Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hội học sinh chó má gì vậy, ai thích tham gia thì tham gia!
Thời Lạc có tính tình đại tiểu thư, đương nhiên là sẽ không chấp nhận cục tức này, cho dù đối phương có là Đường Kỳ Thâm đi nữa, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn không để bản thân đối xử anh như đối xử với Phạm Vũ Triết, nhào vào nắm đầu nắm tóc gõ cho anh mấy cái.
Cô thu liễm tính tình, ở dưới tình huống Đường Kỳ Thâm hoàn toàn không hiểu rõ, còn tự mình cảm động thay cho hành động của đệ nhất thục nữ Ninh Thủy Loan vì đã cho Phạm Vũ Triết quẹt thẻ, lại ngước mắt lên nhìn anh, liền nhìn thấy thiếu niên đối diện khí định thần nhàn, không hề vì câu lạnh như băng ban nãy của anh mà có chút tự trách nào.
Thời Lạc chu miệng, cảm thấy vẫn là không thể nguôi giận được, cô cúi đầu nhìn hai con tôm còn thừa trong bát mình, vị tuy là không tệ, Đường Kỳ Thâm cũng bóc rất cẩn thận, ăn cũng rất tiện, nhưng lúc này nó bị cô giận lây từ anh sang, cảm thấy ăn cũng không còn ngon nữa.
Cô bưng cái bát trước mặt lên, liên tục và mấy đũa cơm vào trong miệng, còn làm trò trước mặt đám người trong canteen, trên mặt một bộ “Bổn tiểu thư hôm nay chính là đói chết đấy! Chết ở chỗ này luôn! Cho dù hôm nay có phải nhảy xuống từ cửa sổ bên cạnh thì cũng không thèm động tới một miếng tôm nào nữa”, ổn định vững chắc đem mấy con tôm ngu ngốc đáng thương trả về cho chủ nhân của nó.
Xung quanh chỗ ngồi của hai người còn có đám quỷ đói vừa được thả ra từ trong lớp vẫn chưa được “ăn no”, Động tác kiêu ngạo tự nhiên của Thời Lạc đương nhiên rất dễ lọt vào trong mắt cùng… điện thoại của người khác.
Cô tức giận đứng lên khỏi ghế, ngay cả cái balo Đường Kỳ Thâm xách giúp cô tới đây cũng quên mất không cầm đi, lúc rời đi thì rất hào sảng, đầu cũng không thèm quay lại, tính tình giận dỗi bày ra rất rõ, như chỉ sợ Đường Kỳ Thâm không nhìn ra.
Người sau mặt không đổi sắc nhìn lướt qua bát cơm vẫn còn thừa của cô, than nhẹ một hơi, đứng dậy cầm lấy balo của cô, sau đó chậm rãi đi tới quầy bán bánh mì bên cạnh canteen, mua hai phần pudding xoài và dâu tây bình thường cô thích ăn, lại chọn thêm một phần sữa dê nóng.
*
Thời Lạc về KTX liền tắm rửa một lượt.
Lúc đang sấy tóc, cô nghe thấy bên ngoài KTX có động tĩnh không nhỏ, cô nghĩ nghĩ, ấn tắt máy sấy xong liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa một cái, vừa vặn nhìn thấy hai nữ học sinh mặc áo đồng phục đeo cặp sách đi tới.
KTX Tam Trung là một phòng có năm giường bốn người ở, trên là giường dưới là bàn, phòng vệ sinh khép kín ở cạnh cửa ra vào, bên cạnh đó là một cái giường bỏ trống được mọi người dùng để đựng đồ dùng lỉnh kỉnh như vali, thùng các tông.
Lúc trước cô còn cảm thấy buồn chán, từ lúc chuyển tới KTX đến giờ đã qua mấy ngày rồi, tuy là còn chưa từng qua đêm ở KTX, nhưng mấy ngày nay bận trước bận sau dọn phòng ngủ, cô vẫn luôn không gặp được bạn cùng phòng.
Ngay từ đầu cô còn nghĩ, không phải là lão ba nhà cô mua cả cái phòng này để cô ở một mình đó chứ, nhưng cô đã nói là không muốn mình đặc biệt rồi, hơn nữa ba cái giường kia cũng đầy đủ đồ dùng, không giống như là sẽ không có người vào ở nữa.
Sau đó lại cho rằng các bạn tương đối để bụng tới việc học, ban ngày ăn cơm trưa ở bên ngoài xong sẽ trở về lớp tự học luôn, cho nên vừa không khéo không thể gặp mặt được cô, tới tối thì cô lại về Ninh Thủy Loan, cho nên mấy ngày liên tiếp chắc chắn sẽ không thể chạm mặt nhau.
Hai nữ sinh một trước một sau tự nhiên đi vào KTX, tùy tiện ném cặp sách lên giường ngủ, sau đó liền xoay người chào hỏi với cô.
“Chào cậu, bọn tớ đều học ban 13, tớ tên Tiếu Mộng Văn.” Cô gái ở giường đối diện cô lên tiếng đầu tiên, giọng rất lớn, đôi mắt dài hơi xếch lên, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn, đỉnh đầu búi một củ tỏi xinh xắn, chẳng qua là gương mặt khá lớn lên nhìn qua không có đáng yêu, mà lại rất có hương vị của một đạo sĩ.
Nữ sinh đi cùng với cô ấy là một cô gái có tóc mái được cắt theo kiểu Hàn Quốc, nhìn như tùy ý xõa ra nhưng người có mắt nhìn một cái liền biết độ cung của tóc mái đó đều đã được cắt gọn tỉ mỉ, tựa hồ tay nghề của người cắt tóc còn là đỉnh cấp ở trong giới, tóc mái xinh xắn làm nổi lên đường cong khuôn mặt của cô ấy.
“Chào cậu, tớ tên Trần Thiến Dao, rất vui khi được trở thành bạn cùng phòng của cậu.” Cô gái tóc mái Hàn Quốc rõ ràng là không giống như cô nàng giống đạo sĩ kia, thanh âm mềm mại như bông, tựa hồ như là kiểu dáng mà nam sinh sẽ rất thích, âm lượng lại nhỏ, hai tai của Thời Lạc vừa bị máy sấy thổi cho có chút ù ù, phải cẩn thận nghe lắm mới nghe ra được cô ấy nói cái gì.
Thời Lạc vốn là chỉ quay đầu nhìn, vừa thấy là bọn họ thì vội vàng buông máy sấy xuống, đứng thẳng người.
Ánh mắt Trần Thiến Dao khẽ đánh giá Thời Lạc, sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “KTX của chúng ta vẫn còn một người nữa, nhưng mà cậu ấy bị bệnh, cũng học ban 13 của chúng ta đó, cậu ấy xin nghỉ về quê một tuần, tuần này vẫn chưa lên KTX.”
Thời Lạc gật gật đầu, ban nãy cô mới sấy tóc xong, giờ phút này đang định lấy lược chải, còn chưa kịp làm thì đã nghe Tiếu Mộng Văn gân cổ lên tùy tiện nói: “Trước kia KTX của chúng ta có một người dọn đi, ở ngay bên phòng bên cạnh đây này, vốn cái giường này của cậu chính là của cậu ấy đó, ban đầu bọn tớ ở chung với nhau khá hòa hợp, cậu ấy dọn đi khiến bọn tớ khá tiếc, mấy ngày nay hai chúng tớ đều ở bên phòng bên cạnh với cậu ấy nên mới không về ngủ.”
Thật ra ý của Tiếu Mộng Văn chính là muốn bày tỏ rằng mấy người trong phòng KTX của bọn họ đều sống chung khá tốt, ít nhất thì bản thân cô ấy là tương thân tương ái, một bạn cùng phòng rời đi khiến mọi người đều rất tiếc nuối, có thể thấy được là lúc ban đầu bọn ở ở chung với nhau không hề có mâu thuẫn, nhưng lời này nói ra trước mặt một người mới tới như Thời Lạc thì giống như có chút không được tinh tế cho lắm.
Trần Thiến Dao rõ ràng là tâm tư tỉ mỉ hơn so với Tiếu Mộng Văn, lúc nói chuyện cũng biết nghĩ trước sau nên luôn chu toàn trong mọi việc, cô ấy bất động thanh sắc lặng lẽ đè lại cái tay của Tiếu Mộng Văn, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ: “Cậu ấy mới vừa dọn đi, còn chưa có quen, phòng bên cạnh đều là các đàn chị lớp 11, một mình cậu ấy là khối 10 ở đó ít nhiều gì cũng khó có thể dung hòa được, hai chúng tớ vừa lúc tiện thì đi qua đó ở cùng với cậu ấy một chút, mấy ngày là tốt rồi, cậu thu dọn đồ đạc xong chưa? Còn gì cần giúp thì có thể gọi chúng tớ.”
Lời này của Trần Thiến Dao khiến Thời Lạc thoải mái hơn nhiều, có điều cô với bạn cùng phòng Tiếu Mộng Văn cũng chỉ mới gặp nhau có một lần, không có ý kiến gì nhiều lắm, tùy tiện lột mặt nạ xuống bỏ vào trong sọt rác, sau đó thoải mái cong môi cười: “Tớ tên Thời Lạc, ban 14, đồ đạc tớ đều đã dọn dẹp xong hết rồi, sau này mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Cô khách sáo nói xong một câu này cũng nhịn không được mà nổi da gà.
Trần Thiến Dao vừa muốn lên tiếng đáp thì ánh mắt lại quét mắt về phía mặt nạ mà Thời Lạc vừa lột xuống vứt vào trong thùng rác, bên trong vẫn còn bao bì của sản phẩm, nhãn hiệu này cô ấy từng nhìn thấy trên Weibo của một beauty blogger, hai ngàn tệ một cái, cô ấy đột nhiên thu lại thần sắc, trầm ngâm suy nghĩ, lại nghe thấy Tiếu Mộng Văn hồ hởi hô lên: “Haizz, tớ có thể chiếu cố được cậu gì chứ, tớ là một đứa dốt nát xếp hạng thứ 800 trong trường đấy.”
Lời nói này của cô ấy cũng coi như là khiêm tốn, có điều lớp 10 của Tam Trung có hơn 1000 học sinh, cô ấy đứng thứ 800… nói là dốt nát thì cũng không sai lắm.
Thời Lạc cũng không có ý kiến gì, chính cô tuy rằng cũng không quá kém cỏi nhưng cũng chẳng phải loại học sinh ngoan ngoãn học hành gì, thêm nữa cả ngày đều quậy chung một thuyền với đám người Phạm Vũ Triết xếp thứ 1000 cả trường, trong lòng đối với thành tích đương nhiên cũng không hề có cái gọi là phân biệt đối xử.
Tiếu Mộng Văn lớn giọng đ ĩnh đạc nói xong một câu, cũng khiến trong lòng Thời Lạc nhẹ nhàng đi nhiều.
Thật ra lớn vậy rồi, đây cũng coi như lần đầu tiên cô chính thức kết thêm bạn mới, dùng cách nói của Diệp Tầm Tầm, loại tính tình đại tiểu thư này của Thời Lạc tuy không tốt lắm, cả người cũng rất thích làm ra vẻ, có điều rất nhiều thời điểm cô không hề có chủ kiến, lại nhút nhát rụt rè, chỉ dám ức hiếp người “nhà”, đối với người nhà luôn nuông chiều mình thì thổi râu trừng mắt, còn đối với người ngoài thì rất dễ game over, không hề có cốt khí, cũng không biết chủ động.
Lúc ấy Ôn Vũ còn dị nghị: “Không đúng, trước kia cậu ấy mắng tớ hăng say như hổ báo ấy, nói dài dòng còn không muốn ngừng cơ mà, mắng tới mức đầu tớ còn chả ngóc lên nổi.”
Diệp Tầm Tầm vô cùng đồng tình nói cho cô ấy biết chân tướng: “Đó không phải là vì cậu ấy vất vả lắm mới tìm được một đứa ngu để chửi sao?”
Lúc đó Ôn Vũ cảm thấy bản thân bị tổn thương, ồn ào muốn rời nhóm, gào thét nửa ngày cũng không ai giữ cô ấy lại, Diệp Tầm Tầm còn thuận miệng nói một câu: “Out nhóm rồi thì sau này không gặp lại trên giang hồ nữa he, trước kia tớ mua bàn phím mới mượn cậu 1000 tệ cũng đừng đòi nhé?”
Ôn Vũ lập tức quyết định ở lại nằm gai nếm mật.
*
Rất nhanh đã tới tiết tự học buổi tối, mọi người chào hỏi nhau xong thì cũng đi tới phòng tự học ở cuối hành lang KTX.
Tới phòng tự học, Thời Lạc mới nhớ tới balo của mình vẫn còn ở chỗ Đường Kỳ Thâm, giờ phút này không có nó, càng miễn bàn tới có sách giáo khoa hay sách bài tập, cô chán đến chết nằm bò ra bàn, lại nghĩ tới lời lạnh nhạt trào phúng lúc nãy của Đường Kỳ Thâm, một chút d*c vọng học hành cũng không có.
Cũng may, bởi vì cô dọn vào sau KTX nên chỗ ngồi trong phòng tự học của cô cũng được xếp ở gần kệ sách.
Là nơi lí tưởng để chơi điện thoại.
Thời Lạc lấy điện thoại ra, ở trong nhóm quấy rầy @ tag từng người một.
Phạm Vũ Triết trả lời rất nhanh, hôm nay hắn thu hoạch được rất nhiều thứ, sung sướng khi được hưởng phục vụ chất lượng cao, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy sảng khoái, [Công chúa điện hạ có khỏe không! Ngài mau nhìn đồng hồ của thần đi, còn có viên kim cương này nữa!] Dùng tiền của cô để mua mà còn khoe khoang trước mặt cô à.
Thời Lạc lúc này nhìn thấy tên nào giống đực là lại thấy phiền: [Lui ra ngoài đi.]
Phạm Vũ Triết: [Tuân chỉ ~]
Diệp Tầm Tầm thấy tiểu thái giám xuống sân khấu, lập tức tung ta tung tăng lên sàn: [Honey, hôm nay hẹn hò ở canteen thế nào rồi?]
Cô ấy hôm nay đã xem được phát sóng trực tiếp trên Tieba, tuy trên cơ bản đều là quay Đường Kỳ Thâm, ảnh chụp chính diện Thời Lạc tới một bức cũng không có, nhưng bài viết nói rất có căn cứ, nói cái gì mà “hội trưởng đại lão tự mình bóc tôm, em gái nhỏ ăn không hết, còn gắp trở lại trong bát anh, anh cũng không tức giận, khóe môi chứa ý cười, sủng nịch ăn lên!”
Năng lực miêu tả ngôn từ này! Diệp Tầm Tầm đều cảm thấy ngọt muốn chết, trên mặt treo nụ cười si hán, về tới nhà ngay cả bài tập cũng không kịp làm, bắt đầu lao vào viết tiểu thuyết đồng nhân văn* 18+, lúc này đang viết tới chỗ “làm mờ dành cho trẻ em dưới 18”, Thời Lạc liền nhắn tin tới đây, cô ấy chỉ đành phải ngoan ngoãn buông bàn phím xuống trả lời tin nhắn.
*Đồng nhân văn: Một thể loại truyện viết về một nhân vật của một bộ truyện trong thế giới giả tưởng khác của mình
Chỉ là trong đầu chỉ toàn cảnh 18+, vì thế lời hay chưa nói được câu nào mà đã điên cuồng tuôn ra mấy cái dở của mình.
Lại cứ cho dù Thời Lạc có tức giận thì cũng hoàn toàn không muốn nhớ lại, làm lơ vấn đề của cô ấy, bắt đầu điểm danh tới Ôn Vũ.
Ôn Vũ nửa ngày cũng không thấy xuất hiện, Diệp Tầm Tầm chậc một tiếng: [Gần đây cậu ấy đang điều chỉnh đồng hồ sinh học làm việc và nghỉ ngơi của mình, nói ngủ sớm dậy sớm mới có thể gầy có thể đẹp được, như thế mới câu được soái ca, lúc này chắc là đi ngủ rồi.]
Thời lạc nổi giận, trực tiếp spam @Ôn Vũ, mạnh mẽ đè cô ấy ra điên cuồng nhắn.
Thời Lạc: [@Ôn Vũ, cậu là heo à, nói ngủ là ngủ được thế, tổ quốc chúng ta bồi dưỡng ra những đóa hoa nào có chuyện chỉ để cho nó nhàn rỗi không có chuyện gì liền đi ngủ được?]
Thời Lạc: [Được, cậu cũng đâu tính là hoa, những đóa hoa nhỏ tươi đẹp như bọn tớ chưa bao giờ ngủ cả.]
Thời Lạc: [Nói cậu là heo, heo cũng tủi thân mà khóc luôn đó, giờ này bọn nó chắc chắn vẫn còn đang rất có tinh thần mà một nhà ba người ở trong chuồng heo đi dạo xung quanh đấy, cậu đừng có ngủ nữa, cậu nên ngồi xổm bên cạnh chuồng heo học hỏi noi gương theo đám heo tỷ muội của cậu đi.]
Diệp Tầm Tầm thấy thế, biết được chuyện có chút sai sai, nhịn đau bỏ lại chương tiểu thuyết đen tối đang viết dở của mình, rất tinh tế xen vào: [Xem kìa, tiểu công chúa của chúng ta thật là người mỹ thiện tâm mà, tớ lớn như vậy rồi mà còn chưa từng bận tâm tới cảm thụ của con heo đâu, thế mà cậu lại có! Ngay cả con heo tủi thân mà cậu cũng đồng cảm như thể bản thân cũng tủi thân vậy, tớ giác ngộ rồi! Thực là đáng chết mà! Tớ không xứng làm người!]
Phạm Vũ Triết cũng không cam lòng yếu thế, phụ họa tâng bốc một phen.
Chờ tới khi Ôn Vũ tắm rửa xong cầm lấy điện thoại ấn vào trong nhóm chat, đám người này ngay cả nhà tù cũng đã xây lên cho cô ấy luôn rồi.
Ôn Vũ: [Tớ chỉ đi tắm mà thôi.]
Tin nhắn này vừa xuất hiện, cô ấy đã bị cấm ngôn 10 phút, dẫn tới việc chức quản trị viên vừa mới tới tay chưa lâu cũng đã bị Thời Lạc xóa đi, ngược lại thêm cho Phạm Vũ Triết.
*
Một tiết học nhanh chóng trôi qua, tiếng chuông vang lên, không ít nữ sinh tốp năm tốp ba kéo nhau đi vệ sinh.
Tiếu Mộng Văn là một người dù có ăn nhiều thế nào cũng không đủ no, cô nàng kéo Trần Thiến Dao không quá tình nguyện đi tới quầy bán đồ ăn vặt dưới lầu KTX.
Học sinh ở Tam Trung nam nữ trọ cùng một tòa KTX, phòng học đương nhiên cũng ở cùng một tòa, bên cạnh phòng học là cầu thang, nam nữ đi lên đi xuống rất tiện, nhiều năm như vậy, thật ra cũng không có quy định cổ hủ là phòng tự học phải luôn đóng cửa, Nhan Chính cầm theo mấy túi bánh mì mình mua theo lập tức đi lên lầu.
Thời Lạc còn đang nhục mạ Ôn Vũ, bên cạnh đã có bạn nữ chọc vai cô, ý bảo bên ngoài có người tìm, bảo cô đi ra ngoài.
Thời Lạc liếc mắt ra bên ngoài một cái, không thấy thân ảnh của Đường Kỳ Thâm, tưởng là tìm nhầm người, đang muốn quay đầu lại, Nhan Chính đã ngăn ở trước mặt cô.
Thời Lạc giương mắt lên nhìn, trong lúc nhất thời còn không nhảy số ra đây là ai.
Rõ ràng đã gặp qua hai lần, nhưng lại không hề để ở trong lòng.
Nhan Chính dường như cũng nhận ra, lúc trước hắn đụng phải cô ở đầu cầu thang thì đã nhung nhớ không thôi mùi hương nhàn nhạt trên người Thời Lạc, sau đó lại rất trùng hợp gặp lại ở canteen, hắn còn tự chủ động giới thiệu bản thân, vốn cho rằng loại tiểu thư nhìn qua cao lãnh kiêu kì như Thời lạc căn bản sẽ không quan tâm tới người ta, nhưng khiến hắn bất ngờ là cô lại đáp lại hắn, không những đáp lời, thế mà còn trò chuyện với hắn, nói hắn và mẹ cô cùng họ.
Nhan Chính cảm thấy đây là lương duyên trời định, nhân duyên bọn họ đã được định sẵn là sẽ gặp nhau ở canteen.
Chạng vạng, hắn vẫn luôn đứng ở cách đó không xa nhìn cô, thấy cô ăn được hai miếng liền bỏ cơm, liền vội vàng đi siêu thị mua chút bánh mì, rồi lại rối rắm hết một tiết tự học, lúc này mới to gan tới tìm người.
“Chào cậu, tớ là Nhan Chính, là người đã gặp cậu ở canteen hồi chiều đấy.” Hắn nhướng mày, bộ dáng không quá đẹp, nhưng lại tràn ngập ánh mặt trời.
Thời Lạc đã nhìn quen bản mặt quan tài của Đường Kỳ Thâm, giờ chỉ cảm thấy nam sinh lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ thế này có chút dầu mỡ nói không nền lời.
Cô xấu hổ kéo kéo khóe môi, nhẫn nại tính tình, ngữ khí tương đối xa cách hỏi: “Có việc gì sao?”
Lạt mềm buộc chặt! Nhan Chính cảm thấy tâm tư con gái vô cùng quanh co lòng vòng, hắn nghĩ nghĩ như vậy, cũng tùy tiện chơi theo kịch bản của cô, cầm lấy túi bánh mì trên tay đưa tới trước mặt cô, “Cho cậu bánh mì, nam sinh ăn cơm lúc tối cùng cậu bảo tớ đưa tới, kia là anh trai cậu sao?”
Đồng phục không phải khối 10.
Nhan Chính cảm thấy cách hỏi của mình quá xảo diệu, lên đây là vì muốn thấy cô, lại chỉ nói là được nhờ đưa, không có vẻ như quá chủ động, cô gái nhỏ không hiểu chuyện sẽ tưởng là mình tự mình đa tình, sau đó lại tâm tư khó nhịn, cuối cùng là thành công cắn câu, chủ động dâng lên, hắn tính toán kịch bản rất khá, cảm thấy mình chắc chắn sẽ bắt được Thời Lạc.
Mà người sau cũng như hắn dự đoán, nụ cười ngọt ngào xuất hiện, vui sướng cầm lấy.
“Anh ấy còn lâu mới là anh trai tớ.” Thời Lạc cười nói.
Đường Kỳ Thâm đi tới chỗ ngoặt cầu thang liền nhìn thấy cảnh này.
Nhan Chính tặng bánh mì cho Thời lạc, cô gái nhỏ vui vẻ còn mang theo chút thẹn thùng nhận lấy.
Nhận xong cũng thôi đi, còn đứng ở đó vừa nói vừa cười.
Anh lạnh lùng đứng ở chỗ đó, liếc mắt nhìn bánh puđing với sữa ấm trong tay mình, cảm thấy có chút nực cười.
Đang định ném đồ vào thùng rác, Tiếu Mộng Văn và Trần Thiến Dao đi mua đồ ăn vặt lên chỗ ngoặt cầu thang lại bị Đường Kỳ Thâm che ở đằng trước dọa sợ.
Bọn họ hồi hồn lại, chăm chú nhìn qua, sườn mặt độ cung giống hệt với ảnh chụp hội trường hổi học sinh mà lúc nãy họ nhìn thấy trên Tieba.
Trần Thiến Dao cổ vũ dũng khí mở miệng nói: “Đàn, đàn anh, xin hỏi, anh tới tìm ai sao?”
Đường Kỳ Thâm nhíu mày xoay người lại, vốn tính đi về, lại nghĩ tới nhóc con Thời Lạc căn bản không thích ăn bánh mì khô không có vị, liền hỏi: “Quen Thời Lạc không?”
“Quen, quen ạ…”
Tiếu Mộng Văn lanh mồm lanh miệng: “Bọn em ở chung phòng KTX.”
Đường Kỳ Thâm gật đầu, lãnh đạm đưa đồ trong tay ra: “Giúp tôi đưa cho em ấy, cảm ơn.”
“Dạ, dạ…” Trần Thiến Dao ngây ra không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đồng ý theo anh, gương mặt đỏ bừng lên, cúi đầu, chạy thẳng về phòng tự học.
Bình tĩnh hồi lâu, cô ấy mới phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn ra cửa sổ, trước mặt Thời Lạc là một nam sinh cao lớn to con.
Tiết tự học thứ hai sắp tới, Thời lạc cầm túi bánh mì vui rạo rực trở về phòng tự học.
Cơn giận lúc trước đã tiêu tan hết, tuy là cô không thích ăn bánh mì, nhưng dù sao cũng là trong trường, điều kiện có hạn, cũng không thể trách Đường Kỳ Thâm, anh có chút nhân tâm này cũng khiến cô có thể nhẫn nhịn tha thứ cho anh.
Trở về vị trí, khóe môi Thời Lạc nhịn không được cong lên, chụp một tấm ảnh với bánh mì rồi gửi vào trong nhóm khoe khoang, còn thuận tay phát cho bọn họ mấy cái bao lì xì.
Ôn Vũ vất vả lắm mới hết thời gian cấm ngôn, là người đầu tiên lên tiếng: [Màu sắc hài hòa! Hình thể xinh đẹp! Mùi hương tỏa ra bốn phía! Không khó có thể nhìn ra được, sức mạnh nội tại của các bánh mì này chính là phẩm đức cao thượng, đây là bánh mì mà người thường có thể ăn sao? Không phải! Chỉ có tiên nữ, chỉ có tiên nữ trên trời mới có thể ăn!]
Diệp Tầm Tầm cảm thấy vị trí phấn đấu đệ nhất của mình tựa như đang bị khiêu chiến, bất luận cho cô ấy nhìn thế nào cũng không nhìn ra nội tại của cái bánh mì này, nhưng cũng chỉ có thể vừa cố gắng đoạt bao lì xì, vừa điên cuồng lấy bút ghi lại những lời khen ngợi xuất sắc của Ôn Vũ, chuẩn bị học hỏi cho tương lai của mình.
Thời Lạc đang vui vẻ, Trần Thiến Dao bàn trước đã xoay người đưa bánh pudding Đường Kỳ Thâm mua để ở trước mặt cô: “Lạc Lạc, cậu có đói không? Cho cậu này.”
Cô ấy không nói là ai đưa, nói ra thì Đường Kỳ Thâm cũng không tự giới thiệu, tuy các cô ấy đều biết là ai, nhưng một hai nói cô ấy không quen thì cũng chẳng có gì đáng trách.
Chỉ là lời này nghe vào giống như là cô ấy mua cho Thời Lạc vậy.
Thời Lạc ngước mắt nhìn, tuy đồ trong túi mới là thứ cô thực sự thích, nhưng rốt cuộc thì cũng không so được với đồ Đường Kỳ Thâm đưa, cô không có mấy hứng thú mà xua tay, cười nói: “Tớ ăn bánh mì được rồi, cậu để lại đi, sáng mai làm bữa sáng cũng được.”
Trần Thiến Dao gật đầu, lại yên lặng xoay người về.
Đường Kỳ Thâm trở lại phòng tự học mới phát hiện, mới vừa rồi cầm theo balo của Thời Lạc lại quên đưa cho cô, nghĩ cô nhóc kia cả tối không có sách sẽ không thể làm bài tập, phỏng chừng sẽ phóng túng một trận, khó có khi thất thần mà không để ý tới đề thi ở trên bàn.
Cách cái lối đi nhỏ có một nam sinh cầm notebook đi về phía anh, sau đó cong lưng nhẹ giọng nói với anh: “Hội trưởng, tôi xuống dưới lầu tuần tra một lượt.”
Lệ Tuần là người kiểm tra kỷ luật phòng tự học, việc này cậu ta đã làm một năm liền rồi, chỉ là vừa vặn Đường Kỳ Thâm tới trọ cách đây không lâu, cậu ta cảm thấy đi thông báo cho anh một tiếng thì sẽ tốt hơn.
Đường Kỳ Thâm lấy lại tinh thần: “Tuần tra?”
“À, kiểm tra kỷ luật bình thường thôi, xem xem có học sinh nào trốn học hay không, việc này cũng là do hội học sinh quản, vẫn luôn là tôi phụ trách.”
Đường Kỳ Thâm gật đầu, hơi trầm ngâm một lát lại đứng lên: “Cậu nghỉ một ngày đi, vừa vặn tôi có việc, thuận đường đi xem.”
Lệ Tuần đáp một tiếng, cũng không để ý, đưa notebook cho anh rồi về chỗ ngồi.
Còn 20 phút nữa là hết tiết tự học, phòng học của nữ sinh xôn xao một trận, có người thông báo qua điện thoại là đêm nay hội trưởng sẽ tự mình tuần tra.
Đám con gái chỉ hận bản thân không thể khoác thêm chiến bào để triển lãm mà thôi, rũ mắt nhìn đồng phục trên người, khóc không ra nước mắt.
Nửa phút sau, thanh âm ríu rít rốt cuộc cũng an tĩnh, đám học sinh bày ra bộ dáng ưu tú đoan chính ngồi tại chỗ “múa bút thành văn”.
Lúc Đường Kỳ Thâm đi vào phòng học, Thời Lạc đang còn cà lơ phất phơ nằm bò ra bàn, đầu tóc còn ẩm ướt vì chưa sấy khô, rối tung ở sau người, sống thoải mái phóng túng giống như kẻ điên cực đoan dị hợm.
Cô đang nhìn Diệp Tầm Tầm và Ôn Vũ thay phiên nịnh hót trong nhóm, căn bản không có chú ý tới Đường Kỳ Thâm đã tới.
Chờ tới khi thiếu niên lạnh mặt đặt balo của cô lên bàn, cô mới phục hồi lại tinh thần.
Đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại là ý cười giấu không được, thấy Đường Kỳ Thâm xụ mặt, cô cũng không yên lặng nói xấu anh ở trong lòng như trước nữa.
Cũng không biết ra sao, Đường Kỳ Thâm nhìn thấy cô cười liền nhớ tới Nhan Chính lúc nãy, đột nhiên cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Anh nghiêm túc đi xung quanh phòng tự học một vòng, cuối cùng lại về tới bên người Thời Lạc, đang muốn đưa tay xoa xoa mái tóc lộn xộn của cô, dặn dò cô làm xong bài tập, lại thoáng nhìn thấy túi bánh kem anh nhờ người đưa cho cô lại không ở chỗ cô.
Thiếu niên không nói thêm gì, Thời Lạc vẫn còn trông mong ngửa đầu nhìn anh, thấy anh lạnh mặt đi ra ngoài.
Thời Lạc khó có khi không tức giận, vô cùng hào phóng tha thứ cho anh.
*
Buổi tối, hai bạn cùng phòng của cô vẫn ngủ ở phòng bên cạnh, đêm nay là lần đầu tiên cô qua đêm ở KTX.
Hoàn cảnh xa lạ, trong KTX lại không có người, lá gan của Thời Lạc không lớn, nhịn không được bắt đầu overthinking, miên man bất định, cứ cảm thấy bên cửa sổ một giây sau sẽ xuất hiện một con quỷ mình đầy máu me thất khiếu chảy máu tóc dài rũ rượi chào hỏi cô, còn nhếch miệng cười, cô liên tiếp đếm cừu đếm sao đếm lung tung mà vẫn không ngủ được.
Hơn nửa đêm vẫn còn lăn qua lộn lại ở trên giường, ván giường cứng như đá còn kẽo kẹt kẽo kẹt không ngừng kêu to, cô không hiểu sao lại cảm thấy vừa sợ vừa tủi thân, vốn dĩ quen thói muốn gọi cho Đường Kỳ Thâm, nhưng lại khó có khi hiểu chuyện, nghĩ tới giờ anh cũng như cô, không ở Ninh Thủy Loan, trọ ở phòng ngủ trong trường, trong phòng ngủ hẳn là còn có bạn cùng phòng khác, đêm hôm khuya khoắt cô gọi điện thoại qua chẳng phải là muốn lên trang đầu diễn đàn trường để bọn họ chửi mắng sao…
Ví dụ như: #Bạn cùng phòng nửa đêm nghe điện thoại của bạn gái, thanh âm lớn tới mức quấy nhiễu lòng dân, mẹ nó show ân ái thì đi chỗ khác mà show, có tình yêu thì hay lắm hả, chúc hai người sớm ngày chia tay ha!#
Thời Lạc đắn đo rất nhiều thứ, còn bị tấm lòng hiểu chuyện săn sóc của mình làm cho cảm động, suy nghĩ một lát, lại bỗng nhiên phát hiện cái từ “bạn gái” này không đúng lắm, khuôn mặt nhỏ bắt đầu nóng bừng lên.
Bên cửa sổ, gió còn đang không ngừng lùa qua, KTX sau 11 giờ là phải tắt đèn, trước đây giờ này Thời Lạc vẫn đang nằm ở nhà để Kiều thẩm hầu hạ, giờ tới KTX ở, có rất nhiều chuyện không thể suy nghĩ chu toàn được.
Lên giường quên đóng cửa, ngoài cửa sổ, gió lạnh điên cuồng thổi qua, còn thổi tung cả tấm rèm lên, cô vốn đã run như cầy sấy, thấy tấm rèm bị nước mưa hắt cho ướt nhẹp lại càng không có can đảm xuống giường đi đóng.
Trong lúc nhất thời, hiểu chuyện, săn sóc, cảm động gì đó, toàn bộ đều ném ra sau đầu, cô nắm chặt điện thoại, gọi cho Đường Kỳ Thâm.
Điện thoại vang lên vài tiếng, đầu bên kia không có người nghe, cô gái nhỏ tủi thân ôm điện thoại cảm thấy bản thân bị thế giới vứt bỏ, bị lệ quỷ quấn thân, lại chuẩn bị mở ghi chú ra viết di ngôn, điện thoại rốt cuộc cũng có người nghe.
Trong điện thoại truyền tới tiếng gió vùn vụt, giống hệt với âm thanh xung quanh cô lúc này, tiếng nói trầm thấp của Đường Kỳ Thâm xuất hiện, làm Thời Lạc cảm thấy an tâm hơn không ít.
“Sao vậy?”
Cô bĩu môi: “Ngủ không được, sợ.”
“KTX của em có mỗi em…” Cô lại bổ sung.
Tâm tình Đường Kỳ Thâm lạnh lẽo cả đêm, không hiểu sao lúc này lại mềm xuống, than nhẹ một hơi: “Đừng sợ, mở loa ngoài lên rồi ngủ.”
Ý cười trên mặt Thời Lạc không giấu được, trong lúc nhất thời, yêu ma quỷ quái gì cũng cảm thấy không sợ nữa.
Hai người im lặng, Thời Lạc cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên kia, tim đập lại không biết cố gắng đập nhanh hơn hai nhịp.
Sau đó, ánh mắt hồ ly khẽ đảo, ngọt ngào tìm ra tấm ảnh chụp bánh mì ban nãy đăng lên vòng bạn bè.
Caption: Bánh mì thật ngọt.
Lại chỉ để chế độ mình Đường Kỳ Thâm xem được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");