Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thứ Hai, Kiều Uyển Lâm ôm thùng “gia tài” đến cơ quan, cậu cố ý đến sớm, người trong thang máy không nhiều, không cần lo chạm mặt Tôn Trác.
Bố cục trang trí của mỗi tầng lầu về cơ bản đều như nhau, đến tầng mười hai, cậu không có cảm giác như mình đang chuyển nhà, nhưng một hàng chữ lớn đập vào mắt kéo cậu về hiện thực —— Trung tâm hoạt động của cán bộ thâm niên.
Tầng này chia làm ba khu làm việc, ngoại trừ trung tâm hoạt động thì còn có bộ phận vận hành truyền thông mới và một tổ chuyên mục. Cậu vẫn phải chạy phỏng vấn như lúc trước, cho nên chắc sẽ vào tổ chuyên mục rồi.
Kiều Uyển Lâm đi dọc theo hành lang, dừng trước cửa một văn phòng lớn, bảng tên trên tường ghi: Tổ chuyên mục “Bình Hải Muôn Nẻo Đường.
“Ôi trời.” Phản ứng đầu tiên của cậu là kinh hoàng, “Chẳng lẽ là chỗ này ư!”
“Bình Hải Muôn Nẻo Đường” là chương trình mà người bản địa nào cũng biết, mỗi ngày đều đưa tin mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ở thành phố Bình Hải. Lần cuối Kiều Uyển Lâm xem chương trình này là vào năm lớp Tám, phóng viên mất hết thể diện hô khẩu hiệu “Có Muôn Nẻo Đường, chuyện gì cũng xong”, làm cậu sợ đến nỗi cuống quýt chuyển kênh.
Chương trình này cũng từng có một thời huy hoàng, mấy chục năm nay một mình lèo lái, từ chương trình tin tức chuyển thành chương trình cuộc sống, phong độ ngày càng giảm sút, bây giờ độ nhận diện thấp, hiệu quả và lợi ích cũng kém, chỉ có mấy ông bà già mới có hứng thú xem thôi.
Lâu dần, tổ chuyên mục này ở trong đài truyền hình ngày càng vô hình, là cái kiểu mà đến cả những buổi tiệc liên hoan cũng không ai nhớ tới. Không khác gì lãnh cung, có người mới nghỉ hưu, có người phạm lỗi, nói chung toàn là những người dựa vào quan hệ không biết nên sắp xếp ở đâu thì đều bị tống vào đây hết.
Kiều Uyển Lâm lo sợ, chẳng lẽ trong lòng Tôn Trác, đứa con trai của đồng nghiệp cũ như cậu đây cũng tính là “người dựa vào quan hệ” ư? Nhưng mà kỳ thi sát hạch cậu toàn đứng nhất đấy, Lâm Thành Bích cũng đã rời đài bao nhiêu năm rồi!
Bây giờ cậu về bộ phận phỏng vấn quỳ lạy Tôn Trác còn kịp không nhỉ?
Cô lao công tới làm việc, đi ngang hỏi: “Cậu đẹp trai, cậu đứng như trời trồng ở đây cả buổi rồi đấy, đi làm hay là tìm người?”
Kiều Uyển Lâm ôm một tia hy vọng, nói: “Chắc con đi nhầm chỗ rồi.”
Cô lao công: “Vậy thì đừng có quanh quẩn ở trước cửa nữa, gặp bà chị Cục Súc là bị mắng cho đấy.”
Kiều Uyển Lâm: “Bà chị Cục Súc?”
“Là tổng biên tập của phòng này.” Cô lao công đập tan ảo tưởng của cậu, “Họ Bào đấy.”
Vừa nói xong, một người phụ nữ trung niên cột tóc đuôi ngựa thấp từ phía thang máy đi tới, trang phục cực kỳ giản dị, balo trên lưng trông như cặp học sinh, trên tay xách theo hai cái bánh hẹ.
Tim Kiều Uyển Lâm đập thình thịch, còn kịch liệt hơn năm xưa ngủ chung giường với Lương Thừa. Người phụ nữ kia đi đến trước cửa, quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, đẩy cửa ra nói: “Người tối qua gọi điện cho tôi là cậu phải không?”
“Vâng ạ.” Kiều Uyển Lâm đi vào theo, phòng làm việc không khác tổ Hai mấy, cuối cùng cậu cũng thoát ra khỏi bi thương, “Cô là… tổng biên tập Bào phải không ạ.”
Bào Xuân Sơn quay đầu nhìn: “Mới sáng sớm mà cậu đã khóc tang thế này, không thấy xúi quẩy à, cười lên cho tôi coi coi!”
Kiều Uyển Lâm nặn ra một nụ cười, vào văn phòng đóng cửa lại, cậu vẫn còn nhớ như in tiếng quát tháo cãi cọ ở cuối ngõ Vãn Bình năm xưa, chính là cảm giác như thế này đây.
Bào Xuân Sơn ngồi xuống ăn sáng, không nhắc Tôn Trác đã bàn giao những gì, chỉ nói: “Tổ chúng tôi không thiếu kẻ nhàn rỗi, chỉ thiếu chuyện làm thôi, cứ thử nửa tháng trước đi, nếu thấy không được thì cậu thích đi đâu thì đi.”
Kiều Uyển Lâm đáp: “Vâng, em sẽ cố gắng.”
Bào Xuân Sơn nói: “Còn nữa, Muôn Nẻo Đường không giống ban tin tức trước đây cậu từng làm, phải có hương vị cuộc sống. Nghe nói cậu bất đồng ý kiến với chủ nhiệm Tôn nên mới bị điều tới đây, kiềm chế tính khí mình lại, tôi sẽ không cho phép cậu ầm ĩ đâu.”
Bao nhiêu oan ức khó chịu trong bụng Kiều Uyển Lâm đều đổ sông đổ biển theo mùi hương bánh hẹ thơm nồng kia, cậu thề thốt cam kết, nhận tài liệu rồi đi làm việc. Đi ra tới cửa, cậu xoắn xuýt một hồi nên dừng lại.
Vì để nâng cao ấn tượng của cấp trên với mình, cũng vì những ngày tháng dễ dàng sau này, cậu quyết định chơi một màn tâm cơ, hỏi: “Tổng biên tập, con trai của cô có phải tên Cầu Nhạc không?”
Bào Xuân Sơn nói: “Lúc trước thì phải, bây giờ tên Bào Nhạc rồi.”
“Em có quen Tiểu Nhạc đấy ạ.” Kiều Uyển Lâm nói, “Lúc trước ở ngõ Vãn Bình, nhà em ở tiệm sườn xám, cô đã từng gặp chưa?”
Bào Xuân Sơn: “Không nhớ.”
“Vậy cô có nhớ Lương Thừa không ạ?” Kiều Uyển Lâm cắn răng dậm chân liều mình, “Em là em trai của Lương Thừa.”
Bào Xuân Sơn nhướng mày lên, nói: “Là cái cậu lái xe mô tô tông đổ cửa nhà tôi, ném con trai tôi vào thùng rác phải không? Cậu ta là anh trai của cậu à?”
Kiều Uyển Lâm run sợ: “… Cũng không phải anh trai ruột, thật ra tụi em cũng không thân lắm.”
Kiều Uyển Lâm bắt đầu chức vụ mới ở Muôn Nẻo Đường, ba ngày trước, cậu còn ôm ảo tưởng Tôn Trác sẽ gọi điện thoại tới, nói bộ phận phỏng vấn cần cậu. Nhưng trên thực tế, khi tình cờ gặp ở căn tin, ông già họ Tôn kia chỉ gật đầu với cậu một cái.
Nhưng mà cậu không hối hận, phóng sự kia đã mời một bác sĩ khác, không còn dính dáng gì đến Lương Thừa nữa.
Sau khi chấp nhận hiện thực, Kiều Uyển Lâm đặt toàn bộ tâm trí vào công việc, hiểu được hàm nghĩa trong câu “không thiếu người nhàn rỗi” của Bào Xuân Sơn. Cái chuyên mục quái quỷ này có rất nhiều kẻ vô công rỗi nghề, mới đầu cậu còn chịu khó, nhưng dần dần cũng mất luôn ý chí cầu tiến.
Cậu không muốn như vậy, thà làm một người gánh hết cả nhóm. Bào Xuân Sơn nhìn thấy lòng quyết tâm này của cậu, công việc giao cho cậu ngày càng nhiều, cậu không chỉ làm phóng viên mà kiêm luôn cả trợ lý tổng biên tập.
Một tuần trôi qua, cậu làm quen được với những đồng nghiệp mới, phóng viên anh Nguy, biên tập Tiểu Hứa, quay phim chú Đại Chí. Muôn Nẻo Đường đưa tin về chuyện đường ống nước trục trặc trong khu nhà cũ, phòng tập gym thu phí rồi bỏ trốn, cặp tình nhân hôn hít giữa đường bị xe điện tông ngã…
Trước khi tan tầm, Kiều Uyển Lâm đi nộp bản thảo tài liệu thực tế, Bào Xuân Sơn mới vừa bị cúp điện thoại, câu cuối cùng hình như là “Anh cân nhắc thêm chút nữa đi”.
Cuộc họp buổi sáng có nhắc, tuần sau Bào Xuân Sơn muốn đưa tin về một ông già làm việc nghĩa, nhưng đối phương không chấp nhận phỏng vấn, vừa nãy chắc là bị từ chối triệt để rồi.
Kiều Uyển Lâm nói: “Tổng biên tập, chuyện này không thể miễn cưỡng được đâu ạ.”
“Cậu thì biết cái gì.” Bào Xuân Sơn nói, “Người mà ông già đó bắt được là tội phạm bỏ trốn, còn bị chấn thương nữa, chuyện này bên sở cảnh sát muốn đem ra tuyên truyền. Các KOL và ban tin tức khác đều đang giành giật, không phải là người ta từ chối phỏng vấn mà là từ chối Muôn Nẻo Đường của chúng ta.”
Nếu như có thể đưa tin độc quyền thì sẽ cực kỳ có lợi cho tổ chuyên mục, Kiều Uyển Lâm hỏi: “Ông lão kia đã xuất viện chưa ạ? Hay là đến nơi hỏi thăm thử, như vậy sẽ có thành ý hơn?”
Bào Xuân Sơn nhìn cậu: “Ngày mai cậu được nghỉ phải không?”
Bên cạnh cổng đài truyền hình có một chiếc xe việt dã Mercedes đậu lại, Lương Thừa không có giờ tan tầm chính xác, Kiều Uyển Lâm cũng thế, nên chỉ biết dựa vào vận may. Cũng may chú bảo vệ đã thông báo cho anh biết, em ấy chưa về, có thể đón được.
Lương Thừa thò đầu ra, nói: “Cám ơn chú.”
Chú bảo vệ cười khanh khách: “Không có gì, tôi cũng không thể ăn quýt của cậu miễn phí thế được.”
Kiều Uyển Lâm kẹp cặp laptop đi ra, nắp capo sáng chói mắt, cậu chần chừ, chú bảo vệ phải thúc giục thay Lương Thừa: “Đi mau lên, anh trai cậu đợi lâu lắm rồi kìa.”
“…” Lên xe, Kiều Uyển Lâm lấy laptop ra, mở wifi hotspot lên.
Hai người giữ im lặng suốt buổi, giống như cả hai đều hiểu nên không cần nói nhiều, Lương Thừa tập trung lái xe, Kiều Uyển Lâm tập trung làm việc, trên đài đang hát một bài trữ tình cũ tuy hơi ưu sầu nhưng có thể chấp nhận được.
Kẹt xe trên đường cao tốc, những tài xế nóng ruột thì tranh nhau bấm còi, Lương Thừa chống cằm ngắm hoàng hôn, thỉnh thoảng nghiêng đầu, dáng hình Kiều Uyển Lâm được tô một đường viền màu vàng kim, trông xinh đẹp lạ thường.
Phát hiện anh đang nhìn mình, Kiều Uyển Lâm nói: “Anh đang chán lắm à?”
“Ừm, có ai để ý đến anh đâu.” Lương Thừa nói.
Kiều Uyển Lâm mở tài liệu ra, mượn chuyện công để xoa dịu bầu không khí, nói: “Gần đây có một ông lão, ở quán bánh rán có người chen hàng, ông kia tóm được, hóa ra kẻ đó lại là tội phạm truy nã đã bỏ trốn mười năm.”
Lương Thừa hỏi: “Tên tội phạm đó ăn bánh rán bỏ bao nhiêu quả trứng?”
“Anh rảnh quá ha.” Kiều Uyển Lâm đanh mặt nhịn cười, chuyển sang chuyện chính, “Ông lão kia dũng cảm bắt được tội phạm bỏ trốn, lại còn bị thương, vô cùng vinh dự, hóa ra ổng là một cảnh sát đã về hưu…”
Lương Thừa khó hiểu hỏi: “Sao không kể nữa?”
Kiều Uyển Lâm xoay mặt lại nhìn anh, đưa màn hình laptop ra cho anh xem, chỉ lên cái tên trong văn bản, Trình Lập Nghiệp.
Lương Thừa liếc mắt một cái, dòng xe đã di chuyển, anh thu hồi tầm mắt tập trung lái xe. Kiều Uyển Lâm đóng laptop lại, thấy hơi hối hận, mở loa lớn hơn như đang muốn che giấu cái gì đó.
Lương Thừa nắm lấy tay cậu ngăn cản, nói: “Không sao đâu. Em muốn phỏng vấn ông ta à?”
Cổ tay cậu được bọc trong lòng bàn tay anh, đặt xuống bục vịn, Kiều Uyển Lâm hơi giãy ra, nói: “Ông ấy không muốn, ngày mai em định tới bàn bạc lại.”
Lương Thừa hỏi: “Có quan trọng không?”
Kiều Uyển Lâm trả lời trái lương tâm: “Không quan trọng, chỉ đi hỏi thử thôi.”
Dòng xe chạy khỏi cầu vượt cao tốc, Lương Thừa nói: “Em có biết là mỗi khi em có tâm tư gì thì đều mím chóp môi không.”
Kiều Uyển Lâm lập tức mím một cái rồi thả ra, hai bờ môi không biết nên xử lý thế nào.
Lát sau Lương Thừa nói: “Có thể anh giúp được em.”
Nửa quãng đường sau Kiều Uyển Lâm ngồi im phăng phắc, nắm tay được bao bọc trong tay Lương Thừa, có ảo giác như nhận được ân huệ của người ta nên bán mình… cũng có cảm giác như Lương Thừa đang mong được an ủi.
Sáng thứ Bảy, Lương Thừa đi cùng Kiều Uyển Lâm đến khu nhà ở dành cho người nhà cán bộ, xe bên ngoài không được vào trong, bọn họ đi bộ vào, dựa theo trí nhớ tìm đến tòa chung cư số ba.
Hồi trước Trình Lập Nghiệp từng để lại địa chỉ chi tiết cho Hạ Tiệp, bảo khi nào bà cần giúp đỡ thì cứ tới tìm, nhưng Hạ Tiệp chưa bao giờ ghé thăm.
Trước cửa tòa nhà, trên lầu bốn tỏa ra mùi thuốc Đông y, hai người đi lên lầu, Kiều Uyển Lâm đi phía trước, trước khi ấn chuông cửa cậu quay lại liếc sắc mặt Lương Thừa.
Kính coong, Lương Thừa điềm nhiên ấn giúp cậu.
Người mở cửa là Trình Hoài Minh, trí nhớ của đội trưởng đội cảnh sát hình sự quả thật không giống người bình thường, liếc mắt một cái liền nhận ra Kiều Uyển Lâm là cậu học sinh cấp ba đã báo cảnh sát ở kho hàng Lĩnh Hải, đợi đến khi nhìn thấy Lương Thừa sau lưng, gã rõ là kinh ngạc.
Vào trong nhà, cửa phòng ngủ mở toang, Trình Lập Nghiệp ở bên trong gọi với ra ngoài: “Hoài Minh, ai đến đó?”
Trình Hoài Minh không đáp, vào bếp tắt ấm đun thuốc, rồi dẫn bọn họ vào phòng ngủ. Ở trên giường, một cánh tay của Trình Lập Nghiệp phải bó thạch cao, thắt lưng cũng bị trật khớp, đang nằm thẳng đơ.
Lương Thừa đi tới bên giường, lãnh đạm nói: “Sao không vào viện đi?”
Mấy năm qua Trình Lập Nghiệp đã trông già đi nhiều, đúng là một “ông già” thật rồi, ông trố mắt nhìn Lương Thừa, ráng giữ bình tĩnh, rất lâu sau mới hắt ra một hơi thở nặng nề: “Chú không nằm mơ chứ…”
Kiều Uyển Lâm xách theo một thùng sữa, đặt xuống hỏi: “Chú ơi, chú còn nhớ con không?”
Trình Lập Nghiệp nhớ lại: “Đứa nhóc giả bộ nhặt tiền rơi… Chú đã đoán được hai đứa quen biết mà!” Kích động một chút là eo lại đau, nhưng miệng ông vẫn cười, “Ngồi đi, mau ngồi xuống đi.”
Lương Thừa mặc áo sơ mi và quần dài, tuy là áo cởi ra hai khuya, tay áo xắn lên khuỷu tay, nhưng không ảnh hưởng gì tới sự lạnh lùng cao quý của anh. Dẫn Kiều Uyển Lâm tới nơi, mục đích của anh cũng hoàn thành rồi, anh cũng không muốn ôn lại chuyện cũ.
Trình Hoài Minh nhìn ra được, cầm lấy gói thuốc lá, nói: “Trong nhà ngột ngạt, ra ban công hút một điếu đi.”
Trong phòng ngủ chỉ còn lại Kiều Uyển Lâm, cậu tỏ rõ ý muốn của mình, móc thẻ công tác của mình ra, hy vọng Trình Lập Nghiệp chấp nhận phỏng vấn.
Có Lương Thừa ở đây, Trình Lập Nghiệp không dễ từ chối, khó xử nói: “Thật sự là chú cảm thấy không cần đâu, tuy là đã nghỉ hưu, nhưng dẫu gì cũng làm cảnh sát mấy chục năm, cảnh sát bắt tội phạm là chuyện bình thường mà, có cái gì để mà biểu dương đâu.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Anh hùng xứng đáng để người đời nhìn thấy.”
“Chú sao mà tính là anh hùng được.” Trình Lập Nghiệp cười khổ, “Chú là cảnh sát nhân dân, cả đời tiếp xúc biết bao nhiêu án lớn án nhỏ, bây giờ già rồi, không muốn xuất đầu lộ diện để ra vẻ nữa.”
Kiều Uyển Lâm làm thinh một lúc rồi hỏi: “Vì để cứu mẹ nuôi mà lỡ tay giết người, có tính là vụ án lớn không?”
Trình Lập Nghiệp ngây ra, mặt sưng đỏ: “Chuyện của Lương Thừa, con biết hết rồi à?”
Trong mùi hương thảo dược gay mũi, Kiều Uyển Lâm như đang triển khai một màn phỏng vấn, cậu chưa dự tính bản thảo, chưa thiết lập góc độ, hoàn toàn đều dựa vào bản năng, tung ra từng câu hỏi một.
Trình Lập Nghiệp đỡ hết, một vị cảnh sát già vừa lập công, nhớ lại mười mấy năm trước thậm chí là những chuyện xưa cũ hơn nữa, người phụ nữ báo cảnh sát, cậu bé chằng chịt vết thương, người đàn ông miệng lưỡi lươn lẹo, những cảnh tượng dồn dập ùa đến.
Tại sao ông lại không xem trọng nó, chỉ xem như gia đình bất hòa, coi như phụ huynh dạy dỗ con cái, cho đến tận đêm đó, những lời báo cáo tình hình giống như cây roi quất vào người ông.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn rồi, ông chưa kịp sám hối thì chàng thanh niên từng cầu cứu ông đã đeo gông xiềng cho ông trước rồi.
Trình Lập Nghiệp vẫn hối hận đến tận bây giờ, đây là chuyện mà cả đời này ông không thể nào hóa giải được, ông không xứng với hình tượng “cảnh sát tốt” để nhận lấy sự khen ngợi của người đời.
Kiều Uyển Lâm lẳng lặng lắng nghe, trước tiên dùng thân phận bạn của Lương Thừa để suy nghĩ, nói: “Lương Thừa chịu đến đây, không chỉ vì con, mà là vì cuộc sống của anh ấy đã có rất nhiều thay đổi, anh ấy vẫn luôn cố gắng buông bỏ chuyện cũ. Bắt tay làm hòa thì quá khó, chỉ hy vọng cả hai đều có thể cởi được nút thắt trong lòng, sống nhẹ nhõm một chút.”
Trình Lập Nghiệp vuốt mặt, nói: “Hôm nay cậu ấy tới đây, chú thật sự quá bất ngờ, cũng không cầu mong gì xa xỉ nữa.”
Kiều Uyển Lâm viết số điện thoại mình ra, nói: “Chú, nếu như chú thay đổi chủ ý thì cứ liên lạc với con.”
“Con đừng khuyên nữa, chú không có mặt mũi nào nhận những lời tuyên dương đó đâu…”
“Không đâu ạ.” Kiều Uyển Lâm dìu Trình Lập Nghiệp ngồi dậy, bưng bát thuốc Đông y đã nguội cho ông, “Lời tuyên dương nghe rất hay, nhưng không thể nào sâu nặng bằng những lời chú vừa nói, con muốn làm một bài phỏng vấn độc quyền về chú.”
Trình Lập Nghiệp kinh ngạc nhìn cậu, cậu nói: “Con sẽ viết ra hết những kiêu ngạo và tiếc nuối của một cảnh sát, đừng vì một chuyện mà phủ định tất cả. Biểu dương chú làm việc nghĩa là để cổ vũ người dân xây dựng tinh thần này, cũng hy vọng chú có thể kể lại chuyện năm đó trong phỏng vấn, cảnh tỉnh tất cả mọi người đừng phạm phải lỗi lầm tương tự.”
Ở ngoài ban công, Lương Thừa hút hai điếu thuốc, trò chuyện cùng Trình Hoài Minh đôi ba câu, hoa lan rất đẹp, thời tiết rất tốt, những mảng xanh dưới lầu cũng rất tươi mát.
Khi đang nhàm chán đến độ muốn nhảy lầu thì Kiều Uyển Lâm từ trong phòng ngủ đi ra, sắc mặt thả lỏng nói: “Đi thôi.”
Rời khỏi nhà họ Trình, vào thang máy, Lương Thừa chê bốn vách tường bẩn thỉu, sọt tay vào túi đứng ở chính giữa. Kiều Uyển Lâm đứng phía trước anh, tâm trạng vui vẻ nhìn quảng cáo nhảm nhí trên màn hình.
“Trình Lập Nghiệp đồng ý rồi à?” Lương Thừa hỏi.
“Ừm.” Kiều Uyển Lâm quay đầu lại, cổ họng ngưa ngứa, “Mùi thuốc lá trên người anh còn không dễ chịu bằng mùi thuốc Đông y.”
Lương Thừa chối đây đẩy: “Thuốc của Trình Hoài Minh quá dởm.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Không có mùi thuốc lá nào dễ chịu hết.”
Lương Thừa lại nói: “Bình thường anh không hút.”
Kiều Uyển Lâm quay đầu lại, lầm bầm: “Ai quan tâm anh hút hay không.”
Lương Thừa nhìn chằm chằm cái ót nhanh nhạy nằm giữa đống tóc, nói: “Không quan tâm anh hút thuốc, vậy dù sao anh cũng giúp đỡ em, tốt xấu gì cũng quan tâm anh một bữa cơm chứ?”