Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tạm Biệt Versailles
  3. Chương 67
Trước /80 Sau

Tạm Biệt Versailles

Chương 67

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Louis không thích tự hỏi vấn đề quá mức trừu tượng, anh ấy quan tâm chuyện trong tay mình hơn.

Nhưng thời khắc ngất xỉu sau khi uống rượu độc, anh ấy thấy thuở thiếu thời.

Không phải Louis mười chín tuổi, mà là ba mươi tám tuổi.

Giống hệt anh ấy hiện tại, người đó cũng là đứa trẻ trầm tính.

Louis không thích thân phận của mình, không thích cung đình Pháp khiến người ta hít thở không thông, không thích những kẻ xum xoe trước mặt anh ấy và ông nội, sau lưng lại xì xào bàn tán.

Trời sinh Louis không thích phản kháng, cũng không cãi nhau với người ta. Anh ấy nhẫn nhục chịu đựng thân phận mình phải gánh vác, cho dù anh ấy không vui vẻ.

Chỉ khi nghiên cứu nghề nguội và làm khóa, nhìn kim loại rắn chắc nóng chảy tạo thành hình dạng mong muốn, chế tạo những chiếc khóa tinh xảo, anh ấy mới thả lỏng.

Cho đến khi… Louis còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ông nội đã cưới một cô dâu người Áo cho anh ấy.

Con gái là sinh vật kỳ lạ!Đọc Full Tại mTruyen.net

Cô dạy anh ấy dùng bữa dã ngoại, bơi đứng, hái quả dại trong rừng ở Fontainebleau. Khi bá tước phu nhân Noailles nghiêm nghị quay lưng sang chỗ khác, cô sẽ lè lưỡi với bà ta.

Cô khiến anh ấy cảm thấy khoái hoạt và tự do chân chính. Thật châm chọc, khi đó anh ấy mới hiểu cuộc sống của mình nhàm chán, mất tự do nhường nào.

Đó không phải cô dâu, không phải vợ, đó là tinh linh bước vào đời Louis.

Cho dù sau này trưởng thành, Louis trở thành Quốc Vương Pháp mười chín tuổi, mọi người nói với anh ấy cô không đủ tư cách làm Vương Hậu, anh ấy không bao giờ dao động.

Louis ngu ngốc, không phải Quốc Vương tốt, cũng không phải người chồng tốt. Anh ấy biết, nếu không phải bởi vì vừa sinh ra đã là Thái Tử nước Pháp, nhất định cuộc đời cô sẽ không liên quan tới anh ấy, càng không gả cho anh ấy. Louis biết cô tủi thân, sao anh ấy có thể nhẫn tâm chỉ trích cô?

Nghe thì tưởng mười năm dài dằng dặc, quay đầu chớp mắt đã trôi qua.

Nháy mắt là cả đời.

Năm tháng Louis làm Quốc Vương, nhân dân Pháp càng thêm bất mãn Vương thất. Phố lớn ngõ nhỏ chửi rủa Vương Hậu, nhục mạ anh ấy, nhưng anh ấy hiếm khi trừng phạt họ. Anh ấy mất rất nhiều quyết tâm mới có thể tổn thương người khác.

Louis không có sức mạnh thay đổi, mỗi một quyết định đều vô cùng gian nan. Anh ấy luôn do dự.

Đại Cách Mạng bùng nổ, Louis lại do dự. Có nên trấn áp? Có nên tuyên chiến? Có nên chạy trốn?

Giống những lựa chọn trước, mặc kệ anh ấy cẩn thận suy nghĩ hậu quả thế nào, cuối cùng đều không tránh khỏi tai ương.

Nhân dân phỉ nhổ, quan lại từ bỏ, thân nhân bỏ phiếu hành quyết, cô tuyệt vọng về anh ấy.

Thật ra Louis biết, ánh mắt thất vọng của cô khiến anh ấy đứng ngồi không yên. Nhưng đối mặt với cô, anh ấy không nói nên lời. Louis biết mình thất bại, anh ấy đánh mất toàn bộ ý chí chiến đấu, nhưng cô thì không.

Antoinette quyết không nhận thua, nhưng Louis nhận thua.

Giây phút bước lên đoạn đầu đài, Louis mệt mỏi thở dài.

Làm Quốc Vương khó quá.

Vì sao phải là anh ấy?

Anh ấy không bao giờ nảy sinh ác ý. Mỗi một việc anh ấy làm chưa bao giờ tổn thương người khác.

Louis thực sự muốn làm người tốt.Đọc Full Tại mTruyen.net

Ý thức trôi xa, không một tia sáng, không một tiếng vang.

Vô số bọt biển vây xung quanh Louis, phụ giúp ý chí anh ấy nổi lên bọt nước.

Anh ấy tỉnh lại trong vầng sáng mông lung, nhìn thấy cô. Giờ phút này, cô mới mười chín tuổi.

Louis không phải người thông minh, nhưng nháy mắt anh ấy nhận ra bí mật quan trọng.

Nếu quốc gia này vẫn còn có thể cứu… Chìa khóa giải cứu nằm trong tay cô.

“Hung thủ ám sát Quốc Vương ở đây!”

“Bắt gã!”

Một giây ngắn ngủi trôi qua, quảng trường nổi điên.

Ngay lúc này, ngay khi hy vọng đứng trước mặt bọn họ, có kẻ ám sát Quốc Vương!

Xung quanh hỗn loạn, có người gào thét: “…Là em trai Quốc Vương! Là hai gã bá tước!”

“Giết Quốc Vương rồi, gã sẽ lên làm Quốc Vương!”

“Chó má!” Bốn phương tám hướng mắng: “Gã nghĩ nhân dân Paris đều là heo chó? Chúng ta không có lương tâm, không biết suy nghĩ? Hung thủ giết người mãi mãi không thể trở thành Quốc Vương của chúng ta!”

Quảng trường sôi trào, Louis nghe thấy tiếng gào phẫn nộ.

Bỗng nhiên anh ấy cảm thấy thật hạnh phúc. Giây phút đầu anh ấy rơi khỏi đoạn đầu đài, tiếng hoan hô chấn động toàn Paris. Mà giờ phút này, quảng trường gào thét phẫn nộ.

Họ bùng nổ vì anh ấy, không phải nhằm vào anh ấy.

“Louis!” 

Louis cảm giác bọt nước lạnh lẽo rơi xuống mặt.

Giây phút hoảng hốt, anh ấy nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Bi thương khó diễn tả thành lời.

“Louis, vì sao phải làm như vậy?” Antonia không thốt nên lời, tựa như yết hầu rớm máu, “Chàng đau không?”

Nháy mắt cô đã hiểu. Louis không định diễn thuyết công khai. Anh mãi mãi là cậu bé không thể nói chuyện trước mặt công chúng.

Louis chết trước mặt công chúng, chứng minh kẻ soán vị hung tàn vô sỉ nhường nào.

“Antoinette, em đang khóc vì ta?” Louis thì thào.

Càng nhiều nước mắt rơi xuống mặt anh ấy.

Louis mỉm cười, “Antoinette, đừng khóc. Em có biết hiện tại ta hạnh phúc nhường nào không?”

Hóa ra dù ngốc nghếch không hiểu tình cảm, khi được người ta yêu cũng cảm thấy hạnh phúc.

Anh ấy mãi mãi không phải Quốc Vương phản bội nhân dân.

Tương lai mọi người nhớ tới Louis, sẽ chỉ hoài niệm, tiếc hận, không phải căm ghét khinh thường.

Louis nhẹ nhàng nắm tay Antonia.Đọc Full Tại mTruyen.net

“Antoinette, ta xin lỗi… ta thật sự xin lỗi. Nếu lúc trước ta dũng cảm hơn chút, nước Pháp sẽ không tới bước đường cùng, em cũng không…”

Tầm mắt Antonia mơ hồ, cô khiếp sợ trợn mắt, “Louis, chàng…”

“Kiếp trước ta có lỗi với em, kiếp này ta cũng có lỗi với em.” Louis xấu hổ mím môi, “Xin lỗi… Ta chưa bàn với em đã tự tiện quyết định.”

Cho đến chết anh ấy cũng không nhận ra…

Làm người tốt là sai lầm lớn nhất của Quốc Vương.

Nhưng hiện tại, hai kiếp khác nhau khiến Louis tỉnh ngộ.

Yêu dân như con không phải bố thí bánh mì cho trẻ mồ côi, đồng tình người dân bần cùng nghèo khó, mà phải giúp bọn họ cải thiện cuộc sống, để bọn họ không đói, không lưu lạc, xuống phố ăn xin.

Không phải khoan thứ thường dân mạo phạm, cầu nguyện cho binh lính và nhân dân bị giết hại, mà phải vận dụng hết mọi thủ đoạn thiện lương, dùng sức mạnh chấn áp kẻ địch, cam đoan quốc gia ổn định hòa bình.

“Antoinette.” Louis rơi nước mắt nhìn Antonia, “Di chúc của ta sẽ nhanh chóng được tuyên bố… Nhưng ta muốn đích thân nói cho em.”

“Ta, Quốc Vương Pháp, khẩn cầu em tiếp nhận vương miện của ta.”

Antonia ngạc nhiên nhìn chàng trai chưa lớn đã chết.

Kiếp trước, cô chưa bao giờ thấy Louis mạnh mẽ, cho dù quốc hội tuyên bố xử tử anh ấy.

Nhưng thiếu niên mười chín tuổi hiện tại lại rơi nước mắt nhìn cô.

“Nước Pháp là quốc gia xinh đẹp. Nó yêu em, mong em mang nó theo… Giờ ta giao nó cho em.”

Hai người các em phải sống thật tốt.

“…Louis, em đồng ý với chàng.”

Louis trợn mắt nghe câu trả lời của cô.

Antonia không màng lấy khăn tay, dùng tay liên tục lau nước mắt.

Nhưng cô vẫn không thấy rõ ánh mắt của Louis.

Đôi mắt lam nhạt đẹp tựa ánh dương, trong suốt như viên thủy tinh trân quý nhất thế gian.

Ngay sau đó, ánh sáng biến mất.

Linh hồn bị nhốt trong cung điện Versailles mười chín năm vĩnh viễn tự do.

...

Đọc Full Tại mTruyen.net

Ba ngày sau, nhân dân Paris cử hành lễ tang cho Quốc Vương.

Theo ghi chép, đây là lễ tang Quốc Vương long trọng nhất từ trước tới nay.

Mọi người rơi lệ vì Louis, cho dù anh ấy mới chỉ làm Quốc Vương một tháng. Anh ấy chưa từng khởi xướng chiến tranh, đoạt được lãnh thổ, thậm chí không thể diễn thuyết đầy đủ với tư cách Quốc Vương.

Anh ấy không cao, không đẹp trai, thân hình mập mạp vụng về. Anh ấy không uy danh hiển hách như tổ tiên.

Nhưng mọi người hoài niệm sức sáng tạo và trí tuệ của Louis, hoài niệm trái tim dịu dàng thân thiết, hoài niệm hy vọng, khát khao tương lai không gì sánh bằng của anh ấy.

Mọi người tưởng nhớ linh hồn Quốc Vương ngủ say, vĩnh viễn khắc ghi vụ ám sát khiêu chiến tinh thần họ.

Hành vi phạm tội tàn nhẫn, vô sỉ nhất diễn ra ở Paris.

Lúc này, hung thủ chiếm đoạt Versailles tuyên bố Quốc Vương đã chết. Dựa theo luật thừa kế Pháp, anh ta trở thành Louis XVII.

Cung điện Versailles mang tin tức tới Paris, nhân dân Paris từ chối mở cổng thành cho anh ta.

“Cút đi!” Mọi người phẫn nộ cầm súng, nhắm bắn kẻ trên lưng ngựa, “Nhân dân Paris đã có Nữ Vương của họ. Chúng ta mãi mãi không thừa nhận vương miện trên đầu kẻ giết người!”

Louis XVII nổi trận lôi đình, nhanh chóng tập kết quân đội quanh phụ cận Paris.

“Con ả ngoại quốc dám soán vị đoạt quyền! Theo pháp luật nước Pháp, người thừa kế Quốc Vương là em trai ngài…”

“Di chúc của Quốc Vương công bố trước mặt toàn thể người dân, nước Pháp chỉ nghênh đón Nữ Vương.”

Binh lính thủ thành nói: “Pháp luật? Pháp luật quy định không được giết người, giết người có tội.”

“Ngươi muốn sống chung với tội nhân nước Pháp?”

Giờ phút này, quân đội vây sát sườn tây nam thành phố.

Điều này càng khiến người dân Paris oán giận.

“Mang theo luật Salic của nhà người cút đi!” Dân chúng Paris phẫn nộ cực điểm, cầm lấy tất cả những thứ có thể làm vũ khí, thề muốn sống chết với kẻ soán vị.

Ngoài tường thành, bầu không khí khẩn trương đến cực điểm.

Ở hầm mộ Vương cung giáo đường Saint – Denis, cô gái nọ đứng bên bia mộ.

Đây là thời khắc an bình cuối cùng của cô.

Rời khỏi đây, cô sẽ đội vương miện gai, đối mặt với gió lốc chưa bao giờ trải qua.

Cô nhẹ nhàng xoa tấm bia mộ.

“Louis, chàng ngủ đi…”

Cô chưa làm Nữ Vương, cũng không biết mình có thể làm Nữ Vương tốt hay không.

Nhưng cô nhớ kỹ.

Cho dù chết trong cuộc chiến Vương vị, cô tuyệt không để hung thủ hại chết Louis bước lên ngai vàng.

Antonia xoay người rời đi.

Hầm mộ yên tĩnh.

Ánh nến chiếu sáng bia mộ cẩm thạch, bên trên khắc mấy chữ.

Kỹ sư hàn, thợ khóa xuất sắc, nhà phát minh hàn hồ quang điện đang ngủ say ở đây.

Trí tuệ và lòng chăm chỉ của ngài thôi thúc nền văn minh nhân loại phát triển. Thiện lương và dũng khí của ngài cứt vớt tính mạng con người.

Ngài chết vì bị kẻ hèn vô sỉ bắn lén, nhưng ngài mãi mãi sống trong lòng người dân Pháp.

Ngài là Quốc Vương Louis XVI nước Pháp. Ngài mới mười chín tuổi.

Sinh thời, ngài chỉ muốn một cuộc sống bình thường.

_______

Một số bình luận của cư dân mạng Trung:

– Hu hu, Louis vẫn còn trẻ. Tuy anh ấy không phải Quốc Vương tốt, nhưng anh ấy là người tốt!

– Hu hu, Louis mới mười chín tuổi.

– Với bối cảnh trước mắt, dù sao Cách Mạng Pháp cũng sắp bùng nổ. Đến cả người không huyết thống như Napoléon cũng lên làm Quốc Vương, vì sao nữ chính không được?

– Tôi nghĩ rằng cách này ổn nhất so với bối cảnh hiện tại. Theo lịch sử gốc, Cách Mạng Pháp đã không xa. Ý thức tự chủ của người dân rất mạnh, bởi vì người dân cản trở, thế lực của giáo hội và quý tộc mới không bành trướng. Nhưng tôi cảm thấy nếu thiếu quân quyền, tình hình tương lai khá khó.

Quảng cáo
Trước /80 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Copyright © 2022 - MTruyện.net