Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa xe ngựa màu vàng mở ra, Nữ Hoàng khoác áo choàng màu xanh đi xuống. Mọi người kích động chen chúc, lại khẩn trương cúi đầu hành lễ.
Là con gái vua Karl VI [1] nước Áo, Maria Theresa đã điều hành nước Áo hơn hai mươi năm. Bà sống sót qua cuộc chiến thừa kế nước Áo, giữ vững ngai vàng, đứng đầu gia tộc song ưng, trở thành quân chủ vạn kẻ tôn sùng.
Nữ đại công tước nước Áo, Hoàng Hậu Thánh chế La Mã, Nữ Hoàng Hungary, Bohemia, Croatia, Slovenia. Danh hiệu cao quý hiển hách tượng trưng cho quyền lực và địa vị của bà.
Giờ phút này, Nữ Hoàng nhìn con gái nhỏ đứng gần xe ngựa nhất, cúi đầu hành lễ với bà, “Bệ hạ.”
Nhưng Nữ Hoàng làm như không thấy, đi vào trong đám đông.
Đức giám mục Vane cung kính lùi bước, suýt nữa không khống chế được nét mặt.
Nữ Hoàng bệ hạ biết kẻ đầu sỏ gây nên trận hỗn loạn, cũng biết vừa rồi công chúa nhỏ lấy thân phận Hoàng thất đối đầu với ông ta.
Là quân chủ một nước, Nữ Hoàng không chấp nhận người trong gia tộc kháng lệnh bà, ngang nhiên phản bội tín ngưỡng quốc gia.
Công chúa nhỏ đáng thương sẽ bị xử phạt thế nào? Công khai trách móc? Cắt giảm tước vị? Gả cho một công tước lớn tuổi tai tiếng đầy mình?
Chà, đối với một công chúa, đây là sự trừng phạt quá đỗi tàn nhẫn.
Nhưng chỉ có phạt nặng mới khiến cô nhận thức được quyền uy quốc gia.
Hồng y giáo chủ thầm sung sướng.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Đúng lúc này, một người phụ nữ ôm đứa bé len qua khe hở đội thị vệ Hoàng gia, quỳ sụp trước mặt Nữ Hoàng, òa khóc nói: “Bệ hạ! Thần chỉ còn đứa bé này… Những đứa con khác của thần đều chết vì bệnh đậu mùa… Thần không thể mất nó… Cầu xin… cầu xin bệ hạ…”
Bà ấy sợ hãi im bặt, thoáng liếc hồng y giáo chủ sắc mặt sa sầm bên cạnh.
Nữ Hoàng khoát tay, bảo thị vệ định lôi người phụ nữ xuống dừng lại.
Thoáng chốc đôi mắt xanh lam tao nhã ầng ậc nước mắt, bàn tay quý giá không hề ghét bỏ, từ tốn nâng người phụ nữ lên, đau lòng nói: “Thưa bà, tôi và bà đều làm mẹ. Bệnh đậu mùa cũng cướp sinh mạng con tôi… tôi cảm động thay bà.”
“Bệ hạ! Chúa phù hộ người!” Người phụ nữ lau nước mắt, hôn tay Nữ Hoàng, cố lấy dũng khí ngẩng đầu, “Vậy… ý người là…”
Người dân xung quanh xôn xao. Chẳng lẽ Nữ Hoàng muốn…
“Bệ hạ.” Đức giám mục Vane lạnh lùng nói: “Ngài là giáo đồ trung thành đạo Thiên Chúa giáo, là niềm kiêu hãnh của thánh giáo Đế Quốc La Mã thần thánh. Thần nghĩ ngài biết vì sao Thượng Đế ban bệnh đậu mùa cho nhân gian.”
Nữ Hoàng dùng khăn tay thêu chỉ vàng lau nước mắt, quay đầu nhìn áo khoác đỏ của hồng ý giáo chủ bay phần phật, nở nụ cười tao nhã.
“Thưa ngài giáo chủ, đúng là thế. Vậy nên Thượng Đế mới ban vaccine cho chúng ta.”
Giáo chủ Vane ngưng thở, trơ mắt nhìn Nữ Hoàng ngẩng đầu nhìn dòng người đông nghịt.
“Người dân thân ái của ta.” Nữ Hoàng nở nụ cười tao nhã, giọng nói ôn hòa hiền hậu vang vọng khắp quảng trường Maria Theresa.
“Ai có dũng khí, Thượng Đế nguyện cứu vớt người đó!”
Nháy mắt ánh mặt trời phá tan tầng mây dày đặc, chiếu sáng từ cánh đồng đến khắp hang cùng ngõ hẻm Vienna. Mọi người ngẩng đầu nhìn cánh cửa hy vọng trước mắt.
“Cảm ơn Thượng Đế! Cảm ơn Nữ Hoàng bệ hạ!”
Những người tham gia chích ngừa đậu mùa chen chúc xếp hàng dài quanh quảng trường, ai ai cũng vẽ hình chữ thập trước ngực.
“Cảm ơn… điện hạ Antonia!” Người phụ nữ vừa rồi quỳ trước mặt Nữ Hoàng hôn trán con trai, nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, cảm ơn công chúa điện hạ!” Người bên cạnh ngạc nhiên, không khỏi nghĩ mà sợ, lại vẽ hình chữ thập trước ngực.
Đúng vậy. Nếu không phải công chúa điện hạ dũng cảm đứng lên, tự mình chứng minh vaccine hữu hiệu, e rằng người dân đã bị lời đồn đại lừa gạt, hiểu nhầm Nữ Hoàng nguyền rủa họ!
“Rốt cuộc là ai? Tại sao lại độc ác đến vậy!” Anh ta nghiến răng, căm giận mắng: “Cút xuống địa ngục đi!”
Người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen đứng sau anh ta, lạnh lùng nhìn về hướng nọ.
Đột nhiên cơn gió lạnh thổi bay áo khoác, xốc mũ gã lên, nháy mắt để lộ mái tóc ngắn, đôi mắt nham hiểm và vết sẹo dài bên tai.
Gã đè chặt mũ, nhìn chằm chằm một chỗ.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Nữ Hoàng lên xe ngựa, quay đầu nhìn con gái út đứng bên cạnh, đôi môi mấp máy gì đó.
Người đàn ông đọc được môi lập tức hiểu Nữ Hoàng đang nói gì.
“Về cung, ngay bây giờ.”
Nữ Hoàng nào còn dịu dàng thương xót, khuôn mặt lạnh căm tràn ngập lửa giận.
Công chúa nhỏ đưa lưng về phía gã, gã không thấy nét mặt cô.
Nhưng không sao, gã đã nhớ rõ cô.
Nàng công chúa hiện thân của ma quỷ.
Hôm nay đội hộ vệ của Nữ Hoàng ở đây, gã chưa có sự chuẩn bị, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng dù cô cao quý đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ.
Sớm muộn gì gã cũng tìm kẽ hở…
Không cho cô trưởng thành.
Đúng lúc này, đại công tước Joseph cẩn thận lại gần mẫu thân và em gái, thoạt nhìn muốn làm dịu bầu không khí.
Công chúa nhỏ vẫy tay gọi anh ấy. Anh ấy khó hiểu khom lưng, công chúa nhỏ thì thầm nói gì đó.
Đội trưởng đội hỏa thương đề cao cảnh giác bỗng quay đầu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm phía này.
Người đàn ông vội cúi đầu, không biểu hiện gì khác thường.
Gã xoay người, từ từ rời xa đám đông, vài phút sau rẽ vào con ngõ nhỏ.
Tiếng ồn ào náo động biến mất sau lưng. Mọi người đều tề tựu về quảng trường, con ngõ nhỏ hẻo lánh không một bóng người.
Cột trụ vây quanh bức tường, bóng những bức tượng thiên thần in hằn dưới mặt đất, đan xen tựa ác ma.
Gã đi tới chỗ không người, ngắt lá trên lẵng hoa thiên sứ nhỏ khỏa thân đang cầm, xếp thành hình tam giác thô kệch.
“Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!”
Tiếng bước chân dồn dập vây quanh ngõ nhỏ, hiển nhiên quân số rất đông.
Người đàn ông chỉ chần chừ một giây, lập tức ném mảnh lá, rút thanh kiếm giấu trong áo choàng, điên cuồng bỏ chạy.
“Đứng lại! Không được nhúc nhích!”
Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên.
“…Phổ vạn tuế.”
Gã cắn răng nói lời cuối cùng, cảm giác nóng bỏng xen lẫn lạnh lẽo ập tới.
“Đoàng”, thân thể cao lớn ngã quỵ, thanh kiếm rơi xuống đất.
Máu tươi chảy dọc theo khe hở nền đá.
“Mẹ kiếp, không kịp bắt sống!”
“Ai bảo cậu bắn chết gã!”
“Sao lại trách tôi?! Đều do súng bắn chuẩn quá!”
“Lũ quái vật ác ôn! May cho gã! Đáng lẽ nên để gã nếm thử ghế Judas [2].”
“Dọn dẹp đi, mang về cung.” Đội trưởng Leo ghét bỏ nhìn dòng máu đỏ thẫm, xoay người rời đi.
Ông ấy cần về cung bẩm báo Nữ Hoàng. Người này là gián điệp nước ngoài, khả năng cao liên quan tới lời đồn đại về vaccine phòng bệnh dạo gần đây.
Công chúa nhỏ không nhìn nhầm.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Nữ Hoàng đã sớm sai người điều tra kẻ đứng sau lời đồn đại ở Vienna, hôm nay còn sắp xếp mật thám trong quảng trường. Ngạc nhiên ở chỗ người mật thám nghi ngờ và người công chúa nhỏ chỉ là một.
“Anh, người đàn ông mặc áo choàng đen đằng kia…” Lúc đó cô nhỏ giọng thì thầm, “…có vấn đề.”
Leo nhớ lại, không khỏi ngạc nhiên.
Thật hổ thẹn. Năm nay ông ấy rời khỏi chiến trường Phổ, quay về Hoàng cung nhận chức đội trưởng đội hỏa thương, nhưng chưa nhận thức hết thành viên Hoàng thất. Cho tới ngày hôm nay, ông ấy mới nhớ kỹ cô con gái nhỏ nhất của Nữ Hoàng.
Hoàng Đế bệ hạ nhờ ông ấy dạy bắn súng và đấu kiếm cho con gái út, vậy nên ông ấy phá lệ lưu ý nữ đại công tước.
Maria Antonia còn nhỏ hơn con gái út của Leo.
Tuy ông ấy không biết cô, nhưng ông ấy từng nghe người trong cung bàn tán, nói công chúa nhỏ nghịch ngợm, không chịu nghe lời người lớn, không đoan trang như Nữ Hoàng. Ưu điểm duy nhất của cô là nhan sắc xinh đẹp hơn người.
Bởi vậy có thể thấy không nên tin lời đồn.
Leo bước lên chiến trường, bảo vệ Maria Theresa trong cuộc chiến thừa kế ngai vàng, tận mắt chứng kiến năm đó Nữ Hoàng mặc áo giáp tuần tra quân đội, đôi mắt lạnh băng tựa khẩu súng.
Ông ấy thấy được ánh mắt đó trên người công chúa, thậm chí ánh lửa trong mắt cô lạnh hơn, giống như bước ra từ băng tuyết và mặt trời nóng cháy.
Tưởng chừng trên thế gian không có gì lay động được cô.
...
“Bệ hạ, nếu ngài Leo bắt được kẻ kia, một khi nghiêm hình thẩm vấn sẽ tìm ra người đứng phía sau.” Antonia theo Nữ Hoàng về cung.
Cô đứng trong phòng làm việc của Nữ Hoàng, bình tĩnh phân tích: “Hung thủ giết gia đình tham gia thí nghiệm và lời đồn đại trong thành phố có liên quan tới gã ta.”
“Antonia.” Đột nhiên Nữ Hoàng đứng trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao, tức tới mức bật cười, “Con nghĩ mình có tư cách dạy mẫu thân con việc này?”
…Antonia ý thức bản thân có phần quá mức.
Dù sao hiện tại cô mới bảy tuổi. Từ trước tới nay Nữ Hoàng nắm thực quyền chưa bao giờ bàn bạc với cô.
“Đúng là con gái ngoan của ta. Không có sự cho phép của ta, con dám để bác sĩ Swieten chích ngừa vaccine, trốn ra khỏi cung, còn tham gia thí nghiệm công khai?!”
Nữ Hoàng lạnh lùng trừng cô, “Con coi ta là người chết đúng không? Hay con muốn chờ ta chết, cướp ngôi soán vị?”
Antonia yên lặng nghe mẫu thân trách cứ, ngẩng đầu đáp: “Bệ hạ, người tức giận.”
“Con nói gì?” Nữ Hoàng không kịp phản ứng.
“Bệ hạ tức giận cái gì? Người lo lắng con chết?”
Antonia nghiêng đầu, mỉm cười, “Chà, mong bệ hạ tha thứ, con biết bản thân con nghĩ nhiều.”
“Dù sao chỉ cần công chúa sống, cống hiến sinh mạng cho quân chủ là được.”
Công chúa không cần hạnh phúc, chỉ cần làm Vương Hậu là đủ.
Kiếp trước Nữ Hoàng Áo không chút do dự gả con gái út sang Pháp. Cô trở thành vị Vương Hậu cuối cùng, bị đưa lên đoạn đầu đài.
“Cho dù con chết, người vẫn còn vô số công chúa khác có thể gả đi làm Vương Hậu, đúng không?” Antonia nở nụ cười ngây thơ.
Nữ Hoàng sầm mặt, giơ tay.
Antonia không trốn.
Gả tới dị quốc hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm cô đơn trong cung đình Pháp, chịu đủ mọi lời gièm pha ngấm ngầm xen lẫn công khai, cô chưa bao giờ nói xấu Nữ Hoàng.
Nhưng cô mãi mãi là con người ích kỷ, tiếng xấu lan xa.
Chờ mãi không thấy bạt tai giáng xuống.
“Maria Antonia, ta xấu hổ thay con.”
Nữ Hoàng nghiến răng nghiến lợi, tức tới mức run rẩy, “Thân là con gái ta, con không hề ý thức mình là người Hoàng gia, không biết suy nghĩ, lỗ mãng, lười biếng, ngu dốt không ai bằng!”
“Nếu sinh ra trong một gia đình bình thường, con chính là cô gái ngu dốt, thô kệch nhất thế gian. Cho dù mang trong mình dòng máu cao quý, đừng tưởng cãi lời ta sẽ không phải trả giá đắt!”
Nữ Hoàng giận không thể át, vừa hay thấy đội trưởng đội hỏa thương đi vào.
Còn cả Joseph lúng túng, vẻ mặt “mẹ và em gái cãi nhau, nên làm gì bây giờ”.
“Joseph!” Bà khoát tay, “Con và Leo mang Antonia tới nhà tháp [3]. Không có lệnh của ta, nó không được phép ra!”
Joseph ngạc nhiên mấy giây, tới khi Nữ Hoàng rống lên lần hai, anh ấy vội vàng kéo em gái đi.
“Antonia…” Trên đường đi, Joseph do dự hồi lâu, không biết nên nói gì.
Anh ấy nên nói gì?
Nữ Hoàng bực bội, không bao giờ tha thứ người dám khiêu khích quyền uy của bà, thường xuyên dạy dỗ lũ trẻ không bao giờ khiến bà bớt lo.
Nhưng lần này bà thực sự nổi giận.
“Anh đừng lo.” Công chúa nhỏ không chút do dự, ngẩng đầu hỏi: “Carolina cũng ở nhà tháp đúng không?”
“A, đúng vậy! Anh quên mất!” Joseph hối hận vỗ đầu, “Không được, anh phải nói với bệ hạ…”
“Đừng quấy rầy bệ hạ…” Antonia có được đáp án, bình tĩnh lắc đầu, “Đừng lo, nhà tháp nhiều phòng. Em không sao.”
Cô quay đầu, mỉm cười với Leo đi phía sau, “Thưa ngài, ta thấy chỉ cần anh trai hộ tống ta là được. Có lẽ ngài nên về trước bẩm báo với Nữ Hoàng.”
Leo ngẩn ra, gật đầu tuân lệnh.
Mặc dù mới quay trở về Hoàng cung chưa được bao lâu, nhưng dẫu sao ông ấy cũng là quý tộc, vừa nghe đã hiểu ý công chúa. Ông ấy cúi đầu hành lễ, xoay người trở về.
Chờ tiếng bước chân Leo xa dần, Antonia ngoắc tay với Joseph.
“Sao thế?” Joseph bị hành động của em gái chọc dở khóc dở cười.
Xảy ra chuyện lớn, bệ hạ nổi giận, em gái lại không sợ hãi. Từ khi nào gan công chúa út lại to bằng trời thế này?
Anh ấy khom lưng, chợt nghe em gái nghiêm trang nói: “Anh, em biết anh thích Isabella. Nhưng anh phải biết con gái không thích cách thể hiện tình cảm của anh!”
Joseph: “…”
Anh ấy không ngờ vừa rồi em gái út chích ngừa trước mặt bao người, hiện tại bị Nữ Hoàng cưỡng chế cấm túc, trong đầu lại nghĩ tới chuyện tình cảm của anh ấy?!
Ngoại trừ vợ, Thái Tử chưa có kinh nghiệm tình cảm với ai, thoáng chốc khuôn mặt đỏ bừng.
...
Chờ đội trưởng đội hỏa thương vòng về phòng làm việc, Nữ Hoàng đang mệt mỏi nhắm mắt, xoa bóp thái dương.
“Bệ hạ.” Ông ấy hành lễ, áy náy nói: “Xin lỗi… chúng thần không thể bắt sống gã gián điệp. Chúng thần lục soát được đồ đạc nước Phổ trên người gã, bên ngài Wenzel đang tiếp tục điều tra.”
“Nhiều ngày trôi qua, chẳng lẽ ta không biết ai giở trò?”
Nữ Hoàng hừ mạnh, “Không một giây phút nào gã quái vật ngừng quấy rối đất nước của ta, có lẽ chỉ đến khi gã chết… Chỉ mong gã vùi xác dưới địa ngục, nơi đó rất hợp với gã.”
Phổ tựa con sói tham lam, lúc nào cũng mơ ước các nước lân cận. Thời điểm cuộc chiến kế vị nổ ra, Phổ nhân cơ hội chiếm Selesia nước Áo. Đó là nỗi đau không bao giờ phai mờ trong lòng Nữ Hoàng.
“Bệ hạ, thần và các hộ vệ nguyện trung thành chiến đấu vì người tới giây phút cuối cùng.” Leo nói.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Tuy Nga phản bội, các binh lính Nga kề vai sát cánh chống Phổ đã rút lui, nhưng các binh lính dưới trướng ông ấy không nuốt trôi cục tức.
Nữ Hoàng im lặng hồi lâu, thở dài, “Thôi, đã sáu năm trôi qua. Năm nay mùa đông… rất lạnh.”
Trận chiến thảm khốc báo hiệu biên giới Brandenburg của Đức đang giương nanh múa vuốt, uy hiếp Áo gần kề.
Ở buổi đàm phán tiếp theo, còn cả tương lai sau này, Áo cần giữ vững quan hệ với Pháp. Vốn dĩ hai nước từng là kẻ thù trăm năm.
Suy tư hồi lâu, đột nhiên bà phát hiện đội trưởng đội hỏa thương do dự, hình như có chuyện muốn nói.
“Leo, sao thế?”
Leo cẩn thận đáp: “Bệ hạ, lúc đó… nữ đại công tước vạch trần gián điệp Phổ ngay giữa quảng trường.”
“Antonia?” Vừa rồi Nữ Hoàng mắng con gái út, hiện tại nghe ông ấy đề cập lại không tỏ thái độ.
“Nó phát hiện kiểu gì?”
“Công chúa nói người dân tập trung xem thí nghiệm, chỉ có gã chăm chăm chú ý người dân. Lúc sau cũng là gã dẫn đầu, thổi bùng lửa giận lên người Hoàng thất.”
Nữ Hoàng nhíu mày, “Chính nó nói?”
“Vâng ạ.”
Leo ngẫm nghĩ, “Bệ hạ, tuy công chúa còn nhỏ, có chút bướng bỉnh, nhưng người rất thông minh.”
“Hừ.” Nữ Hoàng buồn cười, “Ta biết nó thông minh. Đáng tiếc nó chỉ thông minh mỗi khi lên cơn bướng bỉnh phản nghịch.”
“Chà…” Leo xấu hổ xoa mũi, “Công chúa bảo nữ hầu mang sách tới nhà tháp, nói trong lúc cấm túc muốn đọc sách. Có lẽ lúc trước công chúa còn nhỏ nên không hiểu chuyện.”
Nữ Hoàng trầm tư vài giây, đột nhiên ánh mắt sắc bén đảo qua Leo, “Ta nghe Franz nói ngài dạy bắn súng và luyện kiếm cho Antonia.”
Leo hoảng sợ cúi đầu, “Thưa bệ hạ, đúng vậy.”
Lúc ấy Hoàng Đế ám chỉ qua loa, nhưng ông ấy hiểu ý Hoàng Đế. Không thể để Nữ Hoàng biết chuyện này, nếu không bà sẽ không vui.
Dù sao con gái của Nữ Hoàng đều được dạy dỗ để trở thành Vương Hậu, những kỹ năng thô bạo không cần thiết quan tâm.
Nhưng hiển nhiên Nữ Hoàng đã sớm biết.
Nữ Hoàng nhìn Leo hồi lâu, mỉm cười, “Leo, đây là Hoàng cung của ta.”
“Thưa bệ hạ, chúng thần chỉ tuân lệnh quân chủ.”
Leo nơm nớp cúi đầu, chờ Nữ Hoàng phán quyết tội giấu giếm của ông ấy.
Nhưng Nữ Hoàng không nói gì, chỉ phất tay bảo ông ấy rời đi.
Ông ấy hoảng hốt rời khỏi phòng làm việc, thầm nghĩ… Chẳng lẽ Nữ Hoàng quên?
Hoặc bà ngầm đồng ý?
Chờ mọi người rời khỏi phòng làm việc, Nữ Hoàng đứng bên cửa sổ, nhìn về phương xa.
Hồi lâu sau, bà cảm khái thở dài.
Nhiều năm trôi qua, bà lo lắng dõi theo mười sáu đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ.
Bọn trẻ khác bà, sinh ra ở Hoàng gia, chưa bao giờ trải qua mưa gió. Tính cách lỗ mãng, thiếu kiên nhẫn, ham mê phù hoa của chồng bà thể hiện rõ trên người các con bà. Không một đứa trẻ nào kiên cường, mạnh mẽ, biết chịu đựng như bà.
Maria Theresa dồn sự chú ý vào con trưởng Joseph. Dù sao sau này anh cũng trở thành Quốc Vương.
Bà bận rộn, từ trước tới nay không chú ý những người con khác, nhất là con gái. Bà chỉ quan tâm sắc đẹp của chúng như thế nào, có được hoan nghênh liên hôn hay không.
Nhưng tới tận ngày hôm nay, Maria Theresa mới phát hiện con gái út bà chưa bao giờ chú ý lại giống hệt bà.
“Một Vương Hậu biết dùng súng và kiếm…”
Nữ Vương thì thào, giống như lẩm bẩm lời tiên tri cổ xưa.
“Nhất định phải biến nàng trở thành bông hoa rực rỡ nhất hoàng cung, làm một Vương Hậu mơ mộng tình yêu và cái đẹp.”
_____
Một số bình luận của cư dân mạng Trung:
– A A A, câu cuối đau lòng quá! Bà cũng là Nữ Hoàng, tại sao không thể để con gái là Nữ Hoàng?
– Nếu tới Paris, Antonia sẽ là bông hồng chói mắt nhất Paris, cùng Ekaterina thống trị đất nước. Để tôi đoán, một Nữ Hoàng thống trị nửa địa cầu, hai Nữ Hoàng thống trị toàn thế giới.
– Cuối cùng Joseph thổ lộ kiểu gì với Isabella, ha ha.
– Nhất định, nhất định sẽ không lặp lại tương lai.
_____
[1] Karl VI: Hoàng đế La Mã Thần thánh từ 1711 đến 1740. Ông kế thừa ngai vàng từ anh trai của mình là Joseph I, với các tước vị Hoàng đế La Mã Thần thánh, Vua của Bohemia, Vua của Hungary và Croatia, và Vua của Serbia, Đại vương công Áo, etc., năm 1711.
[2] Ghế Judas: Phạm nhân sẽ ngồi lên đinh nhọn.
[3] Nhà tháp: Nhà tháp được xây dựng cho mục đích phòng thủ cũng như nơi ở. Những ngôi nhà tháp bắt đầu xuất hiện vào thời Trung cổ, đặc biệt là ở những vùng núi hoặc khu vực tiếp cận hạn chế, để chỉ huy và bảo vệ các điểm chiến lược với lực lượng ít.