Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tam Điện hạ nói: "Đây là thực sự là sói ba mắt, xem ta khống chế nó, để nàng nhìn cho rõ."
Thẩm Nguyên Tịch vội đáp: "Không cần đâu, chàng mau tìm cách đánh dấu nó đi!"
Ô Dạ cười nham hiểm: "Ở xa thế này thì làm sao đánh dấu được, Điện hạ, ngươi tiến lên chút nữa, thò tay vào miệng nó mà đánh dấu đi!"
Giữa đêm, con sói vừa gầm gừ vừa lùi lại. Nó đến tìm thức ăn, nhưng vừa nhảy ra khỏi mỏm đá đã thấy đối thủ không dễ đối phó, đành vừa đe dọa vừa thoái lui.
Tam Điện hạ nhân cơ hội kết trận, đôi mắt lóe lên một tia hàn quang.
Một luồng kình phong từ sau đẩy tới, thổi bay tóc của Thẩm Nguyên Tịch. Tam Điện hạ giơ một tay lên, nhẹ nhàng thổi một hơi. Ngọn lửa xanh trong lòng bàn tay hóa thành những vì tinh tú, lập nên trận pháp bốn phương tám hướng, nhốt chặt con sói.
Con sói phát hiện không thoát được, tiếng gầm gừ chuyển thành rên rỉ, như tiếng trẻ con khóc đêm. Thẩm Nguyên Tịch chạnh lòng thương xót.
Tam Điện hạ vẽ một phù ấn xanh thẫm giữa không trung, nhưng mỗi lần phi vào trận đều tan biến trước khi chạm tới con sói.
Thẩm Nguyên Tịch lặng lẽ trượt khỏi người Tam Điện hạ, để chàng rảnh tay thi triển pháp thuật. Con sói càng rống lên dữ dội, vùng vẫy đụng vào trận pháp, Ô Dạ lấy cánh che tai Thẩm Nguyên Tịch.
Tam Điện hạ không hề nóng vội, thử đi thử lại đến mấy chục lần, cuối cùng phù ấn xanh bám lên mình con sói, ngấm vào trong bụng nó.
Chàng thu trận pháp, ôm Thẩm Nguyên Tịch, cưỡi gió mà đi.
Con sói sập xuống một khoảng không, quay đầu bỏ chạy. Ô Dạ suýt chút nữa mất mạng trong miệng sói.
Ô Dạ vỗ cánh bay lên cao, nhưng nhìn quanh chẳng thấy Tam Điện hạ và Thẩm Nguyên Tịch đâu nữa.
"...Hóa ra là thật!"
Nghe đồn ai gặp sói ba mắt đều gặp xui xẻo, rơi vào tai ương bất ngờ.
Đây được cho là cách thiên đạo bảo vệ những sinh linh kỳ lạ khỏi bị phát hiện. Ai gặp chúng, hoặc là chết đi để không ai biết, hoặc nếu sống sót quay về thì chẳng ai tin, bản thân cũng chẳng dám quay lại nơi ấy nữa.
Ô Dạ kêu vài tiếng, không thấy hồi âm, biết Tam Điện hạ và Thẩm Nguyên Tịch thật sự đã rơi vào "tai ương". Để bảo toàn tính mạng, nó rời khỏi Xích Sơn trước khi trời sáng, quay về Hoa Kinh báo tin.
Tam Điện hạ ôm Thẩm Nguyên Tịch tránh đòn tấn công của con sói, cưỡi gió lên đỉnh núi. Nhưng chưa tới nơi, chân đạp hụt, cả hai rơi vào một lối đi bằng đá kéo dài hun hút.
Con đường ấy không phải nhân tạo, mà do đá núi và ánh sáng giao hòa mà thành — gọi là "Loạn Kha Đạo".
Loạn Kha Đạo là nơi tồn tại nhưng chẳng ai biết tới. Những kẻ xấu số vô tình lọt vào đó rồi mất tích. Người thân và quan phủ tìm khắp nơi cũng không thấy.
Có con đường còn đột nhiên xuất hiện: người đi trước vừa rơi xuống, người phía sau bước tới thì mặt đất lại yên lành như cũ, không chút dấu vết. Do đó, dân gian gọi Loạn Kha Đạo là "Đường Diêm Vương" hoặc "Quỷ Đòi Mạng".
Tam Điện hạ ôm Thẩm Nguyên Tịch rơi xuống nhưng không hề hoảng loạn. Trong mắt chàng, những đường kỳ dị tự nhiên ấy chỉ như một trận pháp dưới lòng đất.
Đã là trận pháp, ắt sẽ có lối thoát.
Tam Điện hạ quan sát những phù văn tự nhiên lướt qua khi đang rơi xuống, khóe mắt thoáng nhìn Thẩm Nguyên Tịch đang yên lặng nhìn mình.
Tam Điện hạ hỏi: "Không sợ sao?"
Nàng mỉm cười, lắc đầu: "Lúc đầu có hơi hoảng, nhưng thấy chàng vẫn bình tĩnh, trong mắt còn mang ý cười, ta nghĩ chắc không sao đâu."
Nếu Tam Điện hạ có đuôi, lúc này ắt hẳn đã dựng thẳng lên như tóc đang bay trong gió.
Chàng vui mừng khôn xiết, cúi đầu hôn Thẩm Nguyên Tịch một cái, rồi nhanh chóng vỗ vài phù ấn sang hai bên. Đất đá dưới chân bất ngờ tách ra, để lộ một mặt đất rộng rãi.
Tam Điện hạ ôm nàng rơi xuống một địa cung lạnh lẽo, lăn vài vòng để giảm tốc độ rồi đứng vững lại.
Bóng tối bao trùm địa cung, Tam Điện hạ đảo mắt nhìn quanh, ánh nhìn bỗng dừng lại ở một hướng, thoáng khựng lại.
Bỗng từ hướng đó truyền đến tiếng cười quái dị: "Ha ha ha!! Ta đã nói mà! Xem đi, Tiết Tử Du Du, ngươi phục chưa! Có người đến thật rồi! Ta đã bảo bí pháp cầu cứu gia truyền của Yến gia rất hiệu quả!"
Thẩm Nguyên Tịch định nói giọng này nghe quen tai, thì một giọng nói quen thuộc khác vang lên:
"Ngươi im miệng cho ta!" Một giọng thiếu niên tức giận mắng, "Bí pháp cầu cứu chó má của nhà ngươi là trồng cây chuối và cầu khấn mười tám vì tinh tú đôi hoa thần sao? Nếu hiệu quả, ta gọi ngươi là cha luôn đấy! Chúng ta đã bị kẹt ở đây ba ngày rồi, nhờ phước của ngươi đấy! Tên khốn Trịnh Càn kia, chỉ biết ăn uống làm ăn buôn bán, khi phát hiện chúng ta mất tích gửi tin về kinh thành, đợi tỷ tỷ ta tới nơi chỉ có khóc trước mộ mà thôi!"
Thẩm Nguyên Tịch khẽ gọi: "...Tử Du?"
Không gian im lặng hẳn, sự ngượng ngùng lan tỏa trong bóng tối.
Một lúc sau, Yến Phàm nhỏ giọng hỏi: "Tiết Tử Du, chúng ta chết rồi sao? Ta hình như nghe ai gọi tên ngươi... Không phải ta gọi đâu nhé."
"...Suỵt." Tiết Tử Du ngập ngừng nói, "Ta cũng nghe thấy, chẳng lẽ ta nghe nhầm ư, sao giọng này..."
Thẩm Nguyên Tịch nhoẻn miệng cười. Nàng không ngờ Tam Điện hạ sẩy chân lại gặp được Tiết Tử Du. Điều khiến nàng vui hơn là Tiết Tử Du vẫn sống, còn sống khỏe mạnh, giọng nói vẫn tràn đầy sức sống và tức giận.
Thẩm Nguyên Tịch nảy ra ý trêu chọc, nàng cất giọng u u: "Tiết Tử Du, đã đến âm gian rồi, còn điều gì muốn nói không?"
Lại một khoảng lặng, rồi Tiết Tử Du dò hỏi: "Tỷ tỷ?"
Yến Phàm thì thầm: "...Chúng ta chết thật rồi à! Sao Tam Vương phi lại ở đây? Ngươi chắc chắn đó là giọng tỷ ngươi sao?"
Tiết Tử Du lẩm bẩm: "Chẳng lẽ... ngoài hồn U tộc còn có yêu mị biết đổi giọng, định câu hồn ta ư?"
Yến Phàm cười khẩy: "Sao không câu hồn ta chứ?"
Tiết Tử Du hừ một tiếng, phản bác: "Câu hồn ngươi? Dùng ai để câu? Là U tộc Điện hạ tóc trắng chăng?"
Tam Điện hạ, người từ nãy vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng:
"U tộc Điện hạ tóc trắng ngươi nói, không lẽ là ta đấy chứ?"
Yến Phàm buột miệng: "Con mẹ nó! Đúng là hồ ly tinh Điện hạ thật rồi! Ha ha ha, tiểu quỷ nhi này diễn trò thật đấy, đã có Tam Vương phi thì cũng phải có Tam Điện hạ."
Tiết Tử Du gọi Tam Điện hạ là U tộc tóc trắng chỉ khiến chàng hơi khó chịu, nhưng lời của Yến Phàm lại làm chàng lần đầu tiên sau mấy trăm năm phải sững sờ.
Thẩm Nguyên Tịch cũng sững sờ không kém, miệng há hốc không khép lại được.
Một là, Yến Phàm lúc đầu còn tỏ ra nghiêm nghị nhã nhặn, giờ lại dám buông lời mắng mỏ; hai là... nàng ta dám gọi Tam Điện hạ là hồ ly tinh!
Tiết Tử Du bắt đầu thấy có gì không ổn.
Hắn ngập ngừng hỏi: "Tỷ... tỷ, chẳng lẽ các người thật sự đến đây?"
Yến Phàm phá lên cười: "Dù chúng ta chết rồi thì cũng có khả năng hơn việc Tam Điện hạ và Tam Vương phi đến đây! Để ta tính cho ngươi xem, chúng ta tách khỏi Trịnh Càn sáu ngày trước, ba ngày trước tìm thấy địa cung này. Trước khi vào còn gửi tin bình an cho Trịnh Càn. Theo ước định, hai ngày không có tin tức, hắn mới gửi tin khẩn về kinh thành."
Nàng để Tiết Tử Du tính toán: Trịnh Càn phát hiện mất liên lạc, gửi tin khẩn về Hoa Kinh, dù Tam Điện hạ và Vương phi xuất phát ngay cũng phải mất mấy ngày mới đến nơi.
Tiết Tử Du tính xong, thở phào: "Phải mất bảy ngày."
Yến Phàm cười nói: "Đó! Vậy nên, Tiết Tử Du à, ngươi cứ tin đi, đây là thần tiên do bí pháp gia truyền nhà ta gọi tới! Cứu được là tốt rồi, dù là người hay là ma!"
Tiết Tử Du đột nhiên khựng lại: "Khoan đã."
Yến Phàm ngạc nhiên: "Sao thế?"
"...Ta có cảm giác họ đang đến gần." Tiết Tử Du nói xong, lông tóc dựng đứng, hơi thở dồn dập.
"Tiết Tử Du! Đừng có dọa ta!" Yến Phàm cũng lo lắng.
"Đợi đã!"
Trong bóng tối vô tận, Tiết Tử Du hình như thấy một bóng bạc mờ ảo.
"..." Tiết Tử Du nuốt nước bọt, giọng khô khốc: "Này, Yến Phàm, khi tính toán thời gian, ngươi có nghĩ rằng Tam Điện hạ... không phải người thường, nên không cần bảy ngày không?"
Yến Phàm lại cười lớn: "Ha ha ha, hồ ly tinh Điện hạ thì sao là người được?"
Vừa dứt lời, Tiết Tử Du cảm nhận rõ ràng khí tức phía trước bỗng chuyển hướng về phía Yến Phàm.
Hắn nín thở, lắng nghe động tĩnh.
"Yến cô nương, vì sao lại gọi chàng là hồ ly tinh Điện hạ?"
Giọng nói này giờ gần sát bên, Tiết Tử Du nhận ra chắc chắn là Thẩm Nguyên Tịch.
"Tỷ...tỷ ư?! Thẩm Nguyên Tịch!" Tiết Tử Du kích động vùng vẫy, nhưng tay bị dây leo trói chặt, càng giãy càng đau, hắn nhăn nhó, nước mắt trào ra không biết vì đau hay vì gặp được người thân giữa nguy hiểm.
May thay, bóng tối che giấu tất cả, không ai nhìn thấy hắn khóc.
Đúng lúc hắn đang mặc sức rơi lệ, một luồng sáng chiếu rọi góc địa cung này. Tam Điện hạ tóc bạc hiện ra, khuôn mặt lạnh lùng, trên tay cầm một viên dạ minh châu lớn, ánh mắt cao ngạo nhìn hắn, khẽ hừ lạnh.
"Khóc rồi à?"
Khoảnh khắc này, Tiết Tử Du xác định, người đến chắc chắn là Tam Điện hạ không thể giả mạo, chỉ có chính chủ mới mang dáng vẻ khắc khẩu như vậy với hắn.
Nước mắt lưng tròng, Tiết Tử Du nhắm nghiền mắt giả chết.
Lúc này, Yến Phàm cũng dần hiểu rõ tình hình, đôi mắt dài hẹp trợn tròn, khi thấy ánh sáng chiếu tới, nàng đột nhiên trở nên e thẹn, dù cố giữ vẻ điềm tĩnh như người lớn, nhưng biểu hiện vừa rồi như bị quỷ nhập vậy.
Nàng cũng bị những dây leo quấn chặt, nhưng là bị treo ngược, thanh kiếm rơi xuống nằm trên nền gạch lưu ly.
Thẩm Nguyên Tịch cúi xuống hỏi nàng: "Vì sao vậy?"
Yến Phàm ấp úng đáp: "Tam Vương phi, đa tạ Tam Vương phi đã cứu giúp..."
Thẩm Nguyên Tịch vẫn không bỏ cuộc, hỏi lại: "Tại sao lại gọi là hồ ly tinh Điện hạ?"
Yến Phàm thầm nghĩ dù gì cũng chỉ là một lần mất mạng, mười tám năm sau vẫn là một nữ tử tốt, nàng liều lĩnh lớn tiếng đáp: "Bởi vì không có con người nào lại có dáng vẻ như vậy!"
Tam Điện hạ nhướng mày, giọng điệu bình thản hỏi: "...Ngươi từng thấy hồ ly tinh rồi sao?"
Yến Phàm cắn răng, nhắm chặt mắt, càng lớn tiếng hơn: "Bởi vì không một con người nào lại có vẻ yêu mị câu hồn như vậy! Còn câu mất hồn của tỷ tỷ ngốc! Là Tiết Tử Du nói! Muốn giết muốn chém thì đừng chỉ chém mình ta, nhớ mang hắn theo luôn!!"
Địa cung chìm vào tĩnh lặng chết chóc.
Tiết Tử Du nhịn không được mắng lớn: "Yến Phàm! Ngươi thật là khắc tinh của ta!"
Thẩm Nguyên Tịch bật cười, vỗ tay liên hồi, gật đầu nói: "Ha ha ha... thì ra là như vậy."
Tam Điện hạ thấy nàng cười như vậy, đôi mắt cong lên, khuôn mặt đầy ý cười. Nhưng Thẩm Nguyên Tịch bỗng ngưng lại, nghiêm mặt, ngây người hỏi: "Không đúng... tỷ tỷ ngốc sao??"
Tiết Tử Du quýnh lên, liều mạng nói với Tam Điện hạ: "...Nhanh! Đánh ta ngất đi!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");