên lại tăng lên không ít.

"Hôm nào lại tới tìm ngươi."Khắc Lôi Nhã vội vã nói xong một câu liền đứng dậy chạy ra ngoài.

Tạp Mễ Nhĩ sững sờ nhìn xem bóng lưng Khắc Lôi Nhã biến mất, cửa chính còn treo lơ lửng ở đó, kẽo kẹt kêu lên trước dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, tới nhanh đi lại càng nhanh hơn của Khắc Lôi Nhã.

"Khắc Lôi Nhã, ngươi trở lại cho ta, bồi thường ta cánh cửa! Tạp Mễ Nhĩ một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vô cùng đau đớn hô lên một câu như vậy.

Mà Khắc Lôi Nhã đã đi mất rồi làm sao nghe thấy được nghe được lời của hắn nữa.

Khắc Lôi Nhã đi ở trên đường cái, nhìn những đám mây trên trời tâm trạng lại rộng mở sáng sủa, cảm giác u ám đã không còn tồn tại. Kỵ sĩ và thiếu nữ tóc đen mắt đen đã chết, nàng vừa hận, vừa đau lòng cũng không cách nào cứu vãn được. Mà bây giờ việc phải làm, Khắc Lôi Nhã lại vô cùng sáng tỏ. Thiếu chút nữa nàng liền quên mất ước nguyện ban đầu của mình. Mạnh mẽ, không ngừng mạnh mẽ. Nữ Thần Quang Minh? vậy thì như thế nào? Nếu nàng có thể đạt tới cường giả bậc nhất của loài người rồi trở thành thần, vậy mình vì sao không thể?

Khắc Lôi Nhã thở ra một hơi thật dài, đi tới phủ Hy Nhĩ

Vừa vào phủ, thị vệ canh cửa đang ở cung kính hành lễ, lập tức người hầu đi vào bẩm báo.

Lúc này thân phận và địa vị của Khác Lôi Nhã sẽ không như trước kia, nàng giờ phút này còn là Chủ Tế đại nhân của thần điện Quang Minh.

Khắc Lôi Nhã mới vừa vào đại sảnh, Khải Sắt Lâm và Lạp Tây Á đã đi ra tới nghênh đón.

"Nhã Nhi" trên mặt Khải Sắt Lâm nở nụ cười sáng lạn, chạy tới liền nắm tay Khắc Lôi Nhã.

"Tỷ tỷ! Tỷ rốt cuộc trở lại!" Lạp Tây Á hưng phấn cũng đã chạy tới khoác tay Khắc Lôi Nhã.

"Mẫu thân, muội muội." Khắc Lôi Nhã mỉm cười, đáy lòng đầy ấm áp.

"Tỷ tỷ, Tỷ thật là quá đáng, cư nhiên sau lưng giấu ta làm nhiều chuyện như vậy!"Lạp Tây Á hưng phấn vừa lắc lắc cánh tay Khắc Lôi Nhã vừa kích động la hét.

"chuyện gì?" Khắc Lôi Nhã nghi hoặc nhìn Lạp Tây Á kích động, chợt giật mình nắm tay nàng và Khải Sắt Lâm khẽ run.

"Còn giả bộ! Tỷ ở Lạp Cách Tạp thay thế Lý gia xuất chiến, danh tiếng khắp nơi, đánh cho Hoa Hoa gì đó hoa rơi nước chảy! Uy danh vang dội. Ông nội đã sớm biết, hoàng đế bệ hạ không phải cũng biết rồi đó sao." Lạp Tây Á hưng phấn vội vàng nói xong, tiếp đó lại là tiếc hận nói, "Thật đáng tiếc, muội không có ở đó, không được chứng kiến."

Lúc này Khắc Lôi Nhã mới chợt hiểu Lạp Tây Á nói là cái gì, nàng nhàn nhạt cười cười: "Không có gì, làm như ta biết Lý gia và mẫu thân có quan hệ mới quyết định giúp bọn hắn xuất chiến vậy, cuối cùng là Phong gia và Thủy gia bỏ cuộc mới khiến ta may mắn lấy được đệ nhất."

Khắc Lôi Nhã nói ra những lời này, Khải Sắt Lâm nắm tay của nàng chặt hơn.

"Nhã Nhi, ta, ta...... Cám ơn con......"

Khải Sắt Lâm kích động không biết nói cái gì cho phải, mà đáy lòng cũng là ấm áp khác thường, khóe mắt đã hơi ươn ướt.

"Mẫu thân, đừng nói cảm ơn, bọn họ là người nhà của mẫu thân cũng là người nhà của con." Khắc Lôi Nhã nắm chặt tay Khải Sắt Lâm, Khải Sắt Lâm nghẹn ngào, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Phụ thân Khắc Lôi Nhã, Lạp Cách một mực yên lặng đứng ở cửa hông, ánh mắt phức tạp nhìn bên này. Năm đó Khải Sắt Lâm vì mình hy sinh lớn như vậy, hắn vẫn lòng mang áy náy nhưng không cách nào bồi thường cho thê tử cái gì, hắn vẫn muốn làm chuyện này nhưng bây giờ Khắc Lôi Nhã đã làm được rồi. Nhìn ba người thân thiết cười nói trong đại sảnh, lòng Lạp Cách có tư vị gì đó giống như bình ngũ vị, cực kì phức tạp..

"Tỷ tỷ, bây giờ Ông nội còn chưa có trở lại đây. Biết tỷ trở lại khẳng định cũng vui mừng đến chết, đúng rồi, hôm nay nhị ca cũng sẽ trở về. Thật tốt quá, Tỷ hôm nay về đến nhà, nhị ca cũng trở về, hôm nay mọi người có thể cùng nhau ăn cơm rồi." Lạp Tây Á lôi kéo Khắc Lôi Nhã vui mừng nói.

Nhị ca? Khắc Lôi Nhã ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới nhị ca trên danh nghĩa của nàng hình như là đội trưởng đội Sư Thứu, lần tỷ thí trên đại hội đã từng gặp qua, còn có thời điểm ngày sinh nhật của mình hình như người kia cũng xuất hiện. Ấn tượng không sâu, trí nhớ duy nhất chính là hắn vẫn luôn lộ vẻ mặt lạnh lùng cũng khinh thường đối với Khắc Lôi Nhã

"Đúng rồi, mẫu thân, hôm nay sao người lại ở nhà?" Khắc Lôi Nhã nhớ mẫu thân đã là thủ lĩnh nữ quan của công chúa Mã Lệ Ti.

“ Vì Tỷ trở về, nên mẫu thân liền xin nghỉ " Lạp Tây Á nghiêng đầu nghịch ngợm nói xong, "Là tẫn Diêm trở lại bẩm báo, sau đó phụ thân liền cho người báo cho mẫu thân và Ông nội biết."

"à." Khắc Lôi Nhã vừa nghe đến hai chữ phụ thân thì tùy ý “ à” một tiếng, không có nói quá nhiều lời

"A, còn nữa, muội muội, Phong Báo đâu? Tẫn Diêm đâu?" Khắc Lôi Nhã hỏi.

"Tại hậu viện, đi, tỷ tỷ, đi xem một chút Phong Báo của tỷ, ta nuôi khá tốt. Cái tên kia có thể ăn rất nhiều thịt tươi mỗi ngày đấy."Lạp Tây Á tranh công lôi kéo cánh tay Khắc Lôi Nhã, nghịch ngợm nháy mắt với Khải Sắt Lâm, "Mẫu thân, con cùng tỷ tỷ đi tới hậu viện trước, chờ nhị ca về thì bảo chúng con nha."

Mặt Khải Sắt Lâm tràn đầy mỉm cười, yêu thương gật đầu một cái. Vốn là trước hai tỷ muội không hòa thuận nay tình cảm lại tốt như vậy, tâm trạng của Khải Sắt Lâm dĩ nhiên là không cần nói ra.

Lạp Tây Á lôi kéo Khắc Lôi Nhã đi tới cửa, đối mặt với vẻ mặt phức tạp của Lạp Cách.

"Phụ thân." Lạp Tây Á cười ra tiếng.

Mặt Khắc Lôi Nhã lại hờ hững, cũng không nhìn Lạp Cách một cái, trực tiếp đi qua, đi tới hậu viện.

Trên mặt Lạp Tây Á lộ ra chút lúng túng, mau chóng đuổi theo.

Lạp Cách chậm rãi quay đầu, nhìn bóng lưng Khắc Lôi Nhã, hồi lâu nhẹ nhàng thở dài. Không ngờ đứa bé kia ban đầu không thể tụ khí kia hiện tại nhảy một cái trở thành người chói mắt nhất trong gia tộc.

"Phu quân” thanh âm mềm mại của Khải Sắt Lâm từ sau lưng Lạp Cách truyền đến.

"Phu nhân, ta hiểu rõ, ta không có tư cách oán hận thái độ của Nhã Nhi đối với mình. Đây tất cả đều là tự ta tạo thành, là quả đắng cho chính mình trồng ra." Lạp Cách cười khổ, quay đầu nhìn kiều thê của mình.

Khải Sắt Lâm nhẹ nhàng than thở: "Nhã Nhi còn nhỏ, từ từ đi, về sau sẽ thay đổi thái độ đối với chàng. Nhưng dù sao sự quan tâm của chàng với Nhã Nhi thật sự là quá ít."

"Đúng vậy, ta nợ Nhã Nhi quá nhiều” Lạp Cách nhẹ nhàng một tiếng thở dài, vươn tay ôm chầm Khải Sắt Lâm, "Ta nợ nàng còn nhiều hơn, những năm này uất ức cho nàng rồi. Từ rất lâu rồi ta không có thấy nàng cười rực rỡ như hôm nay. Là Nhã Nhi đã để cho nàng lộ ra nụ cười như vậy”.

"Ta cũng vậy không ngờ Nhã Nhi lại đi Lạp Cách Tạp, lại có thể biết đến Lý gia rồi trợ giúp Lý gia chấn hưng." Nói tới chỗ này, Khải Sắt Lâm lần nữa trên mặt lại hiện ra nụ cười sáng lạn.

Trong lòng Lạp Cách thở dài, sắc mặt phức tạp.

Khắc Lôi Nhã, sớm không còn là người ngu ngốc, đại tiểu thư khờ khạo ban đầu, mà giờ đã là một minh tinh chói mắt.

Tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị. Bao gồm ông là phụ thân của nàng.

Khi Khải Sắt Lâm kêu người mời Khắc Lôi Nhã đi đến đại sảnh, Khắc Lôi Nhã cũng không ngờ tình huống trước mắt phức tạp như vậy.

Cổ Đốn Công Tước trở lại, nhị hoàng tử cùng công chúa Mã Lệ Ti cũng tới. Cái tên nhị ca trên danh nghĩa Á Lực Khắc và Đại hoàng tử Vưu Lý Tư cũng cùng đến rồi!

Không khí trong đại sảnh rất quỷ dị......

"Thỉnh an Đại hoàng tử điện hạ, nhị hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ." Khắc Lôi Nhã và Lạp Tây Á cùng hành lễ.

"Không cần đa lễ." Ba người trăm miệng một lời nói.

"Ông nội, nhị ca." Lạp Tây Á vui mừng kêu Công Tước Cổ Đốn và Á Lực Khắc trong đại sảnh.

"Ông Nội, con đã trở về." Khắc Lôi Nhã đi đến bên Công Tước Cổ Đốn nhẹ giọng nói.

"Ha ha, con trở lại là tốt rồi, ngồi đi." Công Tước Cổ Đốn cười chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh ý bảo hai người ngồi xuống.

Khắc Lôi Nhã không hề nhìn Á Lực Khắc một cái, cũng không chào hỏi. Ở trong trí nhớ của Khắc Lôi Nhã thì nhị ca trên danh nghĩa này ngoại trừ việc luôn nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường chán ghét hình như còn có tâm cao khí ngạo, thì chẳng còn gì nữa.

"Nhã nhi, nhị hoàng tử điện hạ và công chúa điện hạ biết con đã trở về cố ý muốn đến thăm con, ha ha, con xem Điện hạ đối xử với con thật tốt." Công Tước Cổ Đốn cười ha ha, hiển nhiên tâm tình tương đối tốt, "Còn nữa, cái đứa bé này, con gây ra vụ việc chấn động như vậy ở Lạp Cách Tạp cũng không cho ta biết một tiếng, con thật là cho ta tin mừng quá lớn rồi"

“Cảm ơn Nhị hoàng tử điện hạ và công chúa điện hạ quan tâm." Khi nghe xong lời nói của Công Tước Đốn thì Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng gật đầu với Nhị Hoàng Tử và công chúa. Nhị Hoàng và công chúa tới thăm mình còn có thể nói là vì giao tình trong quá khứ. Vậy còn Đại hoàng tử tới phủ Hy Nhĩ là vì cái gì đây?

Á Lực Khắc âm thầm quan sát muội muội ruột thịt của hắn, chân mày khẽ nhíu lên. Thực lực quả thật không tệ, chỉ là từ đầu tới cuối hình như cũng không liếc qua hắn một cái. Xem hắn giống như người xa lạ. Đại hoàng tử vẫn mỉm cười nghe mọi người nói chuyện, không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

"Khắc Lôi Nhã, một thời gian không gặp, thực lực của ngươi lại tăng lên nhiều rồi." Nhị hoàng tử điện hạ Lý Nam Hy mỉm cười nhìn Khắc Lôi Nhã nói.

"Điện hạ quá khen, thực lực của ta cũng không có tăng bao nhiêu, ngược lại là sư phụ ta Khắc Lý Phu đã đột phá trở thành Pháp Thần." Khắc Lôi Nhã không muốn mọi người chú ý tới thực lực chân chính của bản thân mình, vì vậy nàng mới chậm rãi nói ra một tin tức kinh người như vậy.

"Cái gì?!"

"Pháp Thần?!"

Ở trong đại sảnh vang lên những âm thanh to nhỏ liên tiếp. Tất cả đều kinh ngạc không thôi.

"Vì sao chúng ta không có nghe được bất kỳ tin tức nào?" Lạp Cách cau mày trầm giọng hỏi.

"Tin tức sư phụ đột phá không có lan rộng ra ngoài, trở lại thì người đi Thần điện tìm lão bằng hữu Lao Nhĩ đại nhân." Khắc Lôi Nhã nói nhưng không hề liếc mắt nhìn Lạp Cách, mà chỉ nhìn Công Tước Cổ Đốn nhàn nhạt mà nói ra. Đáy mắt của Lạp Cách thoáng qua một tia lúng túng. Tất cả màn này đều rơi vào đáy mắt Á Lực Khắc, chân mày Á Lực Khắc nhíu chặt hơn.

"Vậy sao? Nếu sự thật là như vậy, thật là đáng mừng! Đế quốc ta có vị Pháp Thần đầu tiên rồi! Ta phải nhanh chóng báo lên cho bệ hạ mới phải." Công Tước Cổ Đốn mặt mày hớn hở, tâm trạng của lão lúc này phải nói là cực kì tốt. Là Pháp Thần, hiện tại Đại Lục này chỉ có duy nhất một Pháp Thần.

Vị Pháp Thần này lại chính là sư phụ của cháu gái mình! Có thể không kích động được sao?

Trong đại sảnh náo nhiệt hẳn lên, không khí quỷ dị vừa rồi tan thành mây khói, mọi người ở đây đều nhiệt liệt thảo luận vấn đề này. Lạp Tây Á lắc lắc tay Khắc Lôi Nhã hỏi lung tung này kia. Khắc Lôi Nhã mỉm cười kiên nhẫn nói cho Lạp Tây Á một ít chuyện, nhưng lại che giấu việc Thiếu chủ và việc thu được những bảo vật trân quý kia.

Dĩ nhiên là sau đó Công Tước Cổ Đốn giữ mọi người ăn cơm.

Bữa trưa phong phú, rượu ngon món ngon khiến hai vị hoàng tử và công chúa khen không dứt miệng.

Sau bữa cơm trưa, mọi người không có ý muốn rời đi, Công Tước Cổ Đốn muốn mời mọi người đến nhà kính trồng hoa, ngắm hoa và uống trà. Cái nơi mà Khắc Lôi Nhã đã mượn. Khắc Lôi Nhã cũng muốn đi xem Phong Báo một chút, tựa vào cây cột trong hậu viện, nhìn Công Tước Cổ Đốn mang theo mọi người vào kính trồng hoa, nàng nhún vai bất đắc dĩ than thở. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử hiện tại đấu đá nhau như thế nào đây? Người của gia tộc chia ra thành hai phái như vậy có tốt không?

Thời điểm Khắc Lôi Nhã đang suy nghĩ mất hồn thì sau lưng nàng lại truyền đến một thanh âm lạnh lùng: "Khắc Lôi Nhã."

Khắc Lôi Nhã không quay đầu lại, nghe thấy thanh âm này dĩ nhiên nàng biết là ai. Đó là cái tên nhị ca chưa bao giờ nở nụ cười với nàng - Á Lực Khắc

"Hả? Có chuyện gì sao?" Khắc Lôi Nhã không quay lại, nhàn nhạt hỏi một câu.

" Thái độ ngươi lúc nãy là có ý gì? Thái độ của ngươi đối với phụ thân là như vậy sao!" Thanh âm lạnh lẽo trong đó mơ hồ còn có tức giận.

"Xin hỏi, ngươi lấy thân phận gì tới đây dạy dỗ ta?" Khắc Lôi Nhã miễn cưỡng ngáp một cái tùy ý hỏi. Khắc Lôi Nhã lúc này mới nhớ tới, Cái tên nhị ca cao ngạo vẫn còn có một ưu điểm, đó chính là rất hiếu thuận. Nói như vậy,cái tên nhị ca này là bởi vì thái độ của mình vô lễ với phụ thân nên tìm đến mình tiến hành dạy dỗ?

"Ta là huynh trưởng của ngươi." Thanh âm của người sau lưng có chút muốn bùng nổ.

"Chuyện nực cười, ngươi đã từng tận lực làm hết trách nhiệm của huynh trưởng sao? Bây giờ còn bày ra dáng vẻ huynh trưởng." Khắc Lôi Nhã cười cười khinh thường, chậm rãi quay người lại mỉa mai nhìn người trước mắt.

Á Lực Khắc vốn đang tức giận bừng bừng nhưng nghe được lời này khuôn mặt tức giận lúc này lại giật mình.

"Nhị ca đáng kính, ta khuyên ngươi, không cần học tập phụ thân. Chưa bao giờ tận lực làm hết trách nhiệm của người cha, đến khi nữ nhi của mình có chút thành tựu lại chạy tới diễu võ dương oai. Ngươi không cảm thấy như vậy rất buồn cười rất vô sỉ sao?" Khắc Lôi Nhã miễn cưỡng tựa vào cây cột bên cạnh, cười nhạo nói, " Hiện tại ta cũng không ngại động thủ với ngươi”.

Sắc mặt Á Lực Khắc trong nháy mắt liền trầm xuống.Thiếu nữ trước mắt giờ đây, không phải là người hèn yếu có thể hù dọa bằng chỉ bằng mấy câu nói nữa.

"Nhưng ngươi phải biết là cùng ta giao đấu sẽ phải trả giá rất đắt đấy. Ta có thể đến cả mí mắt đều không nháy một cái nhưng vẫn giết được ngươi. Ngươi cảm thấy ngươi bây giờ là đối thủ của ta sao?" Sắc mặt của Khắc Lôi Nhã bỗng nhiên lạnh lẽo, đáy mắt không có một tia nhiệt độ, thanh âm càng thêm âm lãnh vô cùng, hơi thở tản ra một cỗ chết chóc đáng sợ. Một cỗ lực lượng đáng sợ như vậy chợt phát ra, ngay sau đó biến mất.

Trong nháy mắt Á Lực Khắc chợt sinh lòng lạnh lẽo. Thiếu nữ trước mắt cho hắn cảm giác rất kinh người rất âm lãnh.

"Còn nữa, ta khuyên ngươi một câu, mặc kệ ngươi là ủng hộ Đại hoàng tử hay là nhị hoàng tử phái ngươi ở bên Đại hoàng tử làm gian tế, ta mặc kệ các ngươi đấu đá thế nào, không được liên lụy đến mẫu thân. Nếu như tổn hại tới mẫu thân, ta mặc kệ là ai, ta sẽ làm thịt kẻ đó." Khắc Lôi Nhã bày ra dáng vẻ lạnh nhạt cười nhẹ nhàng mà nói ra như vậy, nói rất nhàn nhã giống như đang nói chuyện bình thường. Lời nói nhẹ nhành nhưng lạnh lẽo làm cho Á Lực Khắc có cảm giác thiếu nữ trước mắt tuyệt đối không phải là đang nói đùa!

"Nhớ lời của ta nói." Khắc Lôi Nhã cười khẽ một tiếng, lướt qua bên cạnh Á Lực Khắc đi về phía trước.

"Đại hoàng tử nhất định là người thừa kế đế quốc!" âm thanh chắc chắn của Á Lực Khắc vang lên ở sau lưng Khắc Lôi Nhã.

Khắc Lôi Nhã nghiêng mắt nhìn qua đi, lại thấy đáy mắt của Á Lực Khắc có một tia cố chấp gần như chính là điên cuồng.

"Ta mặc kệ, nhớ lời của ta nói là được." Khắc Lôi Nhã không nhịn được phất tay, bỏ lại một câu như thế rồi rời đi.

Á Lực Khắc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Khắc Lôi Nhã, đáy mắt thoáng qua một mảnh phức tạp. Quay đầu nhìn về phía nhà kính trồng hoa, nhìn Đại hoàng tử dịu dàng mỉm cười, đáy mắt Á Lực Khắc nổi lên vẻ dịu dàng, ngay sau đó tay nắm chặt quả đấm. Đại hoàng tử chính là tín ngưỡng của hắn, Đại hoàng tử là người ngồi lên ngôi vị hoàng đế, người thừa kế duy nhất! Hắn nhất định sẽ làm cho Đại hoàng tử lên tới vị trí cao nhất, hoàn thành tâm nguyện của chính mình!

Đế đô, mùa đông chậm rãi đến.

Gió đông nhẹ nhàng thổi qua, làm cho lòng người dâng lên chút ít cảm giác lành lạnh.

Ban đêm, Khắc Lôi Nhã đi trên hành lang, chuẩn bị đi tìm Lạp Tây Á, muốn đem Chiếc Nhẫn Không Gian trước kia mình dùng cho nàng ta. Không gian ấy cũng đủ Lạp Tây Á sử dụng.

Trên hành lang, một cơn gió nhẹ thổi qua. Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn về phía bên ngoài đình viện. Chân mày ngay sau đó lại dãn ra, nhẹ nhàng nhảy một cái vào trong đình viện. Nhảy lên nóc nhà, hướng nơi xa lao đi.

Thân hình Tẫn Diêm lắc mình từ góc cây cột hiện ra, yên lặng nhìn bóng dáng Khắc Lôi Nhã biến mất ở trong màn đêm.

"Chiêm chiếp?"

Đứng một trái một phải trên vai Tẫn Diêm là Bạch Đế và Viên Bi Đen một xướng một họa không biết là đang muốn nói gì.

Tẫn Diêm cô đơn nhìn theo bóng đêm, vẫn không nhúc nhích.

Là lãnh Lăng Vân. Mới vừa rồi ở trong sân là Lãnh Lăng Vân. Cho nên Tẫn Diêm chưa lộ diện.

Người kia, tìm tiểu thư là vì chuyện gì?

Tẫn Diêm nhìn bóng đêm, thật lâu không động đậy.

HẾT CHƯƠNG 97

mai mọi người nhớ đón được chương 98 nhé.

Quảng cáo
Trước /241 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Copyright © 2022 - MTruyện.net