Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cô ta tỉnh chưa?"Trân vừa bước ra khỏi cửa đang vang lên câu hỏi bên tai.
Tên canh gác với cái chất giọng khàn khàn cất tiếng."Dạ vẫn chưa.""Lúc cô ta tỉnh dậy thì báo với ta.""Anh, cô ấy là ai vậy, sẽ ở đây luôn sao?""Đây không phải chuyện của cô.
Việc sai cô làm thì cứ làm đi."Trân gắt đầu sau lại dời đi, thị đi theo con đường mòn đến ven ao sen rồi vào rừng, vẫn như thường lệ hái rau rừng đem về ăn.
Đất rừng tuy màu mỡ, nhưng ở đây mưa lớn thường xuyên, trừ các loại cây, rau rừng và cây thân gỗ lớn có thể đứng trụ.
Rau tự trồng ở đây căn bản hoàn toàn không có khả năng sống được, không phải vì bị úng nước, cũng sẽ bị nước mưa xối xả cuốn đi.Những gã canh cửa thấy vậy cũng chẳng ngăn cản, cấm đoán gì vì ngoài rau rừng ra ở đây thực sự chẳng còn gì có thể đem ra làm thực phẩm.
Thị Trân bước vào, Cám vẫn nằm bất động trên phản tre, so với lúc đầu bất tỉnh vì thuốc mê, hiện tại chỉ khác mỗi việc tay chân không bị trói ngược phía sau.Đóng cửa lại, đặt giỏ rau xuống, Trân khẽ nói, âm điệu chỉ như tiếng nước nhỏ giọt."Ổn rồi, chị dậy đi."Cám nghe xong, mắt tuy mở ra nhưnng thân thể vẫn nằm im."Để chị phải giả vờ bất tỉnh như thế này có hơi bất tiện, nhưng chị cố gắng đến thời điểm thích hợp nhé.""Chuyện này không có vấn đề gì, chỉ là nếu lâu quá, liệu chúng có nghi ngờ không?""Không đâu, hôm chúng đem chị tới đây, vết thương chị rách lớn, mất máu cũng chẳng ít, vết máu khô còn đang loang lổ trên nền đất kia.
Chỉ cần chị cẩn thận nhất định không bại lộ."Cám cất một tiếng ừ nhỏ, đầu hơi nghiêng mắt nhìn theo thị Trân đang chăm chú làm việc.
Tay thoăn thoắt làm việc của mình, miệng vẫn khẽ khẽ phát ra thứ âm thanh nho nhỏ.
Nói mà như không."Em thấy, tốt nhất chị vẫn nên ở yên trên phản, thứ nhất là để chị dưỡng vết thương, thứ hai để phòng tránh kẻ ngoài kia sinh nghi ngờ."Lần này, Cám im lặng, nhưng cả hai người họ đều hiểu sự im lặng này chính là sự đồng thuận.
Đối với tình cảnh bây giờ, Cám trở nên hoàn toàn vô dụng, lạ nước lạ cái, thị chẳng biết phía sau bốn bức tường này là những gì, càng chẳng biết đám người ngoài kia tiếp sau sẽ làm gì, rốt cục việc duy nhất thị ta có thể làm là nghe theo sắp đặt của đứa trẻ tên Trân này.Đôi mắt lại chăm chú nhìn vào bóng lưng bé nhỏ, thị Trân sau khi xong việc, thận trọng đánh mắt một cái, nhìn xung quanh vài lần sau đó mới nhanh tay để rau rừng sang một bên, phía bên dưới toàn bộ là củ ấu.Thấy Cám nhìn chăm chăm vào đống củ ấu tàu, Trân cũng chẳng đợi người kia hỏi mà nói luôn."Đây là củ ấu, còn là củ ấu tàu, thứ này thực sự rất độc.
Chị dù thế nào cũng tuyệt đối đừng ăn phải nó."Củ ấu tàu không hiếm gặp, nhưng đa phần chỉ mọc hoang ở vùng núi, đối với người đa số sống ở vùng đồng bằng như Cám, chưa biết qua cũng là truyện đương nhiên, tuy rằng ở trên núi một thời gian nhưng tuyệt đối chưa từng nhìn qua loại thực vật này trước đây, càng chẳng biết về gì về nó."Em định làm gì với nó?""Đám đàn ông lo chuyện chân tay có hai thứ khiến chúng thích thú nhất.
Đầu tiên là tiền bạc, danh vị; thứ hai là tửu sắc, đàn bà và rượu.
Em ở đây cũng đã lâu, quan sát chúng không chỉ lần một lần hai, chúng ăn cơm luôn có một bình rượu bên cạnh, ít thì một chén nhiều thứ năm chén.
Rượu ngâm củ ấu tầu chính là một loại độc dược, người uống ít thì bị tê liệt, máu đông, khó nói; nhiều thì đau đầu, nhịp tim nhiễu loạn cuối cùng là tử vong.""Làm sao em...?""Trước đây ở thôn em đã có người từng lầm củ ấu và củ ấu tàu, kết quả đem ấu tầu đi ngâm thành rượu uống, tức khắc liền níu lưỡi, choáng váng, đầu óc trở nên trì trệ kém minh mẫn nhưng vì không hiểu nguyên do nên đã đem việc đó để ngoài tâm kết quả chưa đến một canh sau đã bất đắc kì tử.
Đối với chúng ta, chỉ cần họ uống một chén thôi vậy là đủ."Thị Trân vừa nói, tay vừa kéo ra từ trong góc khuất một chum rượu trắng, bên trong cũng đã có một vài củ ấu tàu ngâm sẵn.
Thị đem đống mình vừa xử lý, tất cả đổ hết vào chum, đậy nắp rồi lại đẩy nó về góc cũ.
Làm xong hai tay phủi vào quần cho sạch, thu dọn đồ dưới chân.
Đối với người nằm trên phả chưa từng đưa mắt tới, âm lượng phát ra lại nhỏ nhẹ vừa đủ đối phương nghe được , nhìn thế nào cũng ra rằng đang giao tiếp với nhau.
Tuyệt nhiên bên vào có nhìn vào sẽ càng chẳng mảy may quan tâm tới."Em làm sao khiến chúng uống?""Cái đó chúng ta chỉ có thể ở đây tiếp tục chờ thời cơ thôi, chỉ mong đừng quá muộn, nếu không sợ rằng, chúng không sinh nghi không được!".