Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tam Nhặt - Tô Tha
  3. Chương 19
Trước /76 Sau

Tam Nhặt - Tô Tha

Chương 19

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong ba ngày, Hình Tố dạo chơi hai ngày, rong ruổi rong ruổi mãi, rảnh rỗi hơn ai hết.

Tôn Diệu Vũ biết Hình Tố không đi theo con đường bình thường, nhưng Lâm Hựu Đình rõ ràng là một người không dễ đối phó, nếu bọn họ không có cách đáp trả thì đúng là phiền phức lớn. Đến lúc đó Bộ An ninh Quốc gia cũng không bảo vệ được bọn họ, bọn họ lại phải diễn tiết mục bỏ xe giữ tướng, vậy phải bỏ ai giữ ai đây? Mấy nhân vật xấu xa bên MI6 nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ có Tôn Diệu Vũ ông ấy và Hình Tố mới có thể dẹp yên trận phong ba này, nhưng nếu để lộ ra một cái thì Tây Bắc cũng tiêu luôn.

Ông ấy thấy Hình Tố không sốt ruột thì có lòng muốn nhắc nhở, nhưng lại sợ làm rối loạn kế hoạch của cô nên chỉ có thể ở đi qua đi lại trong phòng làm việc.

Ngày hôm trước Đàm Tiếu đã đi đến Hàn Quốc một chuyến tìm ông bạn đồng nghiệp tán dóc.

Sau khi Hàn Quốc quyết định ôm bắp đùi của Mỹ thì thị trường xuất khẩu súng ống đạn dược rất mãnh liệt, từng nơi từng nơi chủ động tự nghiên cứu vũ khí. Nhưng trên thực tế, cái gọi là tự nghiên cứu đều là lời nói suông, bọn họ chỉ bỏ ra chút vỏ bọc, kỹ thuật nồng cốt đều do Mỹ cung cấp, tỷ như bọn họ tự sản xuất lựu đạn thì hệ thống biến tốc và hệ thống điều khiển hỏa lực đều là của Honeywell nước Mỹ. Còn có mấy quốc gia và tổ chức ký kết hợp đồng mua bán với bọn họ, cũng không phải nhìn trúng bọn họ có chỗ nào tốt mà phần lớn nguyên nhân là dựa vào quan hệ đồng minh với Mỹ sau lưng họ.

Thật ra thì lúc đầu trong nước cũng đi theo con đường này, nhưng được cái là đất rộng người đông, có điều kiện phát triển công nghiệp cho nên từ từ đã tốt lên, sau khi tốt lên thì tự mình làm chủ. Còn với Hàn Quốc, nếu muốn chỉ dựa vào lực lượng của chính mình thì nói thật là không có cơ hội.

Năm ngoái Hàn Quốc công khai nghi lễ đấu thầu ‘Lắp ráp súng ống đạn dược’, Tôn Diệu Vũ đại diện Tây Bắc, Lâm Hựu Đình đại diện SL đều có tham dự.

Cũng trong nghi lễ đó, Lâm Hựu Đình đã chơi Tây Bắc một vố. Lúc trước, Hàn Quốc xuất khẩu ra Nam Âu bị lỗ sặc máu, thua lỗ không ít, Lâm Hựu Đình dùng hai trăm triệu đô la mua năm mươi khẩu súng của họ rồi tu bổ lại, nhưng lại lấy danh nghĩa của Tây Bắc.

Trong hội nghị bàn tròn, Tôn Diệu Vũ bị logic sắc bén của Lâm Hựu Đình chặt chẽ suy luận đánh đến nổi phải tháo chạy, không thể chống trả, chấp nhận nằm kèo dưới.

Vậy là lần đó, Tây Bắc đã thể hiện một mặt tệ hại trong cuộc họp đấu thầu, nhưng trên đời đâu có bữa ăn nào là miễn phí, Hình Tố nghe tin vừa định nhắc nhở ông ta cẩn thận Lâm Hựu Đình trở tay tóm lấy chúng ta thì Lâm Hựu Đình đã tìm tới cửa, hung hăng bắt chẹt một khoản.

Không có cách nào, lúc Tôn Diệu Vũ ở Hàn Quốc đã thừa nhận năm mươi khẩu súng kia là Tây Bắc mua, sau khi trở về cũng không thể phủ nhận.

Thành tích của Tôn Diệu Vũ cũng không tệ, làm ra chuyện rắc rối như vậy cũng có thể tìm được cơ hội bù đắp, cho nên vị trí người đứng đầu Tây Bắc của ông ta mới không bị đánh bay, nhưng chuyện đã xảy ra vẫn phải giải quyết, cho nên Hình Tố ra trận.

Hình Tố và Lâm Hựu Đình đấu với nhau hơn ba tháng, hạ tổn thất xuống đến mức độ Tây Bắc có thể chấp nhận.

Vốn dĩ định ghi nợ, lúc ấy tài khoản của Tây Bắc cũng có tiền, nhưng Tôn Diệu Vũ sợ chuyện này cứ dây mơ rễ má sẽ có mặt trái, dù sao thì cạnh đó cũng còn có những đơn từ khác, nếu trong tài khoản không còn tiền thì tất cả sản nghiệp đều sẽ mất hết.

Vì vậy Tôn Diệu Vũ không quan tâm Hình Tố phản đối mà đã bồi thường một lô vũ khí hạng nặng đang tồn trong kho.

Khi đó Lâm Hựu Đình đồng ý, Tôn Diệu Vũ còn thấy lời, kết quả ông ấy bán ra với giá gấp mười lần lại vi phạm luật pháp quốc tế, vũ khí đều có số seri nên không thể lừa được ai. Rắc rối này nếu không giải quyết, Tây Bắc lại thuộc MI6, Bộ An ninh Quốc gia sẽ không biết phải nói chuyện với hai bên thế nào.

Hình Tố lang thang hai ngày, trưa ngày thứ ba cơm nước xong xuôi, cô ở phòng làm việc sơn móng tay.

Chừng mười hai giờ rưỡi, Đàm Tiếu gọi điện tới, Hình Tố cuối cùng cũng chịu đứng lên từ cái ghế thoải mái kia, cô đi vào phòng nghỉ, thay một bộ quần áo tiện hành động rồi ra sân bay.

Trụ sở chính của SL ở phía Nam, muốn sang phải mất bốn giờ bay, lúc cô đến cũng vừa hay có thể xem được màn trình diễn vũ khí trên không của họ, nghe nói khách hàng ở Trung Đông cũng có mặt ở hiện trường.

Dãy núi Haifa là sân diễn tập vũ khí của SL, lúc Hình Tố chạy đến thì đã kết thúc, cô chỉ nghe được chút động tĩnh, quả thật không tệ, lực sát thương cũng rất khả quan. SL rất có thực lực, nhất là hệ thống chống theo dõi, đây là kỹ thuật Hình Tố đã nhiều lần khen ngợi.

Lâm Hựu Đình mặc suit ba mảnh màu đen, còn mang cả mắt kính, nhìn rất nghiêm trang, nhưng dù có nghiêm trang hơn nữa thì cũng không che được cơ bắp của ông ta, dù sao thì trước đó người ta cũng là tội phạm cố ý giết người phải chịu mười ba năm tù. Có điều với xuất thân như vậy mà vẫn vừa có thể đánh bại cái tên Ấn Độ tiêu tiền như rác kia, vừa bảo đảm được lượng hàng xuất khẩu giúp cho

SL bọn họ có thể tiếp tục phát triển ổn định, quả thật không thể khinh thường.

Ông ta đang giải thích với khách hàng Trung Đông, cuối cùng là bùm một cái… tiếng nổ khiến cho mọi người tại đây đều gặp phản ứng ù tai tạm thời.

Hiện trường có rất nhiều người, có khách hàng là tiểu đội đặc chủng, đội an ninh của SL các thứ, khoảng chừng hơn sáu mươi người, Hình Tố dễ dàng trà trộn đứng ở vị trí cuối cùng trong bọn họ… trong quá trình khách hàng thảo luận nội bộ thì cô đi về phía Lâm Hựu Đình.

Lâm Hựu Đình vừa khui chai bia ra mới chỉ uống được một hớp thì đã cảm giác thấy có một luồng gió lạnh thổi vào cổ, xoay người lập tức nhìn thấy Hình Tố, ông ta chợt nhíu mày lại, quay đầu tìm kiếm đội an ninh của mình.

Hình Tố cười: “Bọn họ không cản được tôi, giống như khi ông đến địa bàn của tôi, người của tôi cũng không cản được ông.”

Lâm Hựu Đình biết cô đến tìm mình làm gì, đoán chừng là bên MI6 đã gây sức ép: “Có chuyện gì thì nói.”

Hình Tố tới chỉ là muốn nói cho ông ta biết: “Gần đây ông ký kết hợp tác sản xuất hệ thống chống theo dõi với Samsung, đơn hàng bốn mươi triệu đô đâu, có phải còn lời hơn nữa không? Hay là giữa các người có giao dịch gì không thể để người khác biết nên mới khiến cho các ngươi chấp nhận bán ra kỹ thuật nồng cốt với giá thấp vậy? Ông phải biết, nếu SL mất đi bản quyền của hệ thống chống theo dõi thì lập tức rớt khỏi top đầu của bảng xếp hạng vũ khí quốc tế.”

Khi Hình Tố nói ra những lời này thì Lâm Hựu Đình biết cô nhất định đã đi qua Samsung rồi.

Cái hố năm ngoái dành cho Tôn Diệu Vũ quả thật không phải là thành quả của một mình Lâm Hựu Đình, ông ta đã trong ứng ngoài hợp với Samsung, làm cho Tôn Diệu Vũ chịu cú lỗ đó, điều kiện để

Samsung chấp nhận hợp tác với ông ta chính là hệ thống chống theo dõi.

Lâm Hựu Đình dĩ nhiên sẽ không thật sự ngu đến nổi làm ra loại chuyện lấy một ngàn đổi tám trăm như vậy, cho nên chỉ cam kết cho bên kia tham gia một dây chuyền sản xuất với giá tổng cộng bốn mươi triệu đô la Mỹ. Mất thì có mất, nhưng đổi với lô vũ khí hạng nặng của Tây Bắc thì ông ta cảm thấy đáng giá.

Nhưng không ngờ Hình Tố lại có thể đoán được sự vụ bên trong, còn biết SL hợp tác sản xuất hệ thống chống theo dõi với Samsung.

Hình Tố đến gần một chút, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Năm ngoái ông làm cho Tây Bắc của tôi nổi danh tôi còn chưa kịp cảm ơn ông, nếu không có ông, Tây Bắc chúng tôi quả thật không có tiếng nói với quốc tế, bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần chúng tôi có chứng cứ chứng minh ông hợp tác với Samsung mà không tuân theo luật pháp quốc tế thì dây chuyền sản xuất của ông cũng sẽ giống như vũ khí trên không của ông vậy, ‘bùm’… nổ tung.”

Lâm Hựu Đình nheo lại mắt, bóp mặt cô: “Cô đang chơi với tôi sao?”

Vừa dứt lời, ông ta chợt bất động, cúi đầu nhìn về phía bụng mình… họng súng của Hình Tố đang chỉa thẳng vào hông ông ta.

Hình Tố mỉm cười: “Cách mười hai giờ còn không tới bảy tiếng, hạn cho ông trong khoảng thời gian này xua tan nghi ngờ của MI6 đối với Tây Bắc, nếu như ông không làm được, tôi lập tức san bằng SL của ông.”

Không hiểu sao Lâm Hựu Đình lại sợ cô, người phụ nữ này nói một không hai, không phải nhân vật có thể va vào, vì vậy không lên tiếng.

Hình Tố rút súng lại, lấy chai bia của ông ta, lui về sau hai bước, uống một hớp, sau đó đột nhiên giơ tay cao lên song song với mặt đất, buông tay, chai bia rớt ‘bộp’ một cái vỡ tan: “Chờ tin tốt của ông.”

Nói xong lập tức bỏ đi.

Sau khi Hình Tố biết Lâm Hựu Đình hợp tác với Samsung thì đoán được có lẽ ông ta sớm đã liên lạc với tổ chức khủng bố Sola, bọn họ muốn lô vũ khí hạng nặng của Tây Bắc cho nên ông đã đã chơi một trò chơi với Samsung, lấy lô vũ khí đó.

Nếu ông ta đã nghĩ trăm phương ngàn kế như vậy thì tất nhiên sẽ không để cho Hình Tố tìm được chứng cứ ông ta liên lạc với Sola, vậy thì chỉ còn có Samsung là cửa thoát hiểm.

Hình Tố muốn một đổi một với ông ta, dùng việc xóa bỏ SL đổi lấy nguy cơ của Tây Bắc.

Lâm Hựu Đình là một kẻ tàn nhẫn nhưng cũng không phải là cái loại hữu dũng vô mưu, ông ta sẽ tính kỹ món nợ này.

Về phần tại sao không dứt khoát phơi bày giao dịch giữa Samsung với SL ra ánh sáng, trực tiếp nghiền chết SL thì chủ yếu là vì SL là đối thủ của Tây Bắc, còn là đối thủ số một, có thể mâu thuẫn nhưng không thể để cho thế lực bên ngoài bắt được sơ hở, nếu như sau này chỉ còn lại Tây Bắc ở trường quốc tế thì việc này đương nhiên sẽ không tốt lắm.

Trợ lí của Lâm Hựu Đình đợi Hình Tố đi mới bước đến: “Anh mời cô ta?”

“Không có.”

Trợ lí bối rối: “Không có? Vậy làm sao cô ta tới được?”

Lâm Hựu Đình không muốn biết, bây giờ đầu óc ông ta hơi nhức nhối không biết tiếp theo phải làm sao, Hình Tố không dễ chơi.

Ấn tượng của trợ lí đối với Hình Tố vẫn còn rất sâu sắc: “Cô gái này cũng thật là giỏi, tỷ lệ trúng thầu vẫn luôn rất cao, quan hệ cá nhân cũng rất nhiều. Cho nên vẫn phải nói là cần có Chính phủ ủng hộ mà.”

Lâm Hựu Đình không nghĩ vậy: “Không phải Chính phủ ủng hộ mà là kiêng dè cô ta, vì vậy mới phải kềm chân cô ta.”

Lúc Hình Tố về đến nhà đã là mười giờ rưỡi tối, cô mới vừa tắm xong đã nhận được tin nhắn của Tôn Diệu Vũ, chuyện đã được giải quyết.

Cô tắt màn hình, ném điện thoại di động qua một bên tiếp tục lau tóc.

Lau được một nửa thì điện thoại di động lại vang lên, cô tiện tay nghe máy: ” A lô.”

“Ra ngoài uống rượu không?” Đàm Tiếu hỏi. Hình Tố: “Không đi.”

Hình như Đàm Tiếu không nghe rõ: “Toàn là trai đẹp, cậu xem xem có thích không, dẫn đi làm một trận.”

Hình Tố lập tức cúp máy.

Trai đẹp? Đẹp cỡ nào? Có thể so với Lâm Nghiệt không? Đàm Tiếu gửi một tấm hình tới cho cô, ở phía ngoài sàn nhảy,

người bị mấy nữ sinh vây quanh không phải Lâm Nghiệt thì là ai? Cô lại nhắn cho Đàm Tiếu: “Gửi địa chỉ cho tớ.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /76 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ

Copyright © 2022 - MTruyện.net