Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trác Vĩnh là người phụ trách tuần tra bến tàu, cách đây không lâu mới triệu hồi về Thiếu Ý Minh. Lâm Thiếu Ý có chút ấn tượng với hắn, diện mạo của thanh niên này được coi là phong lưu tuấn mỹ hiếm thấy trong Thiếu Ý Minh.
“Đến Xuân Yên Lâu xem thử chưa? Hắn hình như có nữ tử thân mật ở chỗ nào đó.” Lý Diệc Cẩn cũng nói.
“Vâng, chúng ta đi hỏi xem thế nào.”
Đệ tử kia đi rồi, A Giáp ở bên cạnh mở miệng.
“Trác Vĩnh không đến Xuân Yên Lâu.”
Lâm Thiếu Ý quay đầu nhìn thiếu niên, vẻ mặt nghiền ngẫm:”A Giáp, ngươi cũng biết Xuân Yên Lâu?”
“Chẳng phải Minh chủ từng mang chúng ta đi qua đó sao, sao lại không biết?” A Giáp mặt không đổi sắc, “Khi ta đến bên đó làm việc từng gặp Trác Vĩnh một hai lần. Nhìn hắn như muốn vào Xuân Yên Lâu, nhưng thật ra hắn toàn rẽ vào ngõ tắt nhỏ cạnh Xuân Yên Lâu, trực tiếp đi sâu vào bên trong.”
“Sau Xuân Yên Lâu là nơi nào?” Lý Diệc Cẩn hỏi. Mặc dù hắn đã trở lại Thiếu Ý Minh, nhưng vẫn chưa quen thuộc mỗi nơi ở thành Thập Phương.
“Có thể nói là nơi nghèo khổ nhất trong thành Thập Phương.” A Giáp nói, “Nơi đó gọi là Đông Thái Thị (chợ phía đông), nhưng sớm không còn là chợ bán đồ ăn nữa, ở đó đều là những người làm việc vất vả nhất khổ nhất trong thành Thập Phương.”
“Trác Vĩnh có người nhà không?” Lý Diệc Cẩn hỏi Lâm Thiếu Ý.
Lâm Thiếu Ý lắc đầu:”Không có, vốn hắn làm việc trên một đội tàu ở sông Úc Lan, sau đó cùng đội tàu gia nhập Thiếu Ý Minh, là một tên lưu manh một người ăn no cả nhà không đói bụng.”
A Ất cũng sáp lại gần, vươn tay lấy đi điểm tâm bốn màu trong đĩa trên bàn.
“Chưa biết chừng Trác Vĩnh bị Hoa tinh mê hoặc.” Hắn nói.
Nửa năm gần đây, trong thành Thập Phương đã chết mất ba công tử phú quý. Ba vị công tử này đều tuấn tú lịch sự, lỗi lạc phong lưu, nhưng tử trạng không ai là không thê thảm. “Trước đó chẳng phải con trai của Tạ lão gia được phát hiện trong rãnh nước ở thành Tây đó sao? Thân thể trần trụi, tay chân đều có dấu vết bị trói.”
“Hoa tinh là cái gì vậy?” Lâm Thiếu Ý hiếu kỳ hỏi.
A Giáp thấy A Ất ăn, bản thân cũng vội vàng đi đến, cực kỳ tự nhiên nhón lấy điếm tâm nhét vào mồm.
“Hoa tinh chính là một yêu tinh xinh đẹp nha. Truyền rằng nàng thích nhất là những công tử ca dáng vẻ đẹp đẽ, chuyên môn câu dẫn người ta trên đường. Tạ công tử, trước đó là Trần công tử, Lưu công tử, tựa hồ đều….” A Giáp hạ thấp giọng, thần thần bí bí, “….Tinh tẫn nhân vong mà chết.”
Lâm Thiếu Ý:”….Các ngươi ít nghe mấy truyện cổ tích được không?”
Lý Diệc Cẩn:”Không thể không để ý. Đôi khi trong lời đồn chưa chiết chừng bao hàm chân tướng.”
Lâm Thiếu Ý cười nhạt: “Ta không thấy vậy.”
Lý Diệc Cẩn nghe vậy cười cười: “Hai người họ cũng là tốt bụng, có ý nhắc nhở Minh chủ ban đêm xuất môn, đừng để nữ tử xinh đẹp bên đường câu đi.”
Lâm Thiếu Ý quay đầu cao thấp đánh giá hắn:”Ta sao? Sao ta lại cảm thấy ngươi cần cảnh giác hơn nhỉ?”
A Giáp A Ất:”Minh chủ nói đúng! Minh chủ thật lợi hại!”
Dứt lời, trước khi Lâm Thiếu Ý thẹn quá thành giận mắng mỏ liền lung tung vỗ tay bôm bốp.
Lần này Trác Vĩnh mất tích, không giống với lúc hắn đi cả đêm không về, lưu luyến phố hoa trước đây.
Đã qua hơn mười ngày, hắn lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không hề có tung tích.
Lâm Thiếu Ý biết không ổn, lập tức để Lý Diệc Cẩn thu xếp nhân thủ đi tìm. Nhưng bây giờ đã qua lâu lắm, tin tức hữu dụng ít ỏi không có mấy.
Nhưng quả thật có người trông thấy Trác Vĩnh trước khi mất tích đã đi về phía Xuân Yên Lâu.
Xuân Yên Lâu là kỹ viện lớn nhất thành Thập Phương. Thành Thập Phương sau khi trải qua hoả hoạn, nơi đầu tiên khôi phục nguyên khí chính là vùng quanh Xuân Yên Lâu, không thể không thán phục lực hấp dẫn kinh người của hồng tụ nhuyễn hương. Lý Diệc Cẩn tự mình dẫn người đến Xuân Yên Lâu thăm dò điều tra, nhưng không hỏi được gì.
Tình Vân của Xuân Yên Lâu từng có một đoạn tình duyên ngắn ngủi với Trác Vĩnh, nhưng Trác VĨnh ra tay hào phóng rộng rãi, nho nhã lễ độ, chưa từng trêu chọc phiền toái gì ở Xuân Yên Lâu. Mà trước lúc Trác Vĩnh mất tích, Tình Vân cũng mấy tháng rồi chưa gặp hắn.
Quần áo của Trác Vĩnh, tiền bạc tích trữ, yêu bài của Thiếu Ý Minh và văn điệp đi xa đều để ở trong Thiếu Ý Minh, không mang đi, cho nên cũng không giống rời bỏ hoặc chạy trốn.
Mặt sau của Xuân Yên Lâu là nội hà (sông trong thành) quanh thành, qua nội hà chính là Đông thái thị. Đông thái thị nhân khẩu phức tạp, Lý Diệc Cẩn chỉ có thể dừng bước tại đó.
Vụ mất tích kỳ lạ này khiến bang chúng Thiếu Ý Minh hoang mang rất nhiều. Trác Vĩnh võ công thường thường, không tiếp xúc cơ mật, lại càng không phải kẻ đại phú đại quý. Sự biến mất của hắn không liên quan nặng nhẹ, có điều Lâm Thiếu Ý đáy lòng thường thường nhớ tới, trở thành khúc mắc quấy nhiễu hắn.
Lý Diệc Cẩn đề nghị với hắn:”Nếu chúng ta không tìm thấy, chi bằng báo quan đi.”
“Chúng ta không tìm thấy, báo quan càng không tìm thấy.”Lâm Thiếu Ý không đồng ý, “Hoà thượng, ta đi tìm cha ta nói chuyện, ngươi rút một số người về. Tìm thì vẫn tìm, nhưng không nhất thiết cần nhiều người như vậy.”
Bão đã đi qua, Bồng Dương chịu ảnh hưởng trực tiếp, tổn thất thảm trọng.
A Tứ và Tư Mã Phượng ở Tẩm Sương Viện ăn tuyết lê canh do Sương Hoa làm.
“Rất ngọt.” Tư Mã Phượng ăn một thìa, nhíu mày.
“Không ngọt không ngọt.” A Tứ thốt ra, lại lập tức sửa miệng, “Vừa phải, vừa phải.”
Sương Hoa ở một bên chà lau cây đàn của nàng, nghe vậy không nhịn được cười nói:”A Tứ luôn là người cho ta mặt mũi.”
A Tứ gật đầu liên tục, cười đến cực ngốc.
Tư Mã Phượng dứt khoát đẩy bát của mình đến trước mặt A Tứ, bắt đầu cùng Sương Hoa nói đến chính sự.
Khoảng cách Tư Mã Lương Nhân nói với họ về Thần Ưng Sách đã qua đi nửa tháng. Ngày ấy Sương Hoa từ Tẩm Sương Viện mà đến, Tư Mã Phượng và A Tứ mới biết được Sương Hoa chính là thuộc hạ của Tư Mã Lương Nhân, nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng là nhìn chằm chằm Lỗ Vương.
Lỗ Vương hiện tại là con trai của lão Lỗ Vương, một vương gia nhàn tản chân chính. Không quyền nhưng có tiền, cuộc sống cực kỳ thản nhiên tự tại.
Lỗ Vương rất vừa ý Sương Hoa, thích nghe nàng đánh đàn, nghe lâu, cũng sẽ nói một vài chuyện khác với nàng. Sương Hoa tuy luôn nhìn chăm chú hắn, nhưng không tìm được điều gì đáng giá.
Tư Mã Lương Nhân bảo Tư Mã Phượng chú ý động tác của Ưng Bối Xá, một khi Trì Dạ Bạch từ trên đảo trở về, Tư Mã Phượng phải lập tức đi tìm hắn. Tư Mã Phượng lo cho Phó Cô Tình, nhưng Tư Mã Lương Nhân nói hắn chỉ cần chú ý đến Ưng Bối Xá là được, vấn đề còn lại thì để Tư Mã Lương Nhân tự xoay xở giải quyết. Trì Dạ Bạch vẫn chưa trở về, vì thế hắn thường mang A Tứ đến tìm Sương Hoa, muốn hỏi thăm tỉ mỉ một ít chuyện về Lỗ Vương.
Tuy Sương Hoa thường đến Lỗ Vương phủ, nhưng ra vào đều có tôi tớ của quý phủ dẫn dắt, nàng không thể đi lại lung tung. Lỗ Vương tuy thích nàng, cử chỉ hành vi lại cực kỳ quân tử, nói chuyện cũng không dính dáng gì tới triều đình. Vì thỉnh thoảng Văn Huyền Chu sẽ quay về Lỗ Vương phủ cũng Lỗ Vương uống rượu ôn chuyện, Sương Hoa cũng gặp qua hắn vài lần. Nàng nhớ rõ đó là một người không nói nhiều, tác phong nhanh nhẹn, khéo léo có lễ, mặc dù là đối với nữ tử phố hoa như nàng, cũng luôn lễ cùng đãi.
Không lấy được bao nhiêu tin tức, Tư Mã Phượng và A Tứ trở thành khách nhân đặc biệt đến Tẩm Sương Viện uống nước đường.
“Tối nay là mười lăm, Lỗ Vương có mời ngươi đến không?”
“Ừm, thiệp mời đã đưa tới từ hôm qua, cũng chọn luôn bản đàn rồi.” Sương Hoa cười nói, “Yêu cầu của Lỗ Vương càng ngày càng cao, nếu ta không chăm chỉ luyện đàn, có thể không cơ hội đến quý phủ của hắn nữa.”
“Ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Tư Mã Phượng dặn dò, “Hết thảy như thường là được.”
Sương Hoa cũng không biết phụ tử Tư Mã Phượng bảo mình theo dõi Lỗ Vương để làm gì, nàng gật đầu đáp ứng, chỉ nói bản thân sẽ thận trọng, nếu gặp Văn Huyền Chu, nhất định cẩn thận lưu ý.
Chờ A Tứ ăn xong bát tuyết lê canh mà Tư Mã Phượng cho hắn, hai người lau miệng cáo từ. Trên đường trở về Tư Mã Phượng hỏi hắn có phải rất thích Sương Hoa hay không?
A Tứ nhất thời đỏ mặt:”Việc này không thể nói lung tung!”
Tư Mã Phượng:”Vậy là không thích?”
A Tứ:”Không phải không thích….”
Tư Mã Phượng:”Thì ra là thích a.”
A Tứ nhăn nhó:”Ta nhỏ hơn nàng nửa tuổi. Chẳng may nàng không thích nam nhân nhỏ tuổi hơn thì sao?”
Tư Mã Phượng: “…..Ngay cả việc này người cũng thăm dò ra được!”
Hắn đi vài bước, quay đầu lại hung dữ nói:”Trước khi chuyện của ta và Tiểu Bạch giải quyết xong, ngươi không được thân cận Sương Hoa.”
A Tứ: “…..Cũng, cũng chưa tới mức thân cận. Sương Hoa cô nương hiện tại chỉ xem ta là tiểu người hầu của ngươi, không có ý gì khác. Nhưng mà chuyện giữa ngươi và Trì thiếu gia, liên quan gì tới ta?”
“Không được chính là không được, miễn cho ta thấy liền phiền lòng.” Tư Mã Phượng quyết đoán nói, “Ta là thiếu gia của ngươi, ngươi phải nghe lời ta.”
A Tứ:”Thiếu gia ngươi như vậy, Trì đương gia sẽ không thích ngươi.”
Dứt lời lập tức nhảy lên nóc nhà, chạy đi như bay.
Tư Mã Phượng thực ra cũng không tức giận. Hắn biết trong lòng Trì Dạ Bạch có hắn, sự thật này hơn xa hết thảy ngôn ngữ. Có điều thái độ của Trì Dạ Bạch, luôn khiến hắn không hiểu rõ.
Lững thững đi về nhà, khi ngang qua viện tử của Cam Nhạc Ý, nghe thấy bên trong có tiếng tranh cãi ầm ỹ.
“Chưa nướng đủ nửa canh giờ không thể bỏ vào!”
“Đủ rồi.”
“Xương cốt phải hiện ra ba phần Xuân hà chi sắc mới đúng!”
“Hiện rồi.”
Tư Mã Phượng đi vào viện tử, vừa hay trông thấy Tống Bi Ngôn dùng đũa dài gắp một xương cánh tay từ trong nồi nước xanh biếc ra:”Cam đại ca, ba phần Xuân hà chi sắc là cái gì?”
Xương kia đẫm nước, thân xương ửng đỏ, phần trên còn dính liền nửa đoạn gân trắng bệch.
Tư Mã Phượng ngạc nhiên khi thấy Biên Cương ngồi bên cạnh nồi, nghiêm túc quấy chất lỏng bên trong nồi.
“Biên bộ khoái, sao ngươi lại ở đây?”
Biên Cương cực kỳ vui vẻ trả lời:”Ta đang học nghề từ Cam Lệnh sử.”
Tư Mã Phượng: “….Học nấu xương à? Canh này không thể uống, ngươi ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa.”
Biên Cương: “Ngươi uống rồi à?”
Tư Mã Phượng nuốt nước miếng, ký ức khủng bố khi còn bé khiến hắn buồn nôn: “Không nói.”
Cam Nhạc Ý cầm cái xương kia múa may lung tung: “Ba phần! Ba phần! Nhiều hơn một chút cũng không được. Nhân lúc chưa nguội, lập tức cho vào nồi nước dùng chín loại thảo dược ngao thành, nếu xương cốt thành màu lam, vậy chứng tỏ người này trúng độc mãn tính, ít nhất hơn một năm….”
Biên Cương gật gật đầu, từ tay Tống Bi Ngôn cầm lấy đoạn xương, bỏ vào nồi nước.
Trên đoạn xương quả thực hiện lên màu lam.
Cam Nhạc Ý: “….”
Biên Cương vui mừng:”Cam Lệnh sử, ta đúng rồi.”
Cam Nhạc Ý dụi mắt, không nói được một lời, quay đầu tiếp tục đảo dược.
Biên Cương ở đây “học nghệ” với hắn, là chuyện mới xảy ra mấy ngày gần đây. Ngỗ tác của Bồng Dương tháng ba ngày tám, đến đây chưa được vài ngày lại chạy mất, chẳng may gặp bão ngoài thành đã chết không ít lưu dân, lại có lời đồn đạo tặc giết người cướp của thường lui tới ở Bồng Dương, Biên Cương hận không thể đem mỗi một thi thể tra xét rõ ràng, vì vậy đành phải ngày ngày lại đây tìm Cam Nhạc Ý. Cam Nhạc Ý không có việc gì làm, liền mang Tống Bi Ngôn cùng đi, bản thân không hoạt động, chỉ ở bênh cạnh theo dõi Tống Bi Ngôn bận rộn.
Biên Cương thấy dáng vẻ như sắp xuất sư đến nơi của Tống Bi Ngôn, chẳng biết nghĩ gì trong lòng, xong việc rồi lại tìm tới của, muốn theo Cam Nhạc Ý học nghề.
Cam Nhạc Ý không muốn dạy hắn, nhưng Tống Bi Ngôn rất thích Biên Cương, nói Cam Nhạc ý không dạy thì mình dạy. Tống Bi Ngôn không phải đồ đệ của Cam Nhạc Ý, Cam Nhạc Ý không quản được hắn, cũng không thể nhìn tên gà mờ hắn làm bừa, đành phải đáp ứng.
Tư Mã Phượng ngồi trên ghế đẩu giúp Biên Cương nấu nước thuốc, sau đó hỏi Biên Cương có phải vừa ý Cam Nhạc Ý hay không.
Biên Cương:”???”
Tư Mã Phượng:”Thôi, mặc kệ ta.”
Một nồi nước thuốc nấu đến chính nùng, đang nhìn Cam Nhạc Ý chửi Tống Bi Ngôn đến mức vui vẻ, chợt thấy A Tứ chạy tới báo, nói Minh chủ Thiếu Ý Minh tới.