Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mạnh Thiển Thiển sắc mặt có chút xấu hổ, “Cảm ơn.”Ứng Hạo: “Em vẫn như vậy.”Mạnh Thiển Thiển: “.....”Cô vòng trở về, nhanh chóng đem khăn quàng cổ cùng áo khoác thu thập tốt, để xong, sau đó mới vùi đầu hướng trong phòng bếp đi đến.
Mạnh Thiển Thiển tiến phòng bếp, thầy Kiều nhìn Ứng Hạo.“Em ấy vẫn thế nào? Thói quen nhỏ của em ấy em vẫn nhớ rất rõ ràng.”Ứng Hạo cười cười, không trả lời, thu hồi đầu ngón tay còn mang theo độ ấm bị khăn quàng cổ của cô lây dính, anh rũ mắt nhìn thoáng qua, cắm trở lại túi quần.*Đây không phải Mạnh Thiển Thiển lần đầu tiên tiến vào phòng bếp thầy Kiều, một năm học lại kia vất vả gấp bội, cô cơ sở kém, một ít tri thức sơ trung liên quan đều phải bù lại, thời điểm cuối tuần cùng mấy đồng học tới nhà thầy giáo Kiều học bổ túc phần lớn đều là cùng sư mẫu làm đầu bếp.Đương nhiên trong nhà cũng phi thường bất mãn, Viện Viện ở một năm kia toàn bộ nhận lấy công việc của Mạnh Thiển Thiển nên làm, cô ấy tựa như trưởng thành trong một đêm, muốn giúp chị gái thoát khỏi nơi này.Mạnh Thiển Thiển vào phòng bếp, quen cửa quen nẻo liền khom lưng cầm lấy rau bắt đầu nhặt.
Tiếu Phương liếc nhìn cô một cái, đeo tạp dề, thấp giọng hỏi nói: “Vừa rồi cô cùng thầy em nói nói, em nghe được sao?”Mạnh Thiển Thiển tạm dừng, “Dạ” một tiếng.“Nghe được cũng tốt, miễn cho em mơ mơ màng màng.” Bà ấy ngẩng đầu quét mắt nam sinh trong nhà, nói: “Mọi việc không cần quá chấp nhất, biết không?”“Biết rồi, sư mẫu, kỳ thật em lúc trước loáng thoáng có thể cảm giác được....”Gặp lại anh lạnh nhạt làm lơ, kỳ thật đã nói lên anh đem cô xem như người xa lạ, không nghĩ có quá nhiều liên quan.
Cô lúc trước không rõ, chỉ là mơ hồ có thể cảm thấy hai người trở về không được.
Mà hôm nay sư mẫu nói cũng đánh thức cô, cô thi qua đối với anh lại tạo thành bối rối.Tiếu Phương sờ sờ đầu cô, không tiếng động mà an ủi, mới bắt đầu nấu cơm.
Bà ấy không nói cho Mạnh Thiển Thiển chính là Ứng Hạo cũng không thờ ơ như mặt ngoài vậy..